- Ha ha ha... Trưởng phòng Trương cười lớn vài tiếng, đến khi Vương Tử Quân chào hỏi lần thứ hai thì mới quay mặt lại với bộ dạng chưa thỏa mãn. Sau đó hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Tử Quân, lại phất tay nói: - Muốn mời rượu thì phải theo quy củ của tôi, đó chính là người mời phải uống hết ba ly, như vậy mới có tư cách. Sao cậu không hiểu chút lễ phép tối thiểu này?
Tôn Lương Đống lần này đến tỉnh thành chủ yếu là vì bàn đối tượng cho con gái. Lão có con gái út khi bốn mươi tuổi, từ nhỏ đã được nuông chiều, căn bản xem như ngọc quý trên tay. Sau khi tốt nghiệp thì Tôn Lương Đống dốc tất cả vốn liếng tìm tất cả quan hệ để sắp xếp đưa con gái vào công tác trong phòng dân chính, bây giờ con gái đã hai bảy hai tám, cũng đã đến lúc tìm đối tượng.
Tôn Lương Đống tương đối thỏa mãn với cậu trai kia, lần này đến là hai bên thông gia gặp mặt nhau, cũng chính là vị chủ nhiệm Lý kia. Nhưng nhìn từ phương diện tiếp xúc, Tôn Lương Đống ý thức được chủ nhiệm Lý căn bản không quá nhiệt tình với việc kết hôn này, giống như có ý muốn chia rẽ.
Tôn Lương Đống năm xưa là bí thư huyện ủy, lão cũng cảm nhận được nhân tình ấm lạnh. Lão nhìn vào thái độ của hai vợ chồng chủ nhiệm Lý, có thể biết được đãi ngộ của con gái khi đến nhà người ta. Chuyện này tính làm sao đây? Nếu như không phải con gái quá quyết tâm, lão căn bản đã quay về từ lâu rồi.
Cũng không phải là thứ gì khác, chủ yếu là nhà người ta xem thường bọn họ. Mặc dù Tôn Lương Đống cũng là một người từ vị trí phó sở lui ra, thế nhưng cấp phó sở của lão so với người ta căn bản là kém quá xa.
Bữa cơm này đối với Tôn Lương Đống thì căn bản là có chút uất ức, nhưng lão vẫn kiên trì chịu nhục, dù thế nào thì cũng vì con gái bảo bối của mình. Cho dù nhà người ta có lạnh nhạt thì lão vẫn phải cố gắng chịu đựng.
Lúc này thấy Vương Tử Quân bị trưởng phòng Trương cho là người không hiểu chuyện, lão căn bản cảm thấy nóng mặt. Dù thế nào thì Vương Tử Quân đến nơi này cũng là vì một vị lãnh đạo cũ như lão, nếu như không phải vì mình, người ta chạy đến đây làm gì?
Tôn Lương Đống biết rõ tính tình của Vương Tử Quân, biết rõ người này tuy có biểu hiện ôn hòa nhã nhặn nhưng căn bản những thủ đoạn ở huyện Hồng Bắc đã thể hiện đầy đủ tính cách, là một người kiên cường mạnh mẽ, nhiều khi là có thù tất báo.
Thậm chí Tôn Lương Đống còn nghĩ tến tình huống bộ hạ cũ của mình hất rượu vào mặt trưởng phòng Trương, nhưng lão căn bản không thể để cho chuyện này phát sinh. Dù sao thì con gái của lão cũng còn đang công tác trong phòng dân chính, cho dù hôn sự lần này không thành, con gái vẫn phải tiếp tục công tác.
Vì tư tưởng dàn xếp ổn thỏa nên Tôn Lương Đống tranh thủ thời gian nói: - Tử Quân, thành phố Giang Thị có quy củ mời rượu như vậy, cậu uống trước đi.
Vương Tử Quân là người sống hai kiếp, căn bản hiểu nhiều và có nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế. Hắn nhìn ánh mắt cầu khẩn của lãnh đạo, thế là thở dài, thầm nghĩ lần này coi như xong.
- Trưởng phòng Trương, tôi kính ngài ba ly. Vương Tử Quân nói rồi cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn.
Ba ly rượu căn bản không phải là việc gì khó với Vương Tử Quân, nhưng sự việc tranh chấp chút hơn thua thế này với trưởng phòng Trương làm hắn cảm thấy mất vui, chẳng qua hắn cũng không quá quan tâm. Vì vậy sau khi uống xong ba ly thì hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Trưởng phòng Trương chờ Vương Tử Quân nâng ly lên thì mới không tình nguyện cầm ly rượu đặt lên môi, hắn có uống hay không thì ai cũng thấy rõ ràng.
