Bí Thư Trùng Sinh

Chương 158: Từ chim bồ câu đến vĩnh cửu




- Anh là bí thư xã sao?

Nữ thiếu tá thu hồi bàn tay, sau đó dùng giọng trong trẻo dễ nghe nói.

- Trước kia là như vậy, nhưng qua hôm nay thì không phải.

Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không thể cứ giữ mãi bàn tay của đối phương.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, sau đó nàng quay đầu đi về phía chiếc xe quân sự, khi nàng leo lên xe thì chợt nghiêng đầu lại nói với Vương Tử Quân:

- Anh tham chính thật sự là điều đáng tiếc.

Chiếc xe gào thét chạy qua, chỉ sau chốt lát đã thấy không còn bóng dáng, giống như một con rồng đất, bay lên trời chỉ còn để lại chút khói bụi.

"Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc sao?"

Vương Tử Quân nhiều lần nhai nuốt những lời này, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Đi thôi.

Vương Tử Quân phất tay với Tiểu Tào, sau đó hắn xoay người leo lên xe jeep. Nhưng lúc này Vương Hiếu Binh ở bên cạnh lại vung tay cản lại:

- Bí thư Vương, tôi biết rõ hôm nay anh rời khỏi xã Tây Hà Tử, tôi cũng không muốn nói nhiều, những lời cảm ơn xin giữ lại trong bụng, vậy anh cho tôi một cơ hội để đãi bữa cơm nhé?

- Anh Vương, tâm ý của anh tôi xin nhận, nhưng lúc này trong huyện đang chờ tôi, hơn nữa tôi đi lần này là trao đổi hai năm, cũng không phải là sau này không còn cơ hội nữa đâu.

Vương Tử Quân vừa nói vừa vỗ vai Vương Hiếu Binh, sau đó hăn leo lên xe.

Dưới ánh mắt không muốn của Vương Hiếu Binh, chiếc xe jeep lại gào thét phóng qua, chạy nhanh ra khỏi địa phận của xã Tây Hà Tử. Vương Tử Quân nhìn dòng chữ chào mừng đến xã Tây Hà Tử trên tấm biển quảng cáo ở vùng giáp ranh, hắn cảm thấy có một chút phiền muộn nói không nên lời. Trước khi trọng sinh hắn là chim gãy cánh, sau khi trọng sinh hắn lại rời khỏi nơi này, nhưng lúc này hắn ra đi để hướng về một địa vị cao hơn.

"Tôi sẽ còn quay lại!"

Gió bắc vẫn gào thét, Vương Tử Quân ngồi trước bàn làm việc cổ xưa, hắn lật qua vài văn kiện của đảng, cách bàn làm việc hơn hai thước là một lò than không mới không củ đang bùng ra những ngọn lửa nóng.

Vương Tử Quân nhìn xuyên thấu qua cửa sổ mà nhìn bầu trời đầu bụi đất ở bên ngoài, mặt trời ở đằng sau bụi đất kia, nó bình thản, không náo nhiệt, giống như một thứ gì đó mờ mờ trên nền trời.

Mùa đông đến, ánh mặt trời cũng tái nhợt, đêm thì có vẻ ngày càng dài hơn. Vương Tử Quân nhớ đến giấc mơ đêm qua, trong mơ hắn quay về xã Tây Hà Tử, hắn gặp được nhiều người quen, sau khi tỉnh lại thì một ngày mới lại đến.

Vương Tử Quân đã đến huyện Lô Bắc được ba ngày, dù trên đại hội trao đổi cán bộ toàn tỉnh, bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn đã luôn cường điệu cần phải thiết thực phái các cán bộ đi nhận công tác mới, bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân cũng lên tiếng hứa hẹn, cần phải quán triệt và chứng thực tinh thần của tỉnh ủy, nhưng phòng tổ chức thị ủy Hồng Ngọc sau khi đưa nhóm người Vương Tử Quân đi thì mãi để đó mà không dùng.

Ngày đó tổ chức nghi lễ xuất phát, phòng tổ chức tỉnh ủy tổ chức thật sự có chút long trọng, tất cả lãnh đạo chụp ảnh chung với những cán bộ được chọn, Vương Tử Quân còn được đại biểu cho các cán bộ lên nói vài lời.

Ngày hôm đó xem như Vương Tử Quân đã tạo ra đủ danh tiếng, khi rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn chỉ nói ba câu, một là xử lý tốt chuyện tạm giữ chức và nhận chức, trong thời gian hai năm nhận chức dù không thể tạo phúc cho một phương nhưng cũng phải giúp nhân đân địa phương làm được vài chuyện tốt; hai là làm một tên phục vụ với các lãnh đạo ban ngành địa phương, hỗ trợ mà không tạo ra phiền phức, ôm việc mà không tranh quyền, chủ động mà không vượt quyền, cống hiến mà không quá biểu hiện. Vô tình đám cán bộ dưới đài vỗ tay như sấm dậy, rất nhiều ánh đèn máy ảnh liên tục chỉa về phía hắn.

Giờ xuất phát chiêng trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt, tình huống kích động lòng người, giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng sau khi đến huyện Lô Bắc thì giống như một cánh chim bồ câu bay xa.

Sau khi nhận chức, dựa theo phân công của huyện, Vương Tử Quân làm phó chủ tịch huyện Hồng Bắc, chủ yếu là phân công quản lý công nghiệp, các xí nghiệp dưới xã và công tác bảo vệ môi trường. Hắn được phân công quản lý các đơn vị: Cục thương mại, cục xí nghiệp xã, cục bảo vệ môi trường, chi nhánh công ty cung cấp điện. Huyện Lô Bắc có một chủ tịch và sáu phó chủ tịch, Vương Tử Quân chính là một phó chủ tịch xếp vị trí thứ sáu.

Phân công quản lý công nghiệp, như vậy rõ ràng là coi trọng vị phó chủ tịch vừa đến nhận chức. Nhưng nếu nói theo lời của bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông thì rõ ràng là đưa lên đầu lưỡi dao, tỉnh ủy cắt cử đồng chí Vương Tử Quân đến giúp huyện Lô Bắc chúng ta phát triển kinh tế, như vậy cần phải cho đồng chí Vương Tử Quân một sân khấu để biểu hiện tài hoa. Thử nghĩ mà xem, một người có đầy bụng kinh sách, không đem những thứ đó ra thực tế, như vậy sao có thể tìm được hiệu quả và lợi ích? Vì vậy sau khi được huyện ủy nghiên cứu và quyết định, sau này cho chủ tịch Vương hiểu về kinh tế phân công quản lý công nghiệp, anh ấy chính là chim đầu đàn trong phong trào phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân nghĩ lại tình huống mở hội nghị các lãnh đạo cấp huyện, phó bí thư huyện ủy đọc xong văn kiện phân công, sau đó bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông dõng dạc lên tiếng, hắn không khỏi thầm tắc lưỡi. Bí thư còn nói về những nhiệm vụ trọng đại, nói về vài lý tưởng, làm cho người ta sinh ra cảm giác rất tốt. Toàn bộ huyện Lô Bắc chỉ có bốn xí nghiệp, trước mắt đã có hai nhà đóng cửa, hai nhà còn lại cũng đang rơi vào tình trạng tê liệt sản xuất.

Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc được ba ngày, ngoài chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Lưu Tuấn Phong có đến vài lần, căn bản phòng làm việc của hắn là chốn vắng vẻ. Hôm nay hắn ngồi hai giờ trong phòng làm việc, căn bản chưa gặp mặt người nào khác, một ngày như mọi ngày lại bắt đầu.

Vương Tử Quân chỉ sợ mình biết thành bồ tát cho người ta cúi đầu cung kính, hắn nghĩ đến những lời từ biệt với ông nội khi đến huyện Lô Bắc công tác, ông nội còn nói ra những lời tán dương mình, điều này làm hắn nở nụ cười.

Nếu như là Vương Tử Quân kiếp trước xem danh lợi như cặn bã, nếu được người ta coi là bồ tát thì sẽ không có vấn đề, nhưng bây giờ hắn không phải là như vậy, hắn muốn tiến lên làm cho Vương gia càng ngày càng phát triển, hắn cũng không muốn lãng phí năm tháng ở huyện Lô Bắc, như vậy thật sự là không đáng.

Bên cạnh phòng làm việc của Vương Tử Quân chính là phòng xép tạm thời, sau khi tất cả được sắp xếp tốt thì công tác có thể được tiến hành. Xem ra cũng nên xuống bên dưới di đạo một lúc, hắn thầm nghĩ như vậy, thế là cầm điện thoại gọi ra ngoài.

Điện thoại gọi đến văn phòng khối chính quyền, vì hắn không có thư ký chuyên trách, thế nên rất nhiều công tác cần phải được văn phòng khối chính quyền sắp xếp xử lý.

Sau khi nghe các đồng chí văn phòng khối chính quyền nói có xe rảnh rỗi, Vương Tử Quân thầm vui vẻ, thật sự là trùng hợp vì khối chính quyền huyện Lô Bắc có ba chiếc xe dùng cho công vụ, một chiếc đảm bảo chỉ dùng cho chủ tịch huyện Lưu Thành Quân, sáu vị phó chủ tịch còn lại cũng chỉ có thể thay nhau sử dụng hai chiếc xe còn lại mà thôi. Mà phó chủ tịch thường vụ Đỗ Dân Cường gần đây thế lực rất mạnh, tuy chiếc xe Santana kia là của công, thế nhưng nó hầu như đã biến thành xe riêng của phó chủ tịch Đỗ.

Sau khi thu dọn cặp của mình, Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc, văn phòng khối chính quyền ở lầu hai, phòng làm việc của Vương Tử Quân ở lầu ba. Hắn đi xuống lầu hai theo đường cầu thang cũ nát, chợt nghe thấy có vài người nói chuyện.

- Nghe chuyện gì chưa? Huyện chúng ta thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, học sinh nam yêu cô giáo, những năm nay thường xuất hiện tình huống trâu già gặm cỏ non...

Người nọ còn chưa nói dứt lời thì những tràng cười lớn từ trong văn phòng đã truyền ra, càng có một giọng nữ tức giận vang lên:

- Hừ, này Tôn Hầu Tử, sau này đừng nói những chuyện chán ghét như vậy, giáo viên và nam sinh yêu nhau thì sao? Chẳng lẽ thích chuyện thầy giáo yêu nữ học sinh sao?

Người phụ nữ kia phản bác lại làm vang lên những tràng cười vui vẻ.

- Này, chị hai, đừng kích động, tôi cũng không phải nói chị, mọi người đều biết chị tìm được một ông chồng nhỏ tuổi, có lẽ công phu trên gường tuyệt đối không thể tả được, chị cầm quan điểm như vậy cũng có thể hiểu.

Trong đám đàn ông với nhau, những chuyện có liên quan đến phụ nữ luôn là nguồn suối khoái hoạt, cả đống đàn ông tình nguyện lao đầu vào bàn tán với nhau về vấn đề này. Cô gái kia cũng là người can đảm, nàng tiến lên nắm chặt tai tên đồng sự, mà tên đồng sự kia cũng không vừa, hắn vung tay muốn sờ ngực nàng, thế là cô nàng phải tranh thủ che kín ngực mình, làm cho mọi người cười vang, mặt đỏ tía tai không nói được một lời.

Vương Tử Quân đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong văn phòng náo nhiệt, hắn thầm nhíu mày.

Vương Tử Quân đi đến cửa phòng làm việc mà khẽ ho khan một tiếng xem như chào hỉ, lúc này trong văn phòng có năm sáu khoa viên đang nói chuyện với nhau, Vương Tử Quân tiến vào thì cả nhóm đều im lặng.

