Lục Hỗ Cương là ai? Là con trai của trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương, là một thạc sĩ du học nước ngoài đang quay về nước thi thố tài năng. Nhưng Lục Hỗ Cương bị bắt trong bữa tiệc này, hơn nữa khi bắt được còn đang tạo ra một tình huống khó coi, khi bị bắt còn đang say thuốc, căn bản không biết mình bị cảnh sát bắt về.
Khi Lục Hỗ Cương nói ra thân phận của mình, đám cảnh sát xử lý thẩm tra căn bản ý thức được sự việc đã quá lớn, bọn họ nhanh chóng báo cáo với Đoạn Văn Đống, mà Đoạn Văn Đống đang chuẩn bị đi về nhà cũng cực kỳ sững sốt.
Đoạn Văn Đống không ngờ con trai của Lục Trạch Lương cũng có mặt trong bữa tiệc kia. Hắn suy tư mãi, cuối cùng yêu cầu tất cả cảnh sát giữ bí mật, sau đó tìm đến báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng thật sự không ngờ với tình huống này, hắn càng thêm tức giận. Tên khốn Triệu Đạt Tinh kia khong ngờ lại muốn kéo Mạc Tiểu Bắc đến nơi dơ bẩn như vậy, những chuyện này căn bản khó thể tha thứ. Còn Lục Hỗ Cương có tham dự vào bên trong, bắt lại thì có thế nào sao?
- Cục trưởng Đoạn, làm đơn vị chấp pháp thì cứ nghiêm khắc thực hiện theo đúng pháp luật. Dù là ai, chỉ cần làm trái luật thì sẽ bị trừng phạt. Con trời phạm pháp tội như dân thường, điều này anh còn chưa hiểu sao?
Vương Tử Quân cầm một điếu thuốc lên trầm ngâm nói với Đoạn Văn Đống.
Thái độ của Vương Tử Quân làm cho Đoạn Văn Đống phải thở dài một hơi, hắn chỉ sợ bí thư Vương thả Lục Hỗ Cương ra, như vậy thì hành động lần này của cục công an thành phố Đông Hồng sẽ cực kỳ bị động.
- Người tham gia cần phải thực hiện theo đúng quy định pháp luật, những người tham dự bữa tiệc kia cần phải xử phạt trừng phạt theo đúng quy định. Tuyệt đối không vì một số người có quan hệ mà xuất hiện tình huống chấp pháp không nghiêm.
Vương Tử Quân không chờ Đoạn Văn Đống lên tiếng mà trầm giọng nói.
Đoạn Văn Đống lại mở miệng bày tỏ thái độ, sau đó rời khỏi nhà Vương Tử Quân. Khi đóng cửa lại thì Vương Tử Quân có chút cảm khái, thầm nghĩ mình và Lục Trạch Lương có chút vấn đề, đang định đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa, không ngờ lại có liên quan đến con trai của Lục Trạch Lương.
Tuy Vương Tử Quân vô cùng cảm khái nhưng hắn không thèm quan tâm đến vụ này, vì dù sao thì sự việc của Lục Trạch Lương cũng sắp được giải quyết.
Vương Tử Quân không quan tâm nhưng không có nghĩa là Lục Trạch Lương không quan tâm. Rạng sáng hôm sau hắn nhận được tin tức con trai bị người của cục công an thành phố Đông Hồng đưa đi, sau khi biết được tin thì gương mặt hắn cực kỳ khó coi.
Lục Trạch Lương luôn có kỳ vọng rất lớn vào con trai mình, hắn cảm thấy với năng lực của con thì sau này nhất định sẽ tạo ra bầu trời riêng cho mình. Nhưng hắn không ngờ một người con được kỳ vọng như vậy lại bị cục công an thành phố đưa đi vì tội sử dụng ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi.
- Trưởng phòng Lục, Hỗ Cương cũng không tham gia bữa tiệc kia, cậu ấy chỉ đi theo góp vui với vài người bạn. Nhưng sau khi người ta xác định được thân phận của cậu ấy thì quyết định vu hãm bằng được.
Người ở đầu dây bên kia biết rõ Lục Trạch Lương rất kỳ vọng vào con trai mình, hắn dùng hết khả năng để xúi giục Lục Trạch Lương phản kháng.
Nếu như không có loại quan hệ không hay giữa mình và Vương Tử Quân, nếu như Đoạn Văn Đống không phải là người của Vương Tử Quân, Lục Trạch Lương căn bản chỉ cần nói một lời là xong, tất cả được xử lý êm đẹp.
Nhưng vương tử quân làm như vậy vì Lục Hỗ Cương là con trai của mình, thế nên mới ra tay, hay là vì mục đích khác, đang cố gắng đả kích thanh danh của mình?
Lục Trạch Lương nghĩ đến sự việc con trai còn bị giam giữ trong cục công an thành phố Đông Hồng mà cảm thấy rất khó chịu. Hắn cầm lấy điện thoại bấm vài dãy số, nhưng sau đó lại buông điện thoại xuống.
- Anh Lục, làm sao bây giờ? Tiểu Cương chưa từng đến những nơi như vậy, anh còn chưa mau nghĩ ra biện pháp gì sao?
Vợ Lục Trạch Lương đứng bên cạnh dùng giọng nóng lòng như lửa đốt để thúc giục.
Lục Trạch Lương có tâm tình không tốt, bây giờ hắn càng mất kiên nhẫn. Hắn nhìn bộ dạng vội vàng của vợ rồi hung hăng nói:
- Làm sao bây giờ? Tôi còn có thể làm sao được? Con của mình dạy bảo không tốt, sao cô có thể cho nó đến những nơi như vậy?
- Tôi...Con trai chỉ nói đi chơi với vài người bạn, tôi làm sao có thể giữ nó ở nhà được chứ?
Vợ Lục Trạch Lương có vài phần sợ hãi chồng, thế nên sau khi nghe được lời răn dạy của chồng thì dùng giọng khúm núm nói.
- Được rồi, cô đừng quản, tôi xử lý là được.
Lục Trạch Lương biết rõ nói gì với vợ cũng như không, hắn nhanh chóng vung tay lên rất mất kiên nhẫn rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Vợ đi ra ngoài với bộ dạng không yên, Lục Trạch Lương đốt một điếu thuốc rồi rơi vào trầm tư. Hắn đã gọi điện thoại và biết được chuyện gì xảy ra, mặc dù hắn phẫn nộ với tình huống con trai mình đi đến những nơi hoang đường như vậy, thế nhưng hắn lại căn bản là phẫn nộ vì thủ đoạn của Vương Tử Quân, căn bản là quá hèn hạ.
Tôi bóp cổ anh, sao anh không đối phó với tôi, hãm hại con tôi làm gì? Nhưng Lục Trạch Lương chỉ có thể phẫn nộ không không, hắn khó không thể không tiếp nhận một sự thật là con trai mình còn đang bị giam giữ.
"Làm sao bây giờ, làm sao với chuyện của con bây giờ? Gọi điện thoại cho Chân Hồng Lỗi để điều tra rõ ràng sao? Chỉ sợ là không được. Chân Hồng Lỗi và Đoạn Văn Đống có quan hệ thế nào thì cả thành phố Đông Hồng đều biết, nếu cho Chân Hồng Lỗi liên quan thì chỉ sợ không xử lý ổn mà còn bết bát hơn!"
"Chẳng lẽ mình cúi đầu với Vương Tử Quân sao?"
Lục Trạch Lương hít vào một hơi thuốc, tay có hơi run rẩy. Lần này hai bên ra tay, hắn cảm thấy mình có thể ung dung ngồi trên đài câu cá, Vương Tử Quân dù có ngàn thủ đoạn cũng không làm gì được mình.
Nhưng không ngờ con trai lại bị liên lụy vào sự kiện không hay, tuy không phải là gì quá nghiêm trọng thế nhưng lại ảnh hưởng đến thanh danh của con trai. Nếu như hắn cúi đầu với Vương Tử Quân, như vậy không chỉ là mình, thanh danh của con mình cũng bị ảnh hưởng.
Nếu không thể cúi đầu thì dùng biện pháp nào khác đây?
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn cắn răng thầm nghĩ:
"Vương Tử Quân, anh đã dùng thủ đoạn như vậy, vậy đừng trách Lục Trạch Lương này. Tôi muốn cho anh biết rõ, Lục Trạch Lương này không dễ ăn hiếp như vậy đâu!"
Lục Trạch Lương dúi điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó hắn đứng lên đi vài bước xung quanh bàn, một phương án tốt đã được ra lò.
Chử Vận Phong cầm thùng ô doa chậm rãi tưới cho vài cây hoa ở bên cửa sổ. Nói thật thì Chử Vận Phong cũng không phải là người đặc biệt yêu hoa, lão tưới nước chủ yếu là tận dụng thời gian này để bình tâm tĩnh khí suy xét vài vấn đề.
Không biết từ lúc nào thì Chử Vận Phong đã dưỡng thành thói quen tưới hoa lúc sáng sớm, từ khi bắt đầu vì không có người biết, nhưng sau đó thì phần lớn người trong văn phòng đều biết được, sau đó mới bừng tỉnh.
Vì chú ý đến sở thích của Chử Vận Phong, thế cho nên thư ký lặng lẽ học tập tri thức trồng hoa, muốn biến phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong thành một vườn cây hoa ưa nước. Tất nhiên những cây hoa ưa nước như vậy là thích hợp, vì nó phù hợp với sở thích tưới nước mỗi buổi sáng của chủ tịch Chử Vận Phong.
Tối qua Chử Vận Phong trằn trọc mà căn bản không thể ngủ ngon. Lúc này kinh tế toàn cầu đang biến đổi, tỉnh Nam Giang cũng gặp nhiều khiêu chiến. Lão là chủ tịch tỉnh Nam Giang, lão cần phải cho ra nhiều biện pháp ứng phó với thời điểm này.
Chử Vận Phong cũng không phải là một người sợ khiêu chiến, khác biệt là khi còn trẻ gặp phải khiêu chiến thì cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Tất nhiên bây giờ sức mạnh dám nghĩ dám làm như trước vẫn còn, thế nhưng nếu so với dĩ vãng thì căn bản là đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Dù sao thì năm xưa cũng là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, bây giờ Chử Vận Phong không còn trạng thái sôi máu như năm xưa, trách nhiệm nặng nề trên người luôn làm cho lão phải suy xét thật kỹ càng trước khi xử lý vấn đề. Lúc này lão và Diệp Thừa Dân còn đang ở vào giai đoạn ma xát kết hợp, nhưng nói tóm lại thì cục diện bây giờ của tỉnh Nam Giang vẫn làm cho lão cảm thấy thỏa mãn.