Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1519: Lãnh đạo muốn ngủ có người kê gối




Chu Ba Nhâm lúc này đã xác định công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp căn bản không thể ở lại thành phố Ba Uẩn, điều này làm cho thành phố Ba Uẩn căn bản thiếu đi một sản nghiệp lớn. Hai ngày trước bí thư thị ủy Ba Uẩn là Lật Binh Đông đến chỗ hắn, tuy không nói gì thế nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Lật Binh Đông, lúc này Lật Binh Đông cực kỳ quan tâm đến sự kiện công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp rời đi.

- Vương Tử Quân!

Chử Vận Phong khẽ nhắc đến ba chữ kia mà trong lòng có chút mê mang, tuy lão không cho là mình nói sai, thế nhưng lời nói của Vương Tử Quân lại làm cho lão cảm thấy điếc cả tai.

Chử Vận Phong cảm thấy có chút mê mang, thế là chậm rãi nhắm mắt ngu.

Sau khi dùng bữa sáng ở nhà, Chử Vận Phong chuẩn bị đi đến phòng làm việc. Nhưng lão còn chưa ra khỏi nhà thì Lật Binh Đông đã đến đứng ngoài cửa. Khi thấy Lật Binh Đông cầm theo một cái túi nhựa, lão chỉ có thể đưa bộ hạ cũ của mình vào trong nhà.

- Nói đi, có chuyện gì? Hôm nay tôi còn phải tham gia một hội nghị quan trọng.

Chử Vận Phong tuy lạnh mặt nói với Lật Binh Đông, thế nhưng Lật Binh Đông căn bản không rất hưởng thụ với vẻ mặt của lãnh đạo, ít nhất thì điều này cũng có nghĩa là lãnh đạo không xem hắn là người ngoài.

- Chủ tịch Chử, hôm nay tôi có chuyện tốt cần thông báo với ngài, ngày hôm qua tập đoàn Đắc Khố Mạn nói cho chúng tôi biết, bọn họ sẽ xây dựng nhà máy gia công của mình ở thành phố Ba Uẩn.

Lật Binh Đông nói đến đây thì vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Hạng mục của tập đoàn, Chử Vận Phong luôn cực kỳ quan tâm, đây là hạng mục đầu tư hơn năm mươi tỷ, khi đó làm cho lão cực kỳ động tâm, vì thế mà phát sinh chút tranh chấp với chủ tịch thành phố Ma Đô. Cuối cùng tập đoàn Đắc Khố Mạn lại lựa chọn đến thành phố Ma Đô có nhiều điều kiện tốt hơn.

Lúc này sao lại vậy? Thế nào lại đổi chiều? Chử Vận Phong có tâm tình không vui, thế nhưng ngay sau đó lại trở nên hưng phấn. Dù sao chỉ cần hạng mục của tập đoàn Đắc Khố Mạn rơi vào đầu Nam Giang, sẽ có tác dụng không ngờ đến sự phát triển kinh tế của thành phố Ba Uẩn.

- Tiểu tử cậu không phải là sáng sớm chạy đến lừa gạt tôi đấy chứ? Tôi nghe nói hợp đồng liên hợp đầu tư của Đắc Khố Mạn và Ma Đô đã được hoàn thành rồi mà?

Chử Vận Phong nhìn gương mặt vốn nghiêm túc nhưng đã xuất hiện nụ cười của Lật Binh Đông, thế là hắn trầm giọng nói.

- Ôi, chủ tịch Chử, tôi lừa ai cũng không dám gạt ngài, chuyện này căn bản không thể đùa được. Lúc đầu tôi cũng không tin, thế nhưng giám đốc của tập đoàn Đắc Khố Mạn đã bay đến Nam Giang, một giờ sau sẽ đến.

Lật Binh Đông cũng có chút không tin đây là sự thật, thế nhưng sau khi xác minh thì lại thấy không phải là giả. Tập đoàn Đắc Khố Mạn thật sự phái người đến, hơn nữa còn là tiến hành đầu tư ở thành phố Ba Uẩn.