- Chào chủ tịch Vương.

Khi thấy người đến là Vương Tử Quân thì một tên thanh niên cao gầy có vẻ khôn khéo vội vàng đứng lên chào hỏi Vương Tử Quân, những người khác cũng ngậm miệng lại, không còn cảm giác vui sướng như vừa rồi, trong phòng làm việc chợt vắng lặng như tờ.

Không có ai lên tiếng nhưng Vương Tử Quân có thể nhìn vào vẻ mặt của đám người để biết bọn họ không e ngại chính mình, chẳng qua mình tốt xấu gì cũng là một vị phó chủ tịch, bọn họ cũng phải nể mặt mình.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn chợt lên tiếng:

- Tôi đã quấy rầy các đồng chí rồi, tôi muốn đến cục thương mại một chuyến, có ai rảnh rỗi không?

Nhân viên văn phòng vốn đang lặng lẽ đánh giá vị phó chủ tịch huyện trước mắt, người này là một vị phó chủ tịch huyện giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp vậy, nghe nghe Vương Tử Quân nói cần xuống nghiên cứu, bọn họ đều cố gắng bày ra tư thái hoặc là chú ý đến văn kiện, hoặc là ghi chép gì đó, rõ ràng là bận rộn tối mắt.

Nếu cùng lãnh đạo đi xuống đơn vị, gần đây công tác này nhìn qua rất tốt, đi xuống được các đồng chí bên dưới thờ phụng như thần, lúc quay về còn được mang theo một mớ đặc sản. Chỉ cần anh chịu khó làm việc, thêm chút lanh trí, biết cách nói chuyện, dám giả ngây giả dại, hầu hạ tốt cho lãnh đạo, tuyệt đối có thể làm sâu sắc thêm cảm tình với lãnh đạo, hiệu quả của nó thật sự tốt đến mức khó tưởng.

Trong văn phòng khối chính quyền huyện Lô Bắc, bình thường phó chủ tịch huyện ra ngoài đều có nhân viên văn phòng đi theo, nhưng đối với một vị cán bộ lãnh đạo đến đãi cát tìm vàng như Vương Tử Quân, đám nhân viên văn phòng lại không muốn đi theo. Chưa nói đến vấn đề vị phó chủ tịch này căn bản không có quyền lực gì, sợ rằng đến bên dưới cũng bị đám người cục thương mại cho là món ăn, lãnh đạo cũng không có gì tốt hơn bọn họ, thế cho nên đám người văn phòng sẽ không muốn đi theo, đi theo sói ăn thịt, đi theo chó chỉ có thể là ăn ***.

Bên ngoài gió lớn lạnh lẽo, ngoài cửa sổ giống như có vang lên tiếng khóc, mà cửa sổ của khu văn phòng cũng có vấn đề, gió thổi qua thì vang lên những âm thanh kẽo kẹt. Ngồi trong văn phòng vừa nghe thấy tiếng khóc ở bên ngoài, vừa nghe những âm thanh kẽo kẹt, một ngày lạnh như thế này ngồi trong văn phòng sẽ tốt hơn đi cùng với một vị lãnh đạo là "chim bồ câu" từ bên trên đưa xuống.

Vương Tử Quân nhìn đám nhân viên văn phòng trầm ngâm không nói lời nào mà vẻ mặt vẫn là nụ cười không thay đổi, chỗ này không phải là xã Tây Hà Tử, hắn vừa mới đến ba ngày, còn chưa dựng lên uy tín của mình, nếu ra tay lung tung thì sợ rằng sẽ không có gì tốt.

- Chủ tịch Vương, tôi cùng đi với anh.

Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi thấy ánh mắt Vương Tử Quân quét qua thật sự không chịu được, cuối cùng đứng lên dùng giọng cung kính nói với Vương Tử Quân.

- À, tốt, vậy bây giờ chúng ta xuất phát.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra ngoài.

