Bí Thư Trùng Sinh

Chương 170: Lời của lãnh đạo là vàng ngọc




Tuy cảm thấy mình rất uất ức nhưng Tần Thọ Sinh đối mặt với bí thư thị ủy vẫn lên tiếng tỏ rõ quyết tâm, nói mình nhất định sẽ xử lý trong thời gian ngắn nhất, sẽ nhanh chóng bắt liên lạc với truyền thông, sẽ khống chế những ảnh hưởng mặt trái vào trong phạm vi nhỏ nhất.

Sau khi ứng phó hết cuộc điện thoại của bí thư thị ủy, Tần Thọ Sinh cảm thấy tay chân bủn rủn, cơ thể giống như sinh ra trạng thái hư thoát. Đúng là nhà dột gặp đêm mưa, thật sự là quá xui xẻo, trong lòng hắn chợt bùng lên nhiều ý nghĩ, hai chân mền nhũn mà ngồi phịch xuống ghế.

Nhưng Tần Thọ Sinh là lãnh đạo một xí nghiệp, hắn dù sao cũng là người có tài. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nhấc điện thoại gọi đến tòa soạn của tỉnh, yêu cầu liên hệ với vị trưởng phòng nắm mục quảng cáo.

Vị trưởng phòng quảng cáo kia sau khi được Tần Thọ Sinh ném cho một trăm ngàn thì vỗ ngực đảm bảo sẽ xử lý vụ này, nói rằng bài viết kia đã đăng báo và khó rút lại, nhưng hắn sẽ chọn phương án khác để tu bổ, đồng thời tìm một phóng viên có thâm niên để đính chính danh tiếng của nhà máy rượu Hồng La Xuân.

Xử lý xong sự việc thì Tần Thọ Sinh thở dài một hơi, đúng lúc này thư ký đẩy cửa đi vào, theo sát phía sau còn có chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân.

- Chủ nhiệm Hạ, không phải tôi nói anh, có chuyện thì anh không nhanh chân lên một chú được sao? Nếu bên kia phát sinh hỏa hoạn, anh còn tiếp tục chậm chạp, chờ bên này báo cáo xong thì bên kia đã nổi lửa lên rồi.

Tâm tình Tần Thọ Sinh vừa mới trở nên tốt đẹp một chút, bây giờ thấy mặt chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân thì bắt đầu nổi giận.

- Giám đốc Tần, không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay tôi đã nhận được năm cuộc điện thoại từ các đơn vị tiêu thụ, bọn họ giống như có hẹn ước với nhau vậy, đều muốn chúng ta giảm lượng hàng. Mặc dù những đơn vị kia tiêu thụ lượng hàng không lớn, nhưng sự việc này quá kỳ quặc, tôi cảm thấy không phải là việc nhỏ.

Chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân buông hai tay xuống rồi ủ rũ cúi đầu, giống như một học sinh tiểu học phạm vào sai lầm vậy.

- Hừ, rõ ràng là trò mã ăn pháo.

Tần Thọ Sinh vừa nghe đã hiểu ra vấn đề, đây không phải là vì bài viết đó sao? Hắn nhìn bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng của Hạ Kiến Nhân, thế là không khỏi nổi giận vung tay đập xuống bàn, hất văng tờ nhật báo Chiết Giang xuống đất.

- Anh làm chủ nhiệm văn phòng như thế nào? Cũng không bao giờ xem báo sao? Lẽ ra sự việc này vừa xuất hiện thì anh nên chạy đến nhắc nhở tôi, bây giờ thì tốt, ngược lại là tôi báo cáo cho anh biết. Tôi nói cho anh biết, không phải công tác ngày nào có rượu thì say sưa ngày đó, đừng chạy qua nhiều đường ngang ngõ tắt, không có việc gì thì chú ý học tập, cần phải đọc nhiều vào, xem báo nhiều vào, hiểu chưa?

Tần Thọ Sinh nổi giận trách mắng chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân, xem như đã phát tiết được lửa giận. Hắn nhìn bộ dạng kính sợ của Hạ Kiến Nhân, lúc này hai hàng chân mày nhíu chặt mới mở ra.

