- Bí thư Phùng, tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với anh. Vu Trường Long ngồi xuống đối diện với Phùng Thường Quốc, hắn nói ra vài hạng mục công tác của ủy ban tư pháp với Phùng Thường Quốc. Lúc này Phùng Thường Quốc cũng không có chỉ thị đặc thù với những vấn đề trong miệng Vu Trường Long, hắn chỉ nhìn vẻ mặt của Vu Trường Long, cảm thấy người này đến đây căn bản cũng không phải vì báo cáo công tác.
Phùng Thường Quốc nhìn gương mặt của Vu Trường Long, hắn cười nói: - Những chuyện này chủ nhiệm Vu cứ xem xét rồi xử lý, sau này anh làm thư ký trưởng, đây đều là những hạng mục công tác của anh.
Mặc dù Vu Trường Long cảm thấy rất vui vì lời nói của Phùng Thường Quốc thế nhưng biểu hiện lại cực kỳ khiêm tốn. Hắn nói thêm vài câu buôn chuyện, sau đó cười nói: - Bí thư Phùng, tôi có chuyện cần xin chỉ thị của anh.
- Nói đi. Phùng Thường Quốc đốt một điếu thuốc rồi nó với Vu Trường Long.
- Bí thư Vương đi đến nhận chức ở phòng tổ chức tỉnh ủy căn bản làm cho người ta cảm thấy không nỡ, nhưng sự việc căn bản là rất tốt với bí thư Vương, chúng ta cũng không thể can ngăn tạo chướng ngại được.
Vu Trường Long lên tiếng làm cho Phùng Thường Quốc thiếu chút nữa thì cười phun nước ra khỏi miệng. Hắn thầm nghĩ, Vu Trường Long này hèn gì trước kia không được đề bạt, căn bản là trình độ mở miệng có hơi kém. Bí thư Vương tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đừng nói là anh không ngăn cản, dù là chủ tịch tỉnh bây giờ cũng cản không được. Anh chỉ là một vị chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp, anh khoa tay múa chân thì có kết quả sao? Thật sự đáng cười.
- Bí thư Vương công tác ở ủy ban tư pháp chúng ta không quá lâu, thế nhưng phong cách của lãnh đạo vẫn lưu lại thâm căn cố đế. Tôi cảm thấy chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc xem như tiễn chân bí thư Vương. Vu Trường Long nói xong thì dùng ánh mắt bức thiết nhìn Phùng Thường Quốc.
Khi Phùng Thường Quốc rời đi thì lúc này Phùng Thường Quốc là người tạm thời chủ trì công tác của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, nhưng chỉ là chủ trì tạm thời mà thôi. Phùng Thường Quốc biết rõ bản thân mình căn bản không thể nào tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy được.
Phùng Thường Quốc căn bản là toàn tâm toàn ý đồng ý với lời đề nghị của Vu Trường Long, nhưng biểu hiện ra vẫn có chút khó xử: - Chủ nhiệm Vu, tôi cũng có suy nghĩ này, thế nhưng khi bí thư Vương rời đi có cường điệu không được lãng phí về phương diện ăn uống dùng tiền công.
- Bí thư Phùng, tất nhiên chúng ta không thể vi phạm chỉ thị của bí thư Vương, nhưng chúng ta có thể đổi sang một phương thức khác. Chúng ta vì sao phải nhất định mời khách? Bí thư Vương đã từng công tác làm việc với chúng ta, đó là duyên phận khó thể có được. Có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, làm một người bạn, chúng ta cần phải dùng tiền của mình để mời bí thư Vương dùng cơm, như vậy không sai đấy chứ?
Phùng Thường Quốc nhìn nụ cười xảo quyệt của Vu Trường Long, hắn cũng nở nụ cười, sau đó nói với Vu Trường Long: - Thư ký trưởng không hỗ là thư ký trưởng, suy nghĩ chu đáo hơn cả tôi, tôi sao lại không nghĩ ra điều này nhỉ? Tốt, chuyện này cứ xử lý theo ý của anh.
- Bí thư Phùng, ngài khong phải là không nghĩ như vậy, chủ yếu là bây giờ tâm tư của ngài đã bị nhiều chuyện đại sự chi phối, nào có thời gian suy xét những trò vặt vãnh thế này? Vu Trường Long mở miệng dùng giọng nịnh hót nói với Phùng Thường Quốc.
Phùng Thường Quốc căn bản là cam tâm tình nguyện tiếp nhận câu nói vỗ mông ngựa của Vu Trường Long. Thật sự giống như những dự đoán của Phùng Thường Quốc, Vu Trường Long cũng không ở lâu, sau khi nói thêm vài câu thì rời khỏi phòng làm việc của hắn.