Văn phòng của khối chính quyền huyện cùng một khu vực với văn phòng huyện ủy, là một khu nhà năm tầng được xây dựng vào những năm sáu mươi, tuy đã được duy tu vài lần nhưng vẫn có bộ dạng cực kỳ chán nản.

Vì trước đó đã có gọi điện thoại trước, thế nên có sẵn một chiếc xe màu đen đợi bên dưới bậc thang. Vương Tử Quân nhìn chiếc xe bẩn thỉu trước mặt mà thầm nhíu mày, chiếc xe này còn không làm hắn sảng khoái bằng ngồi lên chiếc xe jeep của Tiểu Tào ở xã Tây Hà Tử.

Tên nhân văn phòng kia vội vàng chạy đến giúp Vương Tử Quân mở cửa xe, Vương Tử Quân thầm gật đầu, người này thật sự không tệ, xem ra công phu ánh mắt cũng rất cao.

- Chủ tịch Vương, anh chờ một chút.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy có người lên tiếng

Khi âm thanh này vang lên, Vương Tử Quân thấy phó chủ tịch Tôn Hạo thò đầu ra trên hành lang. Tôn Hạo năm nay hơn bốn mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng rất tốt, mái tóc đen bóng, nhìn qua giống như một người thôn dân phất lên làm địa chủ chỉ sau một đêm.

- Chủ tịch Vương, tôi đây đang có chuyện khẩn cấp cần xử lý, anh để cho tôi mượn xe sử dụng cái.

Âm thanh của Tôn Hạo rất dễ nghe, giọng điệu cũng có chút thương lượng, thế nhưng sau khi nói xong thì cũng không chờ Vương Tử Quân đồng ý đã vội vàng xách cặp chạy xuống, giống như Vương Tử Quân căn bản không có lý do để từ chối vậy.

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên khó coi, những lời này thật sự chọc giận hắn, rõ ràng là tên Tôn Hạo này khinh người quá đáng. Chính mình muốn dùng xe đi ra ngoài, anh dựa vào cái gì để cướp đi? Chưa nói đến những thứ khác, tối thiểu cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Xe của khối chính quyền huyện là không nhiều, nhưng anh quản lý nhiều phòng ban, có phòng ban nào mà không có xe? Anh gọi điện thoại cho bọn họ phái một chiếc xe không được sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu là phó chủ tịch khác thì chỉ sợ Tôn Hạo sẽ không dám làm càn như vậy. Vương Tử Quân nhìn Tôn Hạo đang chạy đến đầu bậc cầu thang, hắn nhìn nam nhân viên văn phòng ở bên cạnh, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười.

- Cậu có đi xe đạp không?

Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên rồi nói.

- Có!

Tên cán bộ thanh niên nhìn vị phó chủ tịch còn nhỏ tuổi hơn cả mình, trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ đối phương muốn chạy xe đạp?

- Được, cậu đưa chìa khóa cho tôi.

Vương Tử Quân khẽ vươn tay dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Tên cán bộ trẻ tuổi thật sự không biết phó chủ tịch Vương muốn làm gì, nhưng hắn vẫn thành thật đưa chìa khóa xe cho Vương Tử Quân.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, xấu hổ quá, phòng xây dựng có việc gấp, tôi phải tranh thủ thời gian chạy đi.

Tôn Hạo đến sau lưng, một tên thư ký chạy đến nhận lấy cặp công văn, sau đó hắn dùng giọng tươi cười nói với Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Tôn, anh quá khách khí, không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao? Đây là chìa khóa xe, anh đến bên kia mà tìm, chiếc xe màu xanh nhạt là của tôi, chỉ là xe hơi kém, ngoài chuông không kêu thì thứ gì cũng kêu. Tuy hình tượng có chút bất nhã nhưng đảm bảo anh sử dụng có thể làm cho toàn thân nóng hổi, vừa khỏe người vừa có thể bảo vệ môi trường.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt trêu tức nhìn Tôn Hạo, hắn điềm nhiên nhét chìa khóa xe đạp vào trong tay đối phương.