Làm thư ký phải có tư thái như vậy, lãnh đạo nói ra thì phải coi là thánh chỉ, anh đều phải xem đó là lời vàng ngọc, cần phải nhớ cho thật kỹ, không những làm cho lời nói nhập vào não, còn phải nhập tâm, cuối cùng còn phải mọc rễ trong tâm. Hạ Kiến Nhân là một chủ nhiệm văn phòng, lúc này bị thư ký của Tần Thọ Sinh kéo đến làm vật thế thân, thế cho nên bị mắng mỏ dạy bảo một cách cực kỳ khó hiểu.

Thật ra thì chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân là người rất có năng lực, nhưng trong công tác phối hợp, liên hệ và phục vụ lại giống như có gì đó nhúng tay vào những gì Tần Thọ Sinh bày binh bố trận, vì thế mà phạm vào chút kiêng kỵ của giám đốc Tần.

Tần Thọ Sinh thấy làm một tên cán bộ cấp dưới phục vụ cho lãnh đạo thị ủy, anh không thể ỷ vào chút bản lĩnh của mình mà khinh người, nhưng nếu anh bộc lộ tài năng quá mạnh, lúc nào cũng giống như cao mình hơn lãnh đạo của mình một bậc, như vậy lãnh đạo cho ra quyết sách anh minh, muốn tạo nên hình tượng chỉ điểm giang sơn chẳng lẽ còn cần một tên lính quèn ngăn chặn? Đây tuyệt đối là sự kiện không thể cho phép, vi vậy hắn thà rằng để cho Hạ Kiến Nhân làm chủ nhiệm văn phòng, cũng không thể tha thức cho một tên cán bộ trình đội cao chạy đi châm chọc khắp nơi.

Nói thật là đôi khi nhìn bộ dạng uất ức túi bụi của Hạ Kiến Nhân khi bị dạy bảo thì Tần Thọ Sinh cũng có chút hối hận, vì vị chủ nhiệm này công tác tốt cũng làm cho hắn bớt lo nhiều việc, xử lý các vấn đề rất thỏa đáng. Nhưng tên này cũng không hiểu nhân tình, những lúc xin chỉ thị hay báo cáo không thể tươi cười nịnh nọt nói lời hay với mình sao? Như vậy không vui hơn sao? Đúng là kẻ có tài tất sẽ có điểm đáng hận.

- Giám đốc Tần, dựa theo ý của anh thì chuyện này...

Chủ nhiệm Hạ cũng ý thức được mức độ ảnh hưởng của sự việc, hắn vội vàng ngẩng đầu xin chỉ thị của Tần Thọ Sinh.

- Tôi đã liên lạc với tòa soạn trên tỉnh, bọn họ sẽ giúp chúng ta xử lý vụ này. Đúng rồi, anh mau chóng bắt liên lạc với bọn họ, đưa cho bọn họ một trăm ngàn tiền phí quảng cáo, lập tức hoàn thành trong thời gian sớm nhất cho tôi.

Tần Thọ Sinh vung tay lên, hắn dùng giọng cực kỳ khí thế để sắp xếp.

- Giám đốc Tần, anh đã xử lý rồi sao?

Vẻ mặt Hạ Kiến Nhân có chút chấn động, miệng há hốc đủ để nhét vào một quả trứng.

Hạ Kiến Nhân có biểu hiện phục sát đất làm cho Tần Thọ Sinh thật sự rất đắc ý, dựa vào bản tính thành thật của Hạ Kiến Nhân, Tần Thọ Sinh tuyệt đối không tin đối phương sẽ có biểu hiện lừa gạt mình, điều này hắn thật sự tin tưởng không chút nghi ngờ.

- À, sự việc gì cũng phải giải quyết sao cho nhanh gọn, như vậy mới gọi là bày mưu nghĩ kế, nếu cứ chờ đợi chẳng phải sẽ chết hết sao?

Tần Thọ Sinh nói với điệu bộ chỉ hận rèn sắt không thành thép. Text được lấy tại Truyện FULL

Khi chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân đang định cố gắng nói vài lời nịnh hót thì điện thoại trên bàn làm việc của Tần Thọ Sinh lại vang lên, Tần Thọ Sinh lúc đầu cầm điện thoại còn có chút tươi cười, nhưng sau khi nghe lời của vị chủ nhiệm bên phía tòa soạn thì gương mặt thoáng đãng như bầu trời bao la lại u ám như giống tố sắp đến.

- Chủ nhiệm Hác, anh nói cho lãnh đạo nhật báo, chỉ cần có thể giải quyết những ảnh hưởng mặt trái của bài báo vừa rồi thì năm nay chúng tôi sẽ tình nguyện bỏ ra năm trăm ngàn tiền phí quảng cáo, tất cả phí tổn sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm.

Giọng điệu của Tần Thọ Sinh vào lúc này thật sự có mang theo vài phần cầu khẩn.

Năm trăm ngàn tiền quảng cáo cũng thật sự không nhỏ đối với một tờ nhật báo, nhưng vị chủ nhiệm Hách kia lại tức giận nói:

- Giám đốc Tần, tôi hiểu ý anh, anh trượng nghĩa như vậy thì tôi đây cũng rất nghiêm túc. Tôi nói thẳng với anh, đừng nói anh bỏ ra năm trăm ngàn, dù anh tình nguyện bỏ ra một triệu thì cũng toi công, tiền dù tốt nhưng chức vụ của tổng biên tập tòa soạn chúng tôi còn quan trọng hơn.

- Anh à, tôi cũng nói lời thật lòng, anh cũng đừng ép tôi đây khó xử. Anh nên ngồi xuống mà xem xét lại, xem mình có phải đã đắc tội với người nào không? Tôi nghe lãnh đạo nói, chuyện này có người ra mặt phân phó xuống, có người đang muốn gây khó cho anh, nếu anh không ứng phó cho tốt, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là một bài báo đả kích trên nhật báo mà thôi.

Chủ nhiệm Hác nói xong thì cúp điện thoại, chỉ còn lại giám đốc Tần đứng ngây cả người, tâm tình vui vẻ vì vừa rồi dạy bảo chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân đã không còn.

"Mình đắc tội với người? Bên trên có người bày mưu đặt kế?"

Những câu nói không thể giải thích này cứ mãi chớp động trong đầu tần thọ sinh, hắn lúc này quay về bàn làm việc, cầm lấy tờ nhật báo Chiết Giang ở dưới đất, bắt đầu xem xét chăm chú.

"Nhà máy in huyện Lô Bắc!"

Sáu chữ bắt mắt này giống như làm cho Tần Thọ Sinh nghĩ đến một vấn đề nào đó.

- Anh Chu, anh đắc tội với người ta.

Trong một gian phòng trang nhã ở một quán rượu trong thành phố Giang Thị, quản lý Triệu lúc này đã có chút men say, hắn khẽ vỗ vai Chu Dật Quần, dùng giọng có chút thần bí nói.

Hai ngày qua Chu Dật Quần có thể nói là sống không tốt đẹp gì, mỗi ngày như kiến bò chảo nóng, mỗi sáng sớm thức dậy ngoài lúc đi ra kiếm chút điểm tâm lấp đầy bụng thì căn bản đều chạy đến tổng bộ của siêu thị Quân Thành. Tuy mỗi ngày đều chỉ ngồi uống nước trà đến lúc tan tầm nhưng hắn cũng không dám sơ suất. Mỗi ngày hắn đều ngồi trong phòng tiếp khách của siêu thị Quân Thành, đều không ít lần tự an ủi mình, không có vấn đề gì cả, đợi người thì sao chứ? Cần phải làm cho người ta thấy được lòng thành.

Những cuộc điện thoại của Tần Thọ Sinh thật sự làm cho hắn có tâm tư muốn đi nhảy lầu tự vẫn, cách chức là một lời nói nhảm của giám đốc Tần, nhưng nếu sự việc lần này không được xử lý tốt thì vị trí trưởng phòng tiêu thụ của mình cũng không còn được bảo vệ tốt như xưa.