- Thật sự tốt quá, như thế này nhé, cậu đi nghênh đón đoàn người của tập đoàn Đắc Khố Mạn. Hôm nay tôi cũng không làm việc gì khác, nhất định sẽ làm tốt công tác của các cậu.

Chử Vận Phong châm chước một lát, sau đó trầm giọng nói với Lật Binh Đông.

Lật Binh Đông đến nhà Chử Vận Phong cũng là vì điều này, bây giờ sự việc xem như hoàn thành, hắn cũng bất chấp ở lại lâu, nhanh chóng đi xử lý những sự việc khác.

Chử Vận Phong nhìn xe của Lật Binh Đông chạy đi mà trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, lão căn bản rất tán thưởng Lật Binh Đông, cũng vì người này công tác không sợ khổ và cực kỳ có lực lượng. Lúc này Lật Binh Đông là bí thư thị ủy Ba Uẩn, thế nhưng những mặt tốt căn bản không giảm mà còn tăng, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác không nhìn lầm người.

Một giờ sau Chử Vận Phong tiếp giám đốc North Filet của tập đoàn Đắc Khố Mạn ở đại sảnh thương vụ của khách sạn Thanh Vân. Đây là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nhìn qua rất có phong độ của một người Đức. Sau khi nói vài câu hoan nghênh đơn giản, cuối cùng Chử Vận Phong mở miệng nói ra nghi hoặc của mình.

Sau khi phiên dịch nói rõ ràng, North Filet căn bản không cần suy nghĩ, lớn tiếng nói một câu. Tuy Chử Vận Phong cũng học một chút tiếng Anh, thế nhưng trình độ của lão chỉ có thể dùng để ứng phó đơn giản mà thôi, căn bản chỉ có thể nhờ phiên dịch giúp mình hiểu nội dung câu nói đầy những từ ngữ chuyên nghiệp của đối phương.

Người phiên dịch cũng không dám làm chậm trễ vấn đề của chủ tịch tỉnh, sau khi North Filet mở miệng thì hắn nói:

- Chủ tịch Chử, North Filet tiên sinh nói anh ấy lựa chọn thành phố Ba Uẩn, cũng là vì sau vụ xử lý công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, anh ấy cảm thấy thành phố Ba Uẩn cực kỳ tôn trọng pháp luật. Có một thành phố có hoàn cảnh tốt như vậy, thế cho nên bọn họ cực kỳ tin tưởng vào đầu tư lần này.

Chử Vận Phong có chút sững sốt, lão nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của North Filet, cuối cùng cũng nở nụ cười. Nhưng lúc này ánh mắt lão xẹt qua mặt Lật Binh Đông, lại phát hiện vẻ mặt đối phương căn bản là rất bình thường.

Quá trình hội kiến diễn ra cực kỳ thuận lợi, những vấn đề khung cũng được giải quyết xong, chuyện kế tiếp cũng không cần sự có mặt của Chử Vận Phong. Sau khi dùng bữa cơm chào đón North Filet, Chử Vận Phong ngồi xe rời khỏi khách sạn Thanh Vân.

Lật Binh Đông đưa Chử Vận Phong đến bên cạnh xe, trước khi lên xe thì Chử Vận Phong chợt hỏi Lật Binh Đông:

- Binh Đông, cậu nói tôi xem, có phải là tôi đã sai rồi không?

Lật Binh Đông biết rõ chủ tịch Chử lúc này nói như vậy có ý nghĩa gì, hắn rất muốn phủ quyết, thế nhưng cuối cùng lại căn bản không nói được lời nào. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng hạng mục mà hắn mơ ước ở lại thành phố Ba Uẩn bây giờ rơi vào trong tay thật sự là vì công lao của người kia.

