Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1531: Tự tin hai đời hai trăm năm (2)




Nếu như dựa theo phương pháp làm việc của Lục Trạch Lương trước kia, người đi tìm gặp đầu tiên chính là kẻ thúc đẩy sự việc, là Vương Tử Quân. Nhưng bây giờ hắn đang thầm giao chiến với Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ không chạy đến muối mặt tìm Vương Tử Quân.

Không thể nói với Vương Tử Quân, như vậy chỉ có một phương diện khác. Đó là quan huyện không bằng quan đang quản lý, chỉ cần mở miệng bên phía Mạnh Chí Đạo, như vậy tất cả không có gì là khó khăn.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lục Trạch Lương gọi điện thoại cho Mạnh Chí Đạo.

Trước khi Mạnh Chí Đạo tiến lên công tác ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy đã từng công tác hơn chục năm trong cục công an tỉnh, căn bản cực kỳ tinh thông nghiệp vụ của cục công an. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn tài liệu điều tra, trong đầu thầm cân nhắc sự kiện này.

Không có sự việc nào kín kẽ đến mức không cho gió lọt qua, tuy chỉ mất một ngày nhưng Mạnh Chí Đạo đã tìm được không ít tin tức và chứng cứ tốt. Hắn tin tưởng chỉ cần mình chăm chú điều tra, tất cả sẽ không là vấn đề. Mặc dù có người đứng trong bóng tối tạo chướng ngại, thế nhưng những chướng ngại kia căn bản không là gì trong mắt hắn.

- Bí thư Mạnh, vừa rồi văn phòng ủy ban tư pháp thị ủy Lâm Hồ gọi điện thoại đến, nói muốn mở tiệc chiêu đãi chúng ta.

Phó trưởng ban đôn đốc chấp pháp Tào Hành Bác đi cùng với Mạnh Chí Đạo đến Lâm Hồ chợt đi vào phòng, sau đó khẽ nói với Mạnh Chí Đạo.

Mạnh Chí Đạo cười cười nói:

- Anh thay tôi cảm ơn ý tốt của bọn họ, nói chúng ta đã mệt mỏi một ngày, cũng không đi ra ngoài.

Tào Hành Bác khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Chí Đạo. Sau khi Mạnh Chí Đạo đóng cửa lại thì vẻ mặt dần trở nên cực kỳ ngưng trọng. Phía thành phố Lâm Hồ căn bản là có ý kiến với sự kiện ủy ban tư pháp tỉnh ủy cử tổ điều tra đến xem xét sự việc, thế cho nên bữa cơm hôm nay của bọn họ cũng không có ý gì tốt.

Nếu như đối phương có ý tốt, như vậy cũng không gọi điện thoại, phải là bí thư ủy ban tư pháp thị ủy Lâm Hồ tự mình đến mời cơm mới phải. Bây giờ đối phương thông qua điện thoại mời cơm, căn bản chỉ là một biện pháp khách sáo mà thôi.

Cán bộ thành phố Lâm Hồ rất cao ngạo, đây là sự thật mà cả tỉnh ai cũng biết. Nhưng người ta cao ngạo cũng có lý do, ai bảo chỉ mất mười năm đã đưa thành phố Lâm Hồ tiến lên vị trí phát triển kinh tế thứ ba trong tỉnh? Ai bảo chủ tịch tỉnh Nam Giang bây giờ là cán bộ đi ra từ Lâm Hồ? Ai bảo số cán bộ tỉnh phần lớn là cán bộ thành phố Lâm Hồ?

Trong thành phố Lâm Hồ có một câu nói thế này, đi đến Lâm Hồ thì dù làm gì thì cũng phải chú ý một chút, biết đâu sự việc bình thường sẽ liên quan đến một vị quan lớn nào đó trong tỉnh.

Tuy câu nói này có chút khoa trương, thế nhưng căn bản cũng thật sự có tác dụng. Mạnh Chí Đạo nhớ rõ một sự kiện, đó là khi hắn vừa mới đến công tác ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, khi đó vị phòng tổ chức tỉnh ủy có cử tổ công tác đến thành phố Lâm Hồ kiểm tra vài vấn đề về giáo dục văn hóa, đã tiến hành cho ra lời phê bình với nền giáo dục đảng viên ở một quận trong thành phố.

Khi sắp cho ra văn kiện phê bình, vị đội trưởng dẫn đội của phòng tổ chức đã bị một vị phó chủ tịch mời đến phòng làm việc. Tuy phó chủ tịch tỉnh không liên quan đến công tác tổ chức, thế nhưng cấp bậc vẫn là lãnh đạo tỉnh, vẫn phải đến gặp mặt.

