Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1662: Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không đo bằng đấu




Thật ra Vương Tử Quân căn bản không hiểu ý nghĩ của Thẩm Kim Minh mới là lạ, hắn đặt điện thoại xuống, khẽ vuốt trán, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Mặc dù Vương Tử Quân biết biểu hiện cảm kích của Thẩm Kim Minh có ý nghĩa là gì thế nhưng có một số việc không thể nói quá rõ ràng. Có câu nói thế này, nước quá trong không có cá, xem xét quá kỹ sẽ không có tương lai, những khi nào hắn nên giả vờ hồ đồ thì càng phải hồ đồ.

Lúc này công tác ở tỉnh Nam Giang đang liên tục triển khai mở rộng, Chử Vận Phong tăng lực ở phương diện phát triển kinh tế, lúc này chỉ tiêu kinh tế của không ít thành phố đang tăng tiến. Đồng thời Diệp Thừa Dân cũng bắt đầu quán triệt lực ảnh hưởng của mình đến các vùng hẻo lánh trong tỉnh Nam Giang. Nói một cách tổng quát thì tỉnh Nam Giang đang tiến vào giai đoạn phát triển hoàng kim, khắp nơi đều có cảnh tượng tươi vui sung sướng.

Có thể nói cảnh tượng lúc này là rất tốt nhưng trong lòng Vương Tử Quân vẫn không thể nào xóa đi cảm giác đau buồn, khi thời gian dần trôi qua, không khí tĩnh lặng bắt đầu xuất hiện sóng gió.

- Trưởng phòng Vương, bây giờ đã là mười giờ rưỡi rồi. Du Giang Vĩ khẽ đẩy cửa phòng rồi nhắc nhở Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân được Du Giang Vĩ nhắc nhở và chợt nhớ hôm nay có một hội nghị vào lúc mười giờ bốn mươi. Từ khi hắn làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đến nay thì lúc nào cũng cố gắng giảm bớt hội nghị trong đơn vị, thế nhưng có một số hội nghị nhất định phải tổ chức.

Trong phòng họp số năm của tỉnh ủy, khi Vương Tử Quân đi vào thì bên trong đã đầy người. Vì hội nghị chưa bắt đầu nên lúc này người bên trong đang xì xào bàn tán thảo luận, nhưng khi Vương Tử Quân xuất hiện trên đài chủ tịch, những âm thanh bên dưới nhanh chóng biến mất không dấu vết.

Hội nghị lần này chủ yếu nói về phương diện tăng cường công tác tổ chức ở cơ sở, tất nhiên phòng tổ chức sẽ là lãnh đạo cao nhất, Vương Tử Quân là người lên tiếng mạnh nhất. Hắn nhìn thoáng qua đám người bên dưới, hơn trăm người trên cơ bản đều khá quen thuộc.

- Ủa! Khi Vương Tử Quân thấy một người trong số đó thì căn bản có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó tâm tình chợt biến đổi, hắn cũng không biểu hiện tâm tình ra gương mặt của mình.

Bốn mươi phút sau kết thúc hội nghị, Vương Tử Quân rời khỏi phòng họp, người làm cho hắn cảm thấy giật mình nhanh chóng đi đến. Sau khi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân thì đối phương tươi cười nói: - Chào trưởng phòng Vương, tôi đến báo cáo công tác của thành phố Loa Hồ.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, hắn cũng cười nói: - Bí thư Chương, tôi đây tổ chức hội nghị của phòng tổ chức, anh là một vị bí thư cần gì phải ôm đồm chạy đến đây chứ?

- Hì hì, Trạch Minh hôm qua đi công tác ở thành phố Ma Đô, vô tình không tìm ra được ai là người tham gia hội nghị. Lúc này là hội nghị của trưởng phòng Vương, thành phố Loa Hồ cũng không dám chậm trễ, thế nên tôi tự mình đến đây báo danh. Bí thư thị ủy Chương Hữu Quang của thành phố Loa Hồ cười cười nói với Vương Tử Quân.

Chương Hữu Quang dù mở miệng có vài phần thực chất nhưng trên thực tế thì chẳng ai tin tưởng, bí thư thị ủy thay thế một trưởng phòng tổ chức đến tham gia hội nghị sao? Cần phải tự mình đi sao?

Vương Tử Quân thầm hiểu nhưng không chọc ra, hắn nhìn thoáng qua Chương Hữu Quang, sau đó chợt cười nhạt nói: - Bí thư Chương, anh đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút, hai người chúng ta cùng tâm sự.

Chương Hữu Quang sở dĩ tự mình đến tham gia hội nghị cũng là vì muốn tiếp cận vị trưởng phòng tổ chức cực kỳ có uy vọng của tỉnh Nam Giang, cho dù Vương Tử Quân không mời thì hắn cũng muốn đi đến phòng làm việc của lãnh đạo ngồi một chút. Bây giờ Vương Tử Quân chủ động cho ra lời mời, hắn tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.

Chương Hữu Quang ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân với biểu hiện cực kỳ khéo léo, vừa thân cận vừa tràn đầy nụ cười, càng thể hiện sự kính trọng với trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân. Hai người tuy chủ yếu bàn về công tác thế nhưng có một số việc trên cơ bản cũng được động đến.

Hai mươi phút sau Chương Hữu Quang cáo từ, Vương Tử Quân tiễn chân Chương Hữu Quang ra cửa, trong lòng thầm nghĩ đến ý nghĩ của đối phương. Dù Chương Hữu Quang không dứt khoát nói rõ vấn đề thế nhưng căn bản vẫn có thể nghe rõ tiếng chiêng chống, ý kiến của đối phương là gì thì Vương Tử Quân căn bản đã hiểu quá rõ, đối phương căn bản muốn làm thân cận với mình.

Gần đây có không ít cán bộ cấp sở có thực quyền thay đổi thái độ với Vương Tử Quân, cho dù bọn họ không có việc gì cũng chạy đến ngồi trong phòng làm việc của hắn, càng không có ít người thuộc phạm vi quản hạt của hắn thường chạy đến báo cáo công tác.

Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể mỉm cười nhìn và lắc đầu mà thôi, nhưng hắn cũng có chút hưởng thụ. Vì sao thì nó cũng đại biểu cho vị trí của mình ở tỉnh Nam Giang, nếu nói không khoa trương thì Vương Tử Quân căn bản đã vững vàng đứng ở vị trí trung tâm của tỉnh.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hắn chợt cười nói: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Lỗ Kính Tu, thật sự quấy rầy ngài rồi. Điện thoại nhanh chóng nối thông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khá thâm trầm.

Lỗ Kính Tu? Vương Tử Quân có chút sững sốt, chợt nhớ Lỗ Kính Tu này là ai. Người này là Tứ đệ của Lỗ Kính Liên, nếu căn cứ vào thân phận ở Mạc gia, đối phương căn bản là Tứ thúc của mình.

Nhưng bây giờ dựa theo tin tức mới nhất, Lỗ Kính Tu sắp tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, cũng là người tiếp nhận ví trí trước đó của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân căn bản rất khách khí với một người có thể đến chi viện cho mình: - Chào chú Lỗ1

Sau khi Lỗ Kính Tu nghe được cách xưng hô của Vương Tử Quân thì đầu tiên là có chút sững sờ, sau đó cười ha hả nói: - Trưởng phòng Vương, anh là người thân thích của anh tôi, các người xưng hô với nhau là được, sau này chúng ta cùng công tác trong một ban ngành, anh gọi tôi anh Lỗ là được.

Lỗ Kính Tu nói bằng lời lẽ rất thân mật, Vương Tử Quân cũng nhiệt tình hàn huyên hai câu với đối phương. Vì hai bên không quá quen thuộc, thế cho nên căn bản chỉ là những lời làm sống động bầu không khí mà thôi.

Sau khi nói những lời hàm súc cảm tạ Vương Tử Quân, Lỗ Kính Tu nói cho Vương Tử Quân biết, ba ngày sau hắn sẽ đến nhận chức bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang.

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, Vương Tử Quân tỏ vẻ sẽ nhất định mở tiệc đón gió tẩy trần cho Lỗ Kính Tu, sau đó hắn cúp điện thoại.

Vương Tử Quân biết khá nhiều về tình huống của Lỗ Kính Tu, bây giờ đối phương là bí thư ủy ban tư pháp của tỉnh Nam Giang lại gọi điện thoại cho mình, rõ ràng đã tỏ thái độ trực tiếp.

Giữa trưa vì không có công tác tiếp đãi nên Vương Tử Quân lên xe về nhà. Trước kia Tiểu Bảo Nhi thường phải đi nhà trẻ, thế cho nên người dùng cơm chủ yếu với Vương Tử Quân là Mạc Tiểu Bắc.

Vương Tử Quân cầm lấy chén đũa bắt đầu dùng cơm, Mạc Tiểu Bắc chợt đặt chén xuống rồi khẽ nói: - Vừa rồi bố gọi điện thoại đến, nói là em của dượng sắp đến tỉnh Nam Giang, mong chúng ta quan tâm một chút.

Vương Tử Quân cười cười nói" - Anh cũng nhận được điện thoại, đã nói với dì, chuyện này anh cũng biết rồi.

Khi Vương Tử Quân lặng lẽ dùng cơm thì trong một biệt thự ở thủ đô, Lỗ Kính Liên đang uống rượu với một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, bộ dạng cực kỳ vui vẻ.

Lỗ Kính Liên nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó cẩn thận dặn dò: - Kính Tu, Nam Giang không phải như thủ đô, có chuyện gì thì phải chú ý ứng phó, nếu cảm thấy khó giải quyết thì có thể thương lượng một chút với Tử Quân.

- Anh, em biết rồi. Giọng nói của Lỗ Kính Tu có chút bình tĩnh nhưng lại mang theo giọng điệu có vài phần mất kiên nhẫn.

Lỗ Kính Liên nghe thấy vậy mà có chút mất kiên nhẫn, hắn chợt nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: - Kính Tu, thái độ của cậu là không được, người không nên nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không đong bằng đấu. Tử Quân tuy còn trẻ nhưng là người có kinh nghiệm công tác và đối nhân xử thế, đáng giá cho cậu phải học tập. Sau khi đến Nam Giang thì cậu ngàn vạn lần nên làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân.

- Anh, anh yên tâm, em không còn nhỏ nữa, em biết rõ nên làm thế nào. Lỗ Kính Tu miễm cưỡng nở nụ cười với Lỗ Kính Liên.