- Giám đốc Chu, ngài không cần phải uống thêm nữa, uống rượu cũng không tốt cho sức khỏe.
Cô gái nhìn Chu Ba Nhâm tiếp tục nâng ly lên, nàng dùng giọng làm nũng nói.
Chu Ba Nhâm nhìn vẻ quyến rũ của cô gái, hắn khẽ đặt ly xuống, nhưng hắn cũng không kéo nàng vào lòng như dĩ vãng, hắn nằm trên ghế sa lông nói:
- Tiểu Ny Nhi cứ yên tâm, anh còn chưa đến mức độ mượn rượu giải sầu.
- Em cũng cảm thấy giám đốc Chu căn bản không cần mượn rượu giải sầu, thế nhưng uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe, hơn nữa tối nay anh còn đồng ý với em...
Cô gái được gọi là Tiểu Ny Nhi khẽ kéo tay của Chu Ba Nhâm rồi dùng giọng làm nũng nói.
Có câu anh hùng không qua ải mỹ nhân, hơn nữa Chu Ba Nhâm còn không phải là anh hùng. Lúc này hắn cũng không nhịn được phải ôm cô gái vào trong lòng.
Khi bàn tay của Chu Ba Nhâm liên tục xoa bóp lên ngực của Tiểu Ny Nhi, hơi thở của hắn có vài phần gấp gáp, lúc này đèn nê ông nhấp nháy càng làm tăng thêm chút hương vị.
- Cuộc sống của Đổng Cánh Hoàn đã sắp xếp thế nào rồi?
Chu Ba Nhâm vuốt ve bộ ngực cứng chắc của cô gái rồi khẽ hỏi.
Mặc dù Tiểu Ny Nhi căn bản không ngờ lúc này Chu Ba Nhâm lại bàn đến chuyện công tác, thế nhưng nàng vẫn tranh thủ thời gian nói:
- Tất cả đã chuẩn bị xong, bí thư Lật đã liên hệ với phía bắt giữ, nói là giám đốc Đổng không có vấn đề gì.
Tiểu Ny Nhi thấy vẻ mặt Chu Ba Nhâm vẫn rất âm trầm, nàng khẽ khuyên:
- Giám đốc Chu, sự việc liên quan đến giám đốc Đổng sẽ nhanh chóng qua đi, hơn nữa đây cũng là việc của riêng hắn.
- Em thì biết cái gì, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Đổng Cánh Hoàn tuy không được tốt nhưng dù sao cũng là người đi theo bên cạnh anh.
Lời nói của Tiểu Ny Nhi làm cho Chu Ba Nhâm có chút tức giận, hắn vốn đang khẽ vuốt ve chợt tăng thêm chút lực.
Tiểu Ny Nhi rất đau nhưng căn bản không dám lên tiếng, nàng đã quá quen thuộc tính cách của Chu Ba Nhâm, chính mình bây giờ nếu kêu thành tiếng thì sẽ bị đối phương tiếp tục tiến hành những trừng phạt cực kỳ biến thái. Vì vậy nàng cố gắng nặn ra nụ cười, nói vài lời giận hờn, không muốn làm mất đi niềm vui của Chu Ba Nhâm.
Tiểu Ny Nhi cũng không phải quá yêu thương Chu Ba Nhâm, nàng chỉ là quyến luyến những gì mà đối phương đem lại cho mình. Nàng là một người phụ nữ xinh đẹp, nàng căn bản không muốn hướng đến một cuộc sống vợ chồng yêu thương nhau và bình lặng qua ngày, nàng muốn hướng đến giá trị thật sự của mình.
Chu Ba Nhâm đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó nói với Tiểu Ny Nhi:
- Mấy giờ rồi?
Tiểu Ny Nhi nhìn đồng hồ rồi nói:
- Một phút nữa là chín giờ.
- Em đi ra cửa chờ một chút, khách sắp đến rồi.
Chu Ba Nhâm nằm trên ghế sa lông rồi lẳng lặng nói.
Tiểu Ny Nhi không biết Chu Ba Nhâm mời ai, thế nhưng với địa vị của Chu Ba Nhâm, người được mời căn bản sẽ không tầm thường. Nàng sửa sang lại trang phục của mình, sau đó đi ra ngoài cửa. Khi nàng đi đến cửa thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Ny Nhi khẽ mở cửa, đúng lúc gặp một người đàn ông mặc tây trang đi vào phòng. Tuy ánh đèn có hơi mờ, thế nhưng gương mặt ánh vào trong mắt nàng rõ ràng là hình tượng ôn hòa nhã nhặn.
- Ngôn Huy, gặp mặt cậu cũng không dễ dàng gì.
Chu Ba Nhâm đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó cười tủm tỉm chào hỏi người vừa đến.
Người đến khẽ cười, sau đó lại cười nhạt với cái ôm khoa trương của Chu Ba Nhâm, lại nói:
- Anh là thần tài của ông cụ nhà tôi, tôi nào dám để anh chờ lâu, như vậy chẳng phải tự làm khó mình sao?
- Được rồi, anh cũng đừng nói những lời này nữa.
Chu Ba Nhâm nói rồi rót rượu cho người vừa đến, sau đó nói:
- Cậu có lẽ đã nghe nói rồi, lần này xem như tôi đây mất hết mặt mũi. Tôi đã công tác thời gian dài trong nước, thế nhưng là lần đầu tiên gặp phải đãi ngộ thế này.
Chử Ngôn Huy không nói lời nào, hắn nhìn vào ánh mắt bực tức của Chu Ba Nhâm, giống như đang nhìn một đứa trẻ đang kể khổ với mình.
Nói về độ tuổi thì Chu Ba Nhâm căn bản lớn hơn chục tuổi so với Chử Ngôn Huy, thế nhưng hai người ngồi bên cạnh nhau, Chử Ngôn Huy nhìn qua lại căn bản lão luyện hơn cả Chu Ba Nhâm.
- Lần này nếu tôi không tìm lại thể diện của mình, chỉ sợ về thủ đô sẽ bị người ta cười vào mặt. Ngôn Huy, tỉnh Nam Giang là địa bàn của cậu, mong cậu cho ra ý kiến, xem anh nên làm gì bây giờ?
Chu Ba Nhâm nâng ly rượu lên dùng giọng điệu giống như đùa giỡn nói với Chử Ngôn Huy.
Chử Ngôn Huy không trả lời trực tiếp, hắn ngồi trên vị trí của mình cực kỳ đoan chính, sau đó thản nhiên nói:
- Vị phó giám đốc của công ty anh làm trái với pháp luật, tôi còn nghĩ biện pháp gì được? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ làm việc ảnh hưởng đến ông cụ ở nhà sao?
Chