- Chào thư ký trưởng.
Khi Nghiêm Chí Khoan cảm thấy mình nên điều chỉnh nụ cười, lúc này Đào Nhất Hành với gương mặt tươi cười đi đến. Hắn vội vàng đẩy cửa phòng họp, khẽ nói lời chào hỏi thư ký trưởng.
Đào Nhất Hành khẽ gật đầu rồi đi vào trong phòng họp. Thư ký trưởng đi đến giống như mở đầu cho một cuộc hội nghị thường ủy, vài phút sau có thêm vài vị thường ủy tỉnh ủy đi vào phòng.
Nghiêm Chí Khoan tiếp xúc gần thì thường chú trọng xem xét vẻ mặt của lãnh đạo, nếu so sánh với gương mặt tươi cười của thư ký trưởng, các vị lãnh đạo còn lại có gương mặt rất nghiêm túc. Gương mặt nghiêm túc này căn bản không thể làm cho Nghiêm Chí Khoan nhìn ra bất kỳ thứ gì.
Nghiêm Chí Khoan chú ý nhất đến hai người, một người là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Lục Trạch Lương. Người này là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, tất nhiên là nhân vật chính trong hội nghị thường ủy điều chỉnh nhân sự, có đôi khi một gương mặt của trưởng phòng Lục đại biểu cho rất nhiều chuyện mà người ta khó thể tưởng tượng được.
Vẻ mặt Lục Trạch Lương rất tốt, nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy giống như đã được tính trước. Khi hắn đi vào cửa thì nhiều vị thường ủy khác tiến lên chào hỏi, cực kỳ thân mật. Tuy cánh cửa chậm rãi đóng lại và Nghiêm Chí Khoan căn bản không biết các vị lãnh đạo bên trong nói điều gì, thế nhưng dựa vào trí thông minh của hắn, cũng đủ đoán được vài thứ gì đó.
Người được Nghiêm Chí Khoan chú ý thứ hai chính là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân. Sở dĩ hắn chú ý vì vị bí thư ủy ban tư pháp này còn quá trẻ, thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là vị trí tranh chấp dữ dội nhất hôm nay là bí thư thị ủy Ô Phổ, trong đó có một nhân tuyển là Mạnh Chí Đạo.
Tuy trong mắt rất nhiều người thì Mạnh Chí Đạo chỉ là gia vị phụ mà thôi.
Nghiêm Chí Khoan nhìn gương mặt người đàn ông có độ tuổi không cao hơn mình bao nhiêu, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn nghĩ về phương diện bí thư Vương sẽ nói gì ở hội nghị thường ủy, sẽ làm sao để nói tốt cho Mạnh Chí Đạo.
Tuy cảm thấy bí thư Vương chắc chắn sẽ có áp lực rất lớn ở phương diện này, thế nhưng bí thư Vương đi vào cửa với nụ cười trên môi. Khi Nghiêm Chí Khoan mở cửa cho Vương Tử Quân, bí thư Vương gật đầu nở nụ cười với hắn. Nụ cười xác định sự tồn tại của mình làm cho Nghiêm Chí Khoan cảm thấy cảm động.
Chủ tịch Lý đến, bí thư Diêu đến...Khi tính toán nhân số của hội nghị thường ủy, Nghiêm Chí Khoan biết hội nghị thường ủy sắp bắt đầu. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, chỉ sau chốc lát thì bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân và chủ tịch tỉnh Chử Vận Phong sóng vai đi đến, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, trên mặt treo nụ cười.
Nghiêm Chí Khoan cảm thấy trống ngực của mình đập lên rất mạnh, hắn vội vàng mở cửa ra, sau đó mời hai vị lãnh đạo đi vào.
Cửa phòng họp khẽ đóng lại, Nghiêm Chí Khoan cảm thấy có chút chờ mong, đó chính là hội nghị thường ủy lần này sẽ có bao nhiêu nhân sự được thay đổi.
Ánh mắt Vương Tử Quân lướt qua gương mặt các vị thường ủy tỉnh ủy trong phòng một lượt, sau đó rơi lên gương mặt Lục Trạch Lương. Lúc này Lục Trạch Lương đang khẽ trò chuyện cùng Diêu Trung Tắc, gương mặt là nụ cười sáng lạn. Lục Trạch Lương giống như cũng cảm ứng được ánh mắt của Vương Tử Quân, cũng nhìn về phía Vương Tử Quân.