Mạc Tiểu Bắc nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trong nhà, tuy trong nhà có nhân viên phục vụ, thế nhưng có một số việc mà nàng muốn tự mình làm. Tiểu Bảo Nhi đang ở trong phòng say sưa với món đồ chơi mà Vương Tử Quân mới mua cho, còn Vương Tử Quân thì đang ngồi trên ghế thản nhiên đọc sách.

Tuy Mạc Tiểu Bắc là người từ trong quân đội đi ra, thế nhưng nàng cũng cảm thấy rất hài lòng đối với tình huống bây giờ. Nàng có một đứa con trai thông minh, có một người chồng yêu thương thông cảm, khi người cùng nhà dùng cơm vui vẻ với nhau thì nàng cảm thấy hạnh phúc lớn lao.

Tuy Mạc Tiểu Bắc biết rõ tình huống bên ngoài của Vương Tử Quân, thế nhưng có một số việc nàng thông minh lựa chọn phương án trầm mặc. Nàng là người từ nhỏ đã có chính kiến của mình, nàng cung có cái nhìn của riêng mình với từng sự việc.

- Mẹ, mẹ đến mà xem, con đã ghép được rồi.

Giọng nói vui vẻ của Mạc Tiểu Bắc truyền đến.

Mạc Tiểu Bắc biết rõ con trai của mình đã xếp xong một hình của bộ đồ chơi xếp hình mà Vương Tử Quân mua cho, thế nên nàng tranh thủ thời gian dừng tay, đi vào trong phòng của Tiểu Bảo Nhi. Quả nhiên lúc này Tiểu Bảo Nhi đã xếp được một tấm hình khá đẹp.

- Mẹ, con chỉ mất năm phút thôi đấy.

Tiểu Bảo Nhi nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi mở miệng giống như đã làm được việc gì đó rất giỏi.

Mạc Tiểu Bắc căn bản không quan tâm đến những chuyện bình thường, nhưng đối với Tiểu Bảo Nhi thì nàng cực kỳ quan tâm. Nàng ôm lấy con trai hôn một cái, sau đó cười hì hì mở miệng khen ngợi:

- Ôi, con trai của mẹ, con đúng là quá tuyệt vời.

Khi Tiểu Bảo Nhi đang phấn chấn tinh thần tiếp tục xếp hình ảnh tiếp theo, Mạc Tiểu Bắc đi ra khỏi phòng, nàng nhìn Vương Tử Quân đang trầm mê trong sách, thế là dùng giọng bất mãn oán giận nói:

- Tiểu Bảo Nhi vừa rồi mới xếp được một hình, anh cũng không đi ra khen con một tiếng sao?

- Có em khen là được rồi, anh còn phải làm một người bố nghiêm túc chứ?

Vương Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên, hắn dùng giọng không quan tâm nói.

- Nào có người bố nào như anh, em nói cho anh biết, sau này anh phải có một nửa trách nhiệm với công tác học tập của Tiểu Bảo Nhi. Anh nhìn mình kìa, về nhà thì rất thoải mái, anh có phải còn muốn em hầu hạ mỏi tay nữa sao?

Mạc Tiểu Bắc dùng giọng căm tức nói.

Vương Tử Quân đặt sách xuống nói:

- Cũng có sao đâu, nhưng anh thấy tốt nhất là nên mua một cái ghế nằm, như vậy đọc sách sẽ thoải mái hơn. 

Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt dày của Vương Tử Quân, thế là nàng oán hận đặt quả táo đã gọt vỏ xuống trước mặt hắn, sau đó gắt giọng:

- Nằm đọc sách cũng không tốt, vì vậy anh không nên có ý nghĩ như vậy.

Vương Tử Quân biết rõ Mạc Tiểu Bắc nói như vậy, ngoài miệng thì gay gắt nhưng lại luôn quan tâm chăm sóc mình. Hắn vươn tay muốn ôm nàng vào lòng, nhưng bàn tay còn chưa kịp đưa ra thì nàng đã nhảy lên giống như một tinh linh, nhanh chóng biến mất trước mặt hắn.