Ngày hôm nay thật sự không tệ, quản lý Triệu cuối cùng cũng đồng ý ra ngoài ngồi một chút. Sau vài lượt rượu Hồng La Xuân, quản lý Triệu cuối cùng cũng nói ra một lời làm cho Chu Dật Quần mừng rỡ.

Không sợ đắc tội với người, chỉ sợ không biết đắc tội với ai, nếu biết được thì quá tốt, sẽ hốt thuốc đúng bệnh, sẽ đền bù sau.

- Anh Triệu, tôi đây đầu óc phản ứng rất chậm, còn không biết đắc tội với vị đại gia nào, hai anh em chúng ta quan hệ với nhau cũng không phải ngày một ngày hai, anh tai thính mắt tinh, nếu tôi có sơ suất thì mong anh đừng khoanh tay đứng nhìn. Mong anh nói ra vài lời, tôi đây sẽ sửa chữa, ly rượu này xem như tôi kính anh.

Chu Dật Quần lại rót rượu, hắn đứng lên uống cạn, chỉ cảm thấy rượu nóng tràn vào lấp đầy cuống họng.

- Ực!

Quản lý Triệu thấy Chu Dật Quần nói những lời đáng thương như vậy thì cũng ngửa đầu uống nửa ly rượu, sau đó gắp vài món ăn bỏ vào miệng nhai nuốt. Chu Dật Quần nhìn bộ dạng vững như núi Thái Sơn của quản lý Triệu, hắn hận không thể tiến lên cướp đũa bóp họng cho đối phương nhả thức ăn ra và nói rõ ràng với mình kẻ đó là ai. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của Chu Dật Quần, hắn cũng không dám làm như vậy.

- Đắc tội với ai mà chính anh cũng không nghĩ ra sao?

Quản lý Triệu thoải mái dựa người ra phía sau rồi dùng giọng ngông nghênh nói.

- Anh Triệu, tôi thật sự không biết vị đại gia kia là ai, mong anh Triệu thương xót nói cho tôi biết, tôi tự phạt mình ba ly trước.

Chu Dật Quần dùng giọng khiêm tốn nói, hắn nói xong thì rót ba ly rượu trước mặt vào bụng.

- Anh Chu quả là người sảng khoái, không hổ danh cán bộ từ nhà máy rượu đi ra, rất tốt. Nếu anh Chu đã sảng khoái như vậy, tôi cũng xem như nói ra vài lời.

Quản lý Triệu nói bằng giọng đầy hào khí, hắn vừa nói vừa rót đầy ly rượu trước mặt Chu Dật Quần.

Lúc này trong bụng Chu Dật Quần giống như đang nổi lên gió bão, dù hắn biết tửu lượng của mình không tầm thường nhưng bụng rỗng uống rượu, hơn nữa hai ngày qua tâm ý phiền não đứng ngồi không yên, sức khỏe đã giảm sút rất nhiều, bây giờ lại uống liên tục, chính hắn không phải là người sắt, sao có thể chịu đựng được? Nhưng lúc này hắn có việc cần cầu người, dù cơ thể không thoải mái thì cũng chỉ có thể áp chế, cố gắng đè nén cảm giác say, cẩn thận lắng nghe.

- Anh Chu, nhà máy các anh có phải thiếu nợ người ta một khoản tiền không?

Quản lý Triệu nói đến đây thì dùng giọng chú ý nhìn khắp chung quanh, sau đó hạ thấp âm thanh nói:

- Đây là tin tức tôi trùng hợp nghe được lúc đến phòng làm việc của tổng giám đốc để báo cáo, tổng giám đốc của chúng tôi tỏ ra rất nhiệt tình khi nói chuyện điện thoại với người ta, nói rằng cứ yên tâm, siêu thị Quân Thành chúng tôi sẽ đảm bảo không bả giờ cho rượu Hồng La Xuân xuất hiện trên kệ hàng của siêu thị.

- Đúng rồi, hình như là người huyện Lô Bắc.