Vương Tử Quân đến đây cũng không phải là vì mời rượu trưởng phòng Trương, thế nên cũng không quá so đo. Hắn chỉ cười nhạt nhìn điện thoại, sau đó rót rượu cho chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý là chủ bữa tiệc, tất nhiên nhiệt tình hơn với Vương Tử Quân một chút. Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nói: - Tiểu Vương, cậu thường xuyên đến nhà khách này sao?
Nhà khách tỉnh Chiết Giang là nơi tiếp đãi của lãnh đạo tỉnh, bình thường hắn bận rộn quay về Chiết Giang thì trên cơ bản ở trong nhà, lần trước đến đây cũng là cách một năm rồi.
- Tôi rất ít khi đến đây, đây là lần đầu tiên của năm nay. Vương Tử Quân nâng ly rượu lên với chủ nhiệm Lý, hắn cười nói: - Chủ nhiệm Lý, tôi mời ngài một ly.
- Ha ha ha, Tiểu Vương, ly rượu này tôi phải uống. Cậu từ huyện Hồng Bắc xa xôi chạy đến đây mời rượu, tôi không uống hết thì cũng phụ lòng người. Chủ nhiệm Lý dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói.
Vương Tử Quân chợt ngây người, hắn hiểu chủ nhiệm Lý đang nói gì, lúc này thiếu chút nữa thì nổi giận. Người này rõ ràng đang châm chọc Tôn Lương Đống, lấy mình ra để làm bình phong mà thôi.
Vẻ mặt hai cha con Tôn Lương Đống căn bản cũng không quá tốt, đặc biệt là Tôn Lương Đống, bàn tay đã có chút run rẩy. Với tính tình trước kia của lão, đã hận không thể vỗ bàn rời đi, thế nhưng khi nhìn gương mặt con gái, lão đành phải áp chế tâm tư của mình.
Đáng thương cho cha mẹ trong thiên hạ, dù thế nào thì vì hạnh phúc của con gái, Tôn Lương Đống vẫn phải nuốt cơn giận xuống bụng. Lúc này người đàn ông mở cửa cho Vương Tử Quân đã mất hứng: - Bố, bố nói gì vậy?
- Ha ha ha, nói sai, nói sai rồi. Chủ nhiệm Lý cười ha hả rồi uống cạn ly rượu trong tay, sau đó nói tiếp: - Tiểu Vương, nếu có công tác gì không giải quyết được cứ đến tìm tôi.
Vương Tử Quân thấy lãnh đạo cũ của mình nhịn được, hắn khẽ thở dài. Tôn Lương Đống không muốn gây chuyện, mình cũng không nên làm kẻ ác, làm xấu chuyện của người ta. Dù sao thì người ta cũng sắp trở thành thông gia, chính mình chúc rượu lãnh đạo cũ là xong, coi như đã đủ tâm ý với lãnh đạo.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, sau đó hắn nâng ly lên nói: - Lão lãnh đạo, tôi mời ngài một ly, chúc ngài luôn khỏe mạnh, luôn vui tươi hạnh phúc.
Tôn Lương Đống tiếp nhận ly rượu Vương Tử Quân đưa đến, hai tay có hơi run rẩy, lão nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, hôm nay tôi rất vui khi được gặp lại cậu, năm xưa...
Tôn Lương Đống cảm khái nên khó nói nên lời, lão nâng ly về phía Vương Tử Quân, ý nghĩa đã quá rõ ràng. Vương Tử Quân nhìn vị lãnh đạo cũ năm xưa bây giờ đã già, hắn giống như có chút không thoải mái, vì năm tháng như thoi đưa, người xưa nay đã không còn như năm xưa.
Khi Vương Tử Quân nâng ly rượu lên thì có tiếng gõ cửa, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi mở cửa cho Vương Tử Quân nhanh chóng chạy ra, sau đó giọng nói tràn đầy nhiệt tình: - Chủ tịch Hoàng, chào...Chào ngài...
Người đàn ông kia không thể tin được người mình đang mở cửa đón vào trong chính là chủ tịch Hoàng, thế nhưng vẫn phải mở rộng cửa đón bốn năm người đi vào trong. Đi đầu là một người đàn ông trung niên với mái đầu điểm bạc nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.
Sở dĩ người đàn ông trẻ tuổi có thể gọi được thân phận của người này, chủ yếu là vì trên chương trình thời sự của đài truyền hình Chiết Giang thường xuất hiện hình ảnh của vị lãnh đạo này.