Vương Tử Quân cười cười, hắn tiếp tục cầm sách lên, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác ấm áp trong nhà mình. Nhưng đúng lúc này thì tiếng gõ cửa vang lên.

Vương Tử Quân nghe được âm thanh này mà khẽ nhíu mày, hắn khẽ chép miệng với Mạc Tiểu Bắc, để nàng đi ra xem người ngoài kia là ai.

Mạc Tiểu Bắc đã thích ứng với vị trí của Vương Tử Quân, nàng hiểu rõ chồng muốn mình làm gì, thế là cũng không nói nhiều mà nhanh chóng đi về phía cửa. Ngay sau đó cửa đã được mở ra, vài người đi vào trong nhà.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, chẳng lẽ là bạn cũ đến nhà? Nếu không thì sao Mạc Tiểu Bắc lại cho nhiều người đi vào như vậy? Sợ chậm trễ người ta sao? Vương Tử Quân đặt sách xuống rồi đi ra.

Nhưng khi Vương Tử Quân vừa mới đi đến cửa phòng, hắn thấy nhóm người kia đã đi ra ngoài, chiếc ghế da lưng ngã ra phía sau đã được đặt trong phòng khách.

Sau khi đám người kia bỏ đi, Mạc Tiểu Bắc đi đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó hô lên với con trai:

- Tiểu Bảo Nhi, ra mà xem, bố mua cho con cái ghế nằm đẹp lắm.

Tiểu Bảo Nhi đang liều mạng xếp hình, nghe nói bố mua cho mình món mới, thế là cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng chạy ra. Nó cực kỳ hiếu kỳ với chiếc ghế ở trong phòng khách, sau khi hưng phấn kêu lên một tiếng thì leo lên mặt ghế.

Mạc Tiểu Bắc nhìn con trai đang hưng phấn ở trên ghế, nàng khẽ chép miệng với Vương Tử Quân, gương mặt có vài phần đắc ý.

Vương Tử Quân nào không nhìn rõ tâm tư của Mạc Tiểu Bắc, nhưng hắn vẫn thành thật nói:

- Tiểu Bắc, không phải anh mua cái ghế này.

- Sao? Không phải anh thì người ta sẽ đưa đến sao?

Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì hai mắt mở to, sau đó đứng yên nhìn Vương Tử Quân.

Dưới ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân biết nàng đang nghĩ cái gì, hắn cố gắng giải thích, thế nhưng sợ rằng giải thích chỉ càng tô càng đen mà thôi, vì vậy chỉ có thể giả vờ hồ đồ là hay.

- Cho dù không phải anh mua, anh cũng không được sử dụng.

Mạc Tiểu Bắc khẽ nháy mắt với Tiểu Bảo Nhi, sau đó dùng giọng trêu chọc nói.

Vương Tử Quân lắc đầu bất đắc dĩ, hắn có chút chột dạ, chẳng lẽ Tần Hồng Cẩm tặng ghế cho mình sao?

Tiểu Bảo Nhi nằm trên ghế mà liên lục lăn qua lăn lại, liên tục uốn éo, căn bản rất hài lòng với món này. Vương Tử Quân nhìn gương mặt hưng phấn của con trai, trong lòng cũng rất hưng phấn.

- Cốc cốc cốc.

Vương Tử Quân còn chưa đi lên phòng, tiếng gõ cửa đã vang lên, Mạc Tiểu Bắc lại phải đi ra mở cửa. Lần này là một nhóm người đàn ông trẻ tuổi mặc áo lao động màu vàng đi đến, bọn họ đi vào trong căn biệt thự này mà có thể nói là cực kỳ kính sợ. Người đàn ông đi đầu thấy Mạc Tiểu Bắc thì dùng giọng cung kính nói:

- Đồng chí, đây là ghế nằm mà các ngài đã đặt.

Người đàn ông kia nói xong thì nhóm người phía sau nhanh chóng đưa vào trong nhà Vương Tử Quân một chiếc ghế nằm giống hệt như chiếc ghế mà Tiểu Bảo Nhi đang chơi đùa trong phòng khách.