Ánh mắt hai người va chạm vào nhau giữa không trung, cũng không phát ra ánh lửa, chỉ sau nháy mắt thì rời xa. Khi hai người tách ánh mắt ra thì đều mỉm cười. Nụ cười của Vương Tử Quân rất nhạt, nụ cười của Lục Trạch Lương thì lại giống như có chút mỉa mai.
Lúc này có không ít người đang nhìn vào vẻ mặt hai người Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương. Tuy hội nghị thường ủy còn chưa được bắt đầu, thế nhưng đám thường ủy tỉnh ủy cũng hiểu trong hội nghị thường ủy này chia ra hai đôi nhân vật chính, đó là Chử Vận Phong và Diệp Thừa Dân, hai nhân vật còn lại chính là Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương.
Chử Vận Phong và Diệp Thừa Dân có tranh chấp với nhau về vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, đây là sự kiện mà ai cũng biết. Rốt cuộc vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ rơi vào tay nhà nào, bây giờ không ai dám nói lời khẳng định. Nhưng tranh chấp lần này làm cho những người tham dự hội nghị thường ủy cảm thấy rất hao tâm tổn trí, vì khi tiến vào giai đoạn quyết định, bọn họ thường sẽ rơi vào thế bị động.
Đặc biệt là một số vị thường ủy trước nay thường di chuyển giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, càng cảm thấy mình khó lựa chọn. Nhưng lúc này bọn họ cũng không thể nào nở nụ cười ung dung như trước được nữa.
Nếu so sánh với hai nhân vật chính thật sự là Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương căn bản không có biến hóa gì quá lớn trong mắt Diêu Trung Tắc. Dù thế nào thì Mạnh Chí Đạo chỉ là diễn viên phụ mà thôi, dù Vương Tử Quân có mạnh mẽ thế nào thì cũng không thể nào đẩy ngã hai nhân tuyển của bí thư và chủ tịch tỉnh.
Vương Tử Quân không làm gì được, nhưng cũng không nhịn được cục tức mà Lục Trạch Lương dành cho mình. Như vậy hội nghị thường ủy lần này hai người kia sẽ làm ra trò hay gì, điều này là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Vương Tử Quân sẽ cho ra lựa chọn gì? Vương Tử Quân nhất định sẽ cho ra ý kiến phản đối với mình, Lục Trạch Lương biết nhưng không quá quan tâm. Hắn thấy Vương Tử Quân dù có bản lĩnh thế nhưng đây là hội nghị thường ủy, lại bàn về phương diện nhân sự, đối phương căn bản không có quyền lực gì cả.
Hội nghị thường ủy hôm nay không khác gì dĩ vãng, bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân là người chủ trì hội nghị. Khi giọng nói không lạnh không nóng của bí thư Diệp Thừa Dân vang lên, từng đề tài thảo luận được đặt xuống trước mặt các vị thường ủy.
Hội nghị thường ủy nào cũng cần bí thư tỉnh ủy chủ trì, thế nưhng rất nhiều vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh siết chặt quyền lực này trong tay mình. Dù sao thì quyền ọợi này cũng có thể làmn cho lãnh đạo đứng đầu quán triệt ý chỉ của mình, có thể tiến lên chiếm được tiên cơ.
Nhưng có một số lãnh đạo quyền uy quyết đoán thì cũng không cần như vậy, bọn họ có đôi khi căn bản không cần lên tiếng, cũng đã có thể quán triệt được ý chỉ của mình. Vương Tử Quân công tác vài năm ở thành phố La Nam trên cơ bản chính là hạng người như vậy.
Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang, càng là ủy viên bộ chính trị, nhưng lão còn phải tự mình chủ trì hội nghị thường ủy Nam Giang, nhìn từ phương diện này có thể lão căn bản chưa từng nắm trong tay hướng đi của hội nghị thường ủy.
Khi từng đề tài thảo luận được thông qua, cuối cùng đến phương diện nhân sự. Lúc này hội nghị thường ủy vốn không nóng không lạnh đã có bầu không khí khẩn trương hơn hẳn. Tuy đám thường ủy tỉnh ủy căn bản không có biến hóa gì quá lớn, thế nhưng bầu không khí trong phòng lại đột nhiên bị đè nén.