Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1707: Đào hầm cho lãnh đạo (1)




- Anh Mã, anh nói như vậy thì tôi cũng nói một câu, chúng ta không phải là người ngoài, anh có gì thì cứ nói rõ ràng.

Mã Vi Hồng thấy Hùng Nghiêu Đống nói như vậy thì nghiêm mặt lên tiếng: - Anh Hùng, anh đã nói như thế, tôi cũng không tiếp tục đi đường vòng. Tuy anh mãi không vừa mắt với tôi, thế nhưng tôi muốn nói với anh một câu, đó là tôi tràn đầy cảm tình với công ty.

Mã Vi Hồng nói đến đây thì nhìn sang Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, đừng nghĩ tôi cảm thấy chướng mắt anh, nhưng nếu thật sự có người giao nhà máy vào tay anh, anh Mã tôi sẽ là người phụ tá đắc lực, tuyệt đối không nói hai lời. Nhưng tôi là người sảng khoái, tôi nói ra một câu có lẽ anh không thích nghe, cũng không sợ anh nổi giận, đó là lần này anh căn bản không có nhiều cơ hội.

Mã Vi Hồng nói xong thì sợ Lưu Thành Lâm cho ra ý nghĩ khác, hắn nói tiếp: - Tôi biết rõ trưởng phòng Vương thưởng thức anh, báo cáo anh và cả Triệu Kỳ Tường lên cho hội nghị thường ủy, thế nhưng anh nên biết Triệu Kỳ Tường kia là ai.

- Triệu Kỳ Tường là người của chủ tịch Chử, mà chủ tịch Chử là người có uy vọng cực ca ở Nam Giang. Nếu như chủ tịch Chử muốn đẩy một ai đó tiến lên, còn có ai dám bất đồng ý kiến? Ngày hôm qua tôi vì việc này mà đặc biệt đến tìm một người bạn học cũ của mình, để cho anh ấy dù thế nào cũng phải nghĩ đến công ty chúng ta, đẩy anh tiến lên. Mã Vi Hồng là bạn học cũ của Đậu Minh Đường, điều này không những Hùng Nghiêu Đống hiểu rõ, ngay cả Lưu Thành Lâm cũng không xa lạ gì. Cũng không phải bọn họ là người linh thông tin tức, cũng chỉ là vì Mã Vi Hồng mãi luôn nói đến điều này.

Nhưng có một vấn đề mà hai người Hùng Nghiêu Đống hiểu rất rõ, đó là bọn họ căn bản không tin Mã Vi Hồng sẽ vì chuyện của Lưu Thành Lâm mà đến tìm nói chuyện với Đậu Minh Đường. Đối phương căn bản chỉ là che giấu mục đích mà thôi, rõ ràng đi tìm để hoạt động với Đậu Minh Đường với chuyện của chính mình.

Nhưng những điều này là không quan trọng, Mã Vi Hồng có đi ra ngoài tìm Đậu Minh Đường có việc gì cũng không đáng quan tâm, bây giờ bọn họ chỉ muốn biết vì sao Mã Vi Hồng lại đến nơi này.

- Cám ơn giám đốc Mã đã quan tâm đến tôi. Lưu Thành Lâm trầm ngâm giây lát rồi nói với Mã Vi Hồng.

Lưu Thành Lâm khách sáo như vậy làm cho gương mặt Mã Vi Hồng chợt trở nên hớn hở: - Không có gì, hai ta là người một nhà, cũng đừng nên nói lời khách khí.

Mã Vi Hồng nói đến đây thì khẽ nói: - Thành Lâm, người bạn học cũ của tôi nói lần này anh không có hy vọng, trưởng phòng Vương thật sự đã giúp đỡ anh hết sức, thế nhưng cánh tay vẫn không vặn được đùi.

Trong cuộc sống luôn có những người có tâm tính bất bình thường, căn bản vừa hâm mộ vừa ghen ghét những người phát triển mạnh mẽ, nhưng căn bản lại cố gắng bày ra gương mặt bồ tát đối với những người thất ý, nhưng sau lưng thì vụng trộm cảm thấy vui mừng. Lúc này trong mắt Lưu Thành Lâm thì những lời thế này đặt lên người Mã Vi Hồng căn bản là cực kỳ phù hợp.

Lúc này Mã Vi Hồng nói với giọng điệu tràn đầy đồng tình, thế nhưng lại cố gắng che giấu cảm giác hào hứng, điều này làm cho Lưu Thành Lâm thật sự cảm thấy căm tức. Mã Vi Hồng anh không có được vị trí kia, bây giờ nhìn Lưu Thành Lâm tôi chấm dứt trong thất bại, thế là cảm thấy rất tốt sao? Loại người lòng dạ hẹp hòi thế này căn bản là quá vô sỉ.

