Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1513: Cái giá của tính mạng là rất cao (2)




Nhưng khi Diệp Thừa Dân cho rằng Vương Tử Quân sẽ vẫn bảo trì sự trầm mặc, đúng lúc Vương Tử Quân lại mở miệng. Hắn muốn làm gì? Không phải là muốn chủ động ngả bài với Chử Vận Phong, đồng ý để cho Chân Hồng Lỗi tiến lên đấy chứ?

Khi Diệp Thừa Dân đang trầm mặc thì những người khác cũng có rất nhiều suy nghĩ. Vẻ mặt Chử Vận Phong lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, tuy lão không biết Vương Tử Quân sẽ nói gì, thế nhưng tất cả đã chuẩn bị xong, lão không quan tâm đối phương sẽ nói gì vào lúc này.

Diêu Trung Tắc là bí thư chủ quản nhân sự, căn bản là người cực kỳ có quyền ở phương diện nhân sự. Hắn xoay xoay cây bút trong tay, căn bản không quan tâm đến những lời Vương Tử Quân sắp mở miệng nói ra, dù sao thì vịt cũng đã được luộc chín, căn bản là không thể nào bay đi được.

Vẻ mặt những người khác cũng khác biệt, thế nhưng dưới ánh mắt soi mói của đám người, vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm âm trầm.

- Anh nói đi.

Giọng nói của Diệp Thừa Dân trong phòng họp yên tĩnh căn bản là cực kỳ có lực lượng, một câu nói làm cho đám người chuyển lực chú ý đến chủ đề hội nghị.

Dù lúc này Vương Tử Quân nói gì thì cũng là thứ làm cho bọn họ cần phải quan tâm.

Sau khi Vương Tử Quân nghe được lời đồng ý của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn quay micro đến trước mặt, sau đó dùng giọng trầm thấp nói:

- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, các vị thường ủy, tôi thông báo cho mọi người một tin tức không tốt.

- Nửa giờ trước trong thành phố Đông Hồng có phát sinh một vụ tai nạn nghiêm trọng, nguyên nhân là vì lái xe say rượu. Hậu quả là bốn người chết ngay tại chỗ, trong số đó có hai học sinh tiểu học.

Giọng nói của Vương Tử Quân rất trầm thấp, tuy hắn nhận được tin tức này từ hơn nửa giờ trước, thế nhưng khi nói ra những lời vào lúc này thì vẫn cảm thấy đau xót.

Vương Tử Quân thông báo tin tức làm cho đám người nơi đây cực kỳ khiếp sợ, thứ nhất là khiếp sợ vì tính nghiêm trọng của nó; thứ hai là khiếp sợ vì không hiểu vì sao Vương Tử Quân lại nói ra tin tức này?

Vẻ mặt Diệp Thừa Dân có chút run rẩy, hắn trầm giọng nói:

- Đồng chí Tử Quân, đã bắt được người gây tai họa chưa?

- Đã bắt được người này, thế nhưng bắt được thì có thể làm được gì?

Vương Tử Quân nói đến đây thì chợt đứng lên nói:

- Cho dù người gây tai họa có biết được tội lỗi của mình, như vậy những tính mạng kia cũng căn bản không thể nào đền bù được.

- Theo kiểm chứng thì người gây tai họa là một vị lãnh đạo doanh nghiệp trong thành phố Đông Hồng, cũng không phải là lần đầu tiên anh ta say rượu lái xe. Nhưng trước đó khi anh ta vi phạm luật an toàn giao thông, vì có người lên tiếng biện hộ dùm, thế cho nên thoải mái vượt qua kiểm tra, cũng không bị trừng phạt xứng đáng. Nếu như lúc đó anh ta bị xử lý thích đáng, tôi cho rằng có thể tránh khỏi nổi đau ngày hôm nay.

- Chấp pháp cần phải nghiêm, phải truy cứu những hành vi trái pháp luật, đây là yêu cầu căn bản của luật pháp. Thế nhưng có một vài đồng chí mở miệng rất đường hoàng, trên một vài vấn đề lấy lý do xây dựng hoàn cảnh đầu tư mà căn bản bỏ qua vấn đề này. Tôi cảm thấy bọn họ làm vậy căn bản không phải là đẩy mạnh hoàn cảnh xã hội, rõ ràng đang phá hủy hoàn cảnh tốt mới đúng.

Giọng nói của Vương Tử Quân càng lúc càng lớn, sau khi hắn nói ra vài chữ đẩy mạnh hoàn cảnh đầu tư thì ánh mắt mọi người tập trung về phía Chử Vận Phong.

Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, căn bản cực kỳ coi trọng hoàn cảnh xã hội để thu hút đầu tư. Lúc này Vương Tử Quân lên tiếng quá mạnh mẽ, mọi người đang chờ Chử Vận Phong nã phát pháo thứ hai.

Đã nhiều năm căn bản chưa từng có ai nã pháo vào Chử Vận Phong ở hội nghị thường ủy, thế cho nên sau khi Vương Tử Quân lên tiếng thì đám thường ủy có thâm niên cảm thấy thật sự khiếp sợ, rung động, đồng thời còn có người cảm thấy chờ mong.

Gương mặt Chử Vận Phong có hơi đỏ hồng, lão dù sao cũng không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại tiến lên nã pháo lên người mình ở hội nghị thường ủy, hơn nữa lời nói căn bản không chút khách khí. Có vài lời của Vương Tử Quân căn bản lọt vào tai nhưng giống như đánh lên mặt Chử Vận Phong.

- Bí thư Vương, những gì anh vừa nói có phải là thật không...

Phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn luôn theo sát Chử Vận Phong, lúc này thấy tình huống khó khăn với Chử Vận Phong, thế là trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói xen vào.

Nhưng Vương Tử Quân cũng căn bản không cho Kim Hành Thuấn cơ hội, hắn nhìn thoáng qua Kim Hành Thuấn, sau đó lạnh giọng nói:

- Chủ tịch Kim, tôi còn đang tiến hành báo cáo công tác cho hội nghị thường ủy, mong ngài để tôi nói xong thì có ý kiến được không?

Vẻ mặt Kim Hành Thuấn chợt biến đổi, lúc này Vương Tử Quân căn bản không thèm nể mặt hắn. Tuy Vương Tử Quân là người có vị trí cao hơn hắn trong hội nghị thường ủy, thế nhưng khi mở miệng cũng không nên để cho hắn mất mặt như vậy. Chẳng qua lời nói của Vương Tử Quân lúc này là cực kỳ chính đáng, không có chút vấn đề, thế cho nên hắn căn bản không biết nói gì cho phải.

- Cho bí thư Vương nói tiếp.

Diệp Thừa Dân cũng thật sự khiếp sợ, lão cũng không ngờ Vương Tử Quân vốn suy sụp tinh thần lại cho ra phản kích sắc bén như vậy, hơn nữa đối tượng phản kích lại là Chử Vận Phong.

Sau khi đi vào tỉnh Nam Giang, tuy Diệp Thừa Dân đã ngồi vững vàng trên vị trí của mình, thế nhưng đối mặt với một cán bộ lão thành công tác lâu năm ở Nam Giang như Chử Vận Phong, lão cảm nhận được áp lực rất lớn.

Diệp Thừa Dân đã bị đè nén từ khá lâu, tích lũy lại là rất nhiều, bây giờ nghe được những lời phản kích của Vương Tử Quân thì chợt sinh ra cảm giác sảng khoái.

- Chúng ta cần phải tiến thêm một bước để kiện toàn pháp chế, nhưng càng cần phải chấp hành nghiêm khắc, chỉ khi nào chấp hành nghiêm khắc thì mới làm cho người ta cảm nhận được đúng sai, có thể tránh khỏi những hậu quả đáng tiếc. Nhưng có một vài đồng chí của chúng ta căn bản là liên tục tìm ra nhiều lý do để tiến hành quấy nhiễu tình huống chấp pháp.

Vương Tử Quân nói đến đây thì cầm lấy một phần tài liệu trong tay ném lên bàn:

- Hôm trước có người vượt đèn đỏ và đánh cả cảnh sát giao thông ở thành phố Đông Hồng, tính chất cực kỳ ác liệt, đã bị bắt lại. Thế nhưng ngày hôm sau người này nhanh chóng được thả ra, mà người thả người chính là cục trưởng cục công an tỉnh.

- Đồng chí Chân Hồng Lỗi hôm nay không có mặt ở đây, thế nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ai cho anh ta quyền lợi để anh ta đứng trên pháp luật. Tôi còn muốn hỏi anh ấy một câu, anh ta là cục trưởng cục công an nhưng không nghiêm khắc chấp pháp, như vậy sao có thể yêu cầu nhân viên bên dưới nghiêm khắc chấp pháp được? Rõ ràng phải là trên sao dưới vậy. Tôi càng muốn hỏi anh ta xem, khi anh ta cho ra quyết định như vậy, có nghĩ đến hậu quả sau này không?