- Vu Trường Long này căn bản là một người rất biết cách đầu cơ luồn cúi. Phùng Thường Quốc thầm cảm thán một tiếng, sau đó mở văn kiện ra xem xét. Đây là những báo cáo về hoạt động đả kích mua bán động vật hoang dã của tuyến dưới, lúc này tất cả đơn vị tuyến dưới đều báo cáo lên, thậm chí khi bí thư Vương còn đang là bí thư ủy ban tư pháp thì đám người kia cũng không nhiệt tình như vậy.
Tuy Phùng Thường Quốc cũng cho rằng đây không phải là công tác gì quá quan trọng, thế nhưng bí thư Vương coi trọng và tự thân nắm chắc hoạt động này, thế nên công tác này còn phải duy trì thêm. Tuy bí thư Vương không còn là bí thư ủy ban tư pháp, thế nhưng dù sao cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, còn không biết bao nhiêu người đang muốn nịnh nọt bí thư Vương.
Cố gắng thực hiện theo đúng chỉ thị của lãnh đạo chính là một phương pháp nịnh nọt tốt nhất.
- Tút tút tút. Điện thoại đổ chuông, Phùng Thường Quốc nhìn thoáng qua dãy số, sau đó hắn cười rồi cầm lấy điện thoại: - Chào chủ tịch Mạnh, lúc này gọi điện thoại cho thuộc hạ, không biết có chỉ thị gì đấy?
Phùng Thường Quốc trước nay có quan hệ không tệ với Mạnh Chí Đạo, vì thế cũng nguyện ý nói đùa với Mạnh Chí Đạo, muốn nhờ vào những lời tùy ý vui vẻ như vậy để tăng tiến quan hệ với Mạnh Chí Đạo.
Quả nhiên Phùng Thường Quốc vừa nói như vậy thì Mạnh Chí Đạo bên kia đã cười nói: - Muốn nói là lãnh đạo thì người đó phải là anh Phùng, bí thư Phùng, anh có phải đang muốn nhắc nhở tôi đến nhưng không vào miếu thắp hương không? Tôi biết mình sai rồi, lần nàu tôi đến thành phố Đông Hồng thì nhất định sẽ tìm anh.
- Hay cho Mạnh Chí Đạo anh, đến tuyến dưới không học được gì mà chỉ có được thói ham ăn của Trư Bát Giới, bản lĩnh trả đũa của anh xem như đã ngày càng cao thâm rồi. Phùng Thường Quốc thấy tâm tình của Mạnh Chí Đạo khá tốt thì cũng cố gắng lên giọng đùa giỡn.
Hai người khi ở cùng đơn vị thì cũng không quá hòa hợp như bây giờ, hai người hòa hợp cũng chính là vì cố gắng làm ra như vậy. Sau khi nói vài ba câu buôn chuyện thì Mạnh Chí Đạo đột nhiên nói: - Bí thư Phùng, lần này bí thư Vương rời khỏi ủy ban tư pháp, lúc này ủy ban tư pháp có mở tiệc tiễn chân lãnh đạo không?
Tuy Phùng Thường Quốc biết Mạnh Chí Đạo sẽ không vô công rỗi nghề gọi điện thoại cho mình, thế nhưng sau khi nghe được lời nói của Mạnh Chí Đạo, hắn không khỏi cảm thấy bội phục ông bạn già của mình thêm một phần. Hèn gì Mạnh Chí Đạo có thể tiến lên, cho dù lúc này đã đi nhưng còn nhớ đến chuyện của bí thư Vương, người này không lên thì ai lên?
- À, chúng tôi đã chuẩn bi tổ chức một bữa tiệc tiễn chân bí thư Vương.
- Ha ha, anh Phùng, tôi tất nhiên đã rời khỏi ủy ban tư pháp tỉnh ủy, nhưng anh cũng biết đấy, tôi công tác ở ủy ban tư pháp nhiều năm, lại từng công tác với bí thư Vương, xem như ủy ban tư pháp là nhà mẹ đẻ của tôi. Lần này mọi người tiễn chân bí thư Vương, anh cũng không nên bỏ quên tôi được. Mạnh Chí Đạo nói mang theo vài phần vui mừng.
Mặc dù Phùng Thường Quốc biết vì sao Mạnh Chí Đạo lại vui vẻ như vậy, thế nhưng hắn lại sinh ra chút cảm giác ghen ghét. Hắn cười hì hì nói: - Bí thư Mạnh, lời này của anh là không đúng, tục ngữ có câu "gái gả ra ngoài như hắt nước ra khỏi cửa", anh đã rời khỏi ủy ban tư pháp, không còn là người của ủy ban tư pháp, sao có thể tiến vào được nữa?