- Lần này tôi đến chính là muốn thương lượng với hai vị một chút, cho dù chúng ta tiếp nhận chỉ thị của thượng cấp, ít nhất cũng phải có lợi ích thực tế, nên trưng cầu ý kiến của công ty chứ phải không? Mã Vi Hồng nói đến đây thì chuẩn bị nói thêm gì đó, thế nhưng đúng lúc điện thoại của hắn vang lên.

Mã Vi Hồng nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, gương mặt trở nên ngưng trọng, hắn tiếp điện thoại rồi dùng giọng dịu dàng nói: - Bạn học cũ, tôi là Vĩ Hồng.

- Cái gì, cậu nói gì? Lúc này gương mặt Mã Vi Hồng tràn đầy kinh ngạc, thế cho nên bộ dạng nói năng lộn xộn của hắn rơi vào trong mắt Hùng Nghiêu Đống, làm cho Hùng Nghiêu Đống thiếu chút nữa đã cho rằng có chuyện lớn gì phát sinh.

Tuy Hùng Nghiêu Đống thầm khinh thường cách làm người của Mã Vi Hồng, thế nhưng lão vẫn còn có chút bội phục đối phương, sự việc làm cho người này sợ hãi chắc chắn là chuyện lớn.

- À, được, tôi biết rồi... Mã Vi Hồng thất hồn lạc phách, hắn cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Lưu Thành Lâm thì có chút xấu hổ. Lưu Thành Lâm thấy Mã Vi Hồng dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, hắn lại đưa mắt nhìn Hùng Nghiêu Đống, chẳng lẽ trong nhà mình có chuyện gì xảy ra sao?

Lưu Thành Lâm nghĩ đến nhà mình thì căn bản chuẩn bị sốt ruột hỏi Mã Vi Hồng, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng nghe máy: - Chào anh, tôi là Lưu Thành Lâm.

- Ha ha ha, tổng giám đốc Lưu, chúc mừng chúc mừng, lãnh đạo anh hôm nay phải mời khách mới được, tôi đã thông báo cho các bạn học ở thành phố Đông Hồng, hôm nay nhất định phải làm cho anh xuất huyết. Điện thoại vừa nối thông thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Lưu Thành Lâm nghe âm thanh này thì biết người gọi điện thoại đến cho mình chính là bạn học cũ đang công tác ở văn phòng tỉnh ủy. Mặc dù Lưu Thành Lâm cho rằng mình là một nhân vật ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng người bạn kia đứng trước mặt hắn vẫn sinh ra cảm giác ngạo nghễ.

Cảm giác cao ngạo này Lưu Thành Lâm hiểu khá rõ, chẳng qua là người bạn kia cảm thấy kiêu ngạo vì đơn vị mình đang công tác. Dù công ty xe hơi Đông Hồng có cấp bậc hành chính khá cao, lãnh đạo đứng đầu có cấp cục, thế nhưng người bạn kia căn bản không thèm xem mình ra gì.

Hôm nay làm sao vậy? Vì sao lại tỏ ra nhiệt tình như thế? Lưu Thành Lâm có chút nghi hoặc, chợt nghe người bạn học kia nói: - Anh Lưu, chúc mừng anh, từ hôm nay trở đi anh sẽ là lãnh đạo đứng đầu công ty xe hơi Đông Hồng, nhưng trong đám bạn học chúng ta thì rõ ràng anh là người đầu tiên hưởng thụ cấp bậc chính cục.

Lãnh đạo công ty xe hơi Đông Hồng, hưởng thụ đãi ngộ cấp chính cục, những lời này căn bản tạo nên ảnh hưởng rất sâu với Lưu Thành Lâm. Mặc dù có sự giúp đỡ của trưởng phòng Vương, thế nhưng khi biết đối thủ cạnh tranh của mình là Triệu Kỳ Tường, Lưu Thành Lâm biết mình căn bản không có nhiều hy vọng.

Dù trưởng phòng Vương có là người quyền cao chức trọng thì căn bản có nhiều điều thua kém với một người là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh như chủ tịch Chử Vận Phong. Thế nên căn bản không thể nào lật được cổ tay với chủ tịch tỉnh ở trong hội nghị thường ủy vì một vị trí giám đốc xí nghiệp cho được.

Lưu Thành Lâm đang suy nghĩ đến chuyện của mình, hắn căn bản không đáp lại lời nói của người bạn học phía bên kia, lúc này người bên kia không thèm quan tâm mà dùng giọng nhiệt tình nói: - Thành Lâm, tôi đã đặt phòng ở khách sạn Caesar, cậu cũng không nên đến chậm được.