- Chúng tôi hình như cũng không đặt ghế thì phải?

Mạc Tiểu Bắc dùng giọng nghi hoặc nói.

- Đồng chí, đúng là như vậy, là nhà chị đặt, đây còn có hóa đơn rõ ràng.

Người đàn ông kia nói xong thì đưa hóa đơn cho Mạc Tiểu Bắc.

Địa chỉ nhà thật sự giống hệt, chỉ là ai trả tiền? Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cười cười nói:

- Ký nhận đi.

Sau khi đám người đi ra khỏi nhà, Vương Tử Quân thoải mái nằm lên ghế, trong lòng thầm suy đoán xem ai là người đến tặng ghế cho mình.

- Thế nào, muốn em đấm bóp cho không?

Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân nằm trên ghế với bộ dạng dương dương tự đắc, nàng chớp mắt rồi cười hì hì nói.

- Tốt!

Những lời này căn bản không phải thốt ra từ miệng Vương Tử Quân, mà là của Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh. Nó đang học tập bộ dạng của bố, vỗ tay lên chân, sau đó hét lớn:

- Mẹ, trước tiên mát xa cho tiểu hoàng đế cái đã.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai rồi dùng giọng hung ác nói:

- Sau này xem tivi ít đi một chút, bây giờ cắt một nửa thời gian xem tivi.

Vương Tử Quân nói làm cho Tiểu Bảo Nhi đang cực kỳ khí thế chợt trở nên ỉu xìu. Nó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Mạc Tiểu Bắc, muốn mẹ mở lời giúp cho mình.

Mạc Tiểu Bắc giả vờ như không thấy gì, nàng không chịu cho con trai cơ hội.

- Anh nói xem có phải là những cái ghề này là cùng một người tặng chúng ta không?

Mạc Tiểu Bắc sờ lên chiếc ghế rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.

- Có lẽ là không phải, nếu như là một người, vì sao không mua hai cái trong một cửa hàng, cần gì phải lãng phí tâm tư mua hai lần?

Vương Tử Quân lắc đầu dùng giọng khẳng định nói.

Mặc dù Mạc Tiểu Bắc căn bản dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhiều chuyện diễn ra, thế nhưng nàng lại cực kỳ quan tâm đến những thứ xảy ra trong nhà mình. Khi thấy hai cha con Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ thản nhiên thì nàng không nhịn được nói:

- Biết đâu người ta làm như vậy chính là vì muốn tỏ vẻ với mình.

Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn nằm trên ghế chậm rãi đong đưa, trong lòng thầm nghĩ xem có chuyện gì đang xảy ra.

- Tiểu Bảo Nhi, con nói xem cái ghế kia nên dành cho bố hay cho mẹ?

Mạc Tiểu Bắc đối mặt với tình huống Vương Tử Quân không nhìn mình, nàng khẽ nháy mắt, sau đó hỏi con trai.

Có cừu không báo thì căn bản không phải là Tiểu Bảo Nhi, có đôi khi có đứa con thông minh thì cũng không phải là chuyện gì tốt. Tiểu Bảo Nhi nhìn gương mặt với nụ cười của Mạc Tiểu Bắc, nó biết mẹ cần mình làm gì, thế là nó trực tiếp phản bội Vương Tử Quân mà cười hì hì nói:

- Cái ghế này dành cho mẹ thì hay hơn.

Dưới sự tấn công của hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đã ngồi lên một góc ghế, thế là đành phải lắc đầu đứng lên.

- Bố, sau này bố nên ngồi cái ghế cũ của mình.

Tiểu Bảo Nhi nhìn Vương Tử Quân rồi cười hì hì nói.

Khi Vương Tử Quân nghĩ rằng không nên chấp nhất với vợ con, tiếng gõ cửa lại vang lên. Vương Tử Quân nhìn vợ đang nằm hưởng thụ trên ghế, cuối cùng thì cũng phải tự đi mở cửa.