Quản lý Triệu vỗ đầu một cái rồi giống như nghĩ ra được cái gì đó, hắn nhanh chóng nói.

"Tiền nợ, huyện Lô Bắc!"

Chu Dật Quần trầm tư một lúc lâu, hắn chợt nhớ đến tình huống vị phó chủ tịch trẻ tuổi kia đến nhà máy đòi tiền nợ. Chẳng lẽ những sự việc không thuận lợi phát sinh liên tiếp trong thời gian qua có liên quan đến vị phó chủ tịch trẻ tuổi kia?

Chu Dật Quần nhớ đến vị phó chủ tịch trẻ tuổi kia thì trong bụng cuối cùng cũng cồn cào điên cuồng, những con sóng bùng lên ngất trời, bụng lại quặn thắt, nếu không chạy ra ngoài thì rõ ràng sẽ bêu xấu ngay trước mặt khách quý. Lúc này hắn cũng bất chấp lễ tiết, hắn vội vàng kéo bàn xịch ra, sau đó chạy như gió về phía nhà vệ sinh của quán rượu.

Quản lý Triệu thấy Chu Dật Quần hoảng hốt bỏ chạy thì thoải mái dựa lưng lên ghế, thầm nghĩ cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về sẽ báo cáo thật hay với tổng giám đốc, tranh thủ kiếm thêm chút hảo cảm của lãnh đạo.

Quản lý Triệu vừa nghĩ đến tổng giám đốc thì trái tim không khỏi nóng lên, một người phụ nữ xinh đẹp và có năng lực như vậy, hắn sao không nghĩ biện pháp thu vào túi cho được? Nhưng nghĩ lại thì thấy người phụ nữ này cứ như nữ vương, chính mình thật sự rất tự ti mặc cảm, chỉ có thể ủ dột chau mày khi đối diện với nàng mà thôi.

Cũng không biết đầu dây bên kia là tên khốn nào mà có năng lượng lớn như vậy, tổng giám đốc vừa nhận điện thoại của đối phương thì tỏ ra ngại ngùng xấu hổ, giọng điệu oanh oanh yến yến, cười cười nói nói liên tục. Dù hắn không hiểu quá nhiều về tổng giám đốc, nhưng hắn là một người từng qua tay hàng tá phụ nữ, trong lòng hắn biết rất rõ, đối phương nhất định là một người đàn ông, hơn nữa người này tuyệt đối không phải có quan hệ bình thường với lãnh đạo của mình, nhưng đối phương là ai?

Chẳng qua quản lý Triệu thật sự ngứa lòng nhưng cũng biết phận là cấp dưới, những gì không nên hỏi sẽ không hỏi. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là khi lãnh đạo tiếp điện thoại với bộ dạng khác thường thì chú tâm lắng nghe.

Khi quản lý Triệu đang suy nghĩ miên man thì Chu Dật Quần đã nôn mửa xong và quay lại, vừa rồi hắn thiếu chút nữa thì ói ra mật xanh, bây giờ cũng không dám buông lỏng, hắn cầm điện thoại lên nhanh chóng gọi cho Tần Thọ Sinh.

- Giám đốc Tần, tôi đã biết rõ nguyên nhân.

Chu Dật Quần dùng giọng cung kính nói ra những gì mình suy luận được.

- À, tôi biết rồi.

Tần Thọ Sinh ở đầu dây bên kia đã nghĩ đến nhà máy in ở huyện Lô Bắc, bây giờ nghe xong báo cáo của Chu Dật Quần thì nhanh chóng cúp điện thoại. Điều này làm cho Chu Dật Quần vừa rồi phải uống rượu đến mức thiếu chút ngữa ngã đổ cảm thấy rất đau lòng, chính mình thậm chí còn không coi trọng tính mạng để tìm lấy câu trả lời thế nhưng không nhận được một lời khuyến khích nào. Hắn cúp điện thoại và muốn chửi chó má, thế nhưng cảm giác khó chịu lại từ dưới bụng truyền lên như sóng cồn, một lớp này nối tiếp một lớp khác, hơn nữa mỗi lúc lại giống như càng mạnh mẽ hơn.