Nghe nói tính tình của vị phó chủ tịch kia căn bản là rất hòa ái, đã tiến hành tán dương đồng chí đội trưởng tổ công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy. Điều này làm cho vị đội trưởng cảm thấy khó hiểu, căn bản chỉ có thể mở miệng nói lời ứng phó với lời khích lệ của phó chủ tịch tỉnh. Cuối cùng vị lãnh đạo kia mở miệng nói cho hắn biết, công tác trong thành phố Lâm Hồ có chút vấn đề, cũng nên cho đồng chí của mình có cơ hội sửa đổi.

Từ phòng làm việc của phó chủ tịch tỉnh đi ra thì vị đội trưởng kia mới hiểu rõ, vị cán bộ phụ trách công tác giáo dục văn hóa của phòng tổ chức thành phố Lâm Hồ chính là thân thích của lãnh đạo.

Tuy Uông Kính Đỗ không nhất định có thân thích là lãnh đạo tỉnh, thế nhưng biết đâu sẽ tìm được người nào đó. Mạnh Chí Đạo là một người dẫn đội ngũ đi kiểm tra giám sát, hắn không thể không suy xét những nhân tố này. Dù sao hắn cũng là người chủ quản công tác, cũng không thể đẩy người của mình vào trong khe hẹp chết người.

- Tút tút tút.

Khi Mạnh Chí Đạo đang trầm ngâm xem nên tiếp tục làm như thế nào, chuẩn bị liên hợp các ban ngành trong tỉnh thành lập tổ điều tra liên ngành thì chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, trong lòng chợt kinh ngạc.

Tuy Mạnh Chí Đạo căn bản không thể xác định đây là điện thoại của vị lãnh đạo nào, thế nhưng hắn căn bản cực kỳ quen thuộc với các số điện thoại của lãnh đạo tỉnh, chỉ cần nhìn dãy số mở đầu thì biết đây là một vị lãnh đạo tỉnh ủy nào đó.

Nhưng tuyệt đối không phải là điện thoại đến từ phòng làm việc của bí thư Vương.

Mạnh Chí Đạo hít vào một hơi thật sâu rồi nghe máy:

- Chào anh, tôi là Mạnh Chí Đạo.

Vì không biết vị lãnh đạo kia là ai, thế cho nên Mạnh Chí Đạo căn bản không dám phán đoán. Hắn khách khí tự giới thiệu mình ở trong điện thoại, như vậy sẽ có hai chỗ tốt, một là có thể tùy cơ ứng biến, thứ hai cũng sợ lãnh đạo gọi lộn số, như vậy mới thoát khỏi tình huống nói một tràng dài mới biết mình gọi lầm.

- Ha ha ha, đồng chí Chí Đạo, tôi là Lục Trạch Lương.

Lục Trạch Lương ở đầu dây bên kia dùng giọng ôn hòa nói, tiếng cười vang lên như sóng điện, nhanh chóng điều tiết bầu không khí giữa hai bên.

Mạnh Chí Đạo có không ít suy đoán về vị lãnh đạo nào gọi đến, nhưng hắn cũng không ngờ người gọi điện thoại đến cho mình là trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương. Hắn thật sự có chút tức giận với đối phương, dù sao thì đối phương là người đề cử hắn lên vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ để cạnh tranh với hai đối thủ quá mạnh là Khổng Bỉnh Cương và Thì Đắc Tiêu.

Tuy chỉ là khảo sát tiến lên vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, thế nhưng xác định là đọc sách với thái tử, hai bên căn bản không ngang hàng. Nhưng Mạnh Chí Đạo vẫn cảm thấy rất căm tức. Nhưng hắn tức tối thì được gì? Đây là trò đánh cờ giữa các lãnh đạo, hắn là một tiểu nhân vật căm bản không làm gì được.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Mạnh Chí Đạo cung kính nói:

- Trưởng phòng Lục, chào ngài, xin hỏi ngài có dặn dò gì không?

Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức, trình độ nói chuyện là rất cao, mặc dù là gọi điện thoại cho Mạnh Chí Đạo thế nhưng cũng là trật tự rõ ràng, dùng từ ngữ xác đáng, khá bình tĩnh, quả thật không tìm ra chút bệnh tật gì. Thực tế có một việc cực kỳ trọng điểm, đó là hắn rất cơ trí. Chuyện ngày hôm nay nếu truyền đi thì căn bản sẽ là trò cười lớn. Thử nghĩ mà xem một người đường đường là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy lại hấp tấp đi tìm một cấp dưới để cầu tình, không khỏi quá hoạt kê. Vì vậy Lục Trạch Lương xem cuộc điện thoại này là một sự quan tâm, trịnh trọng ủng hộ và cổ vũ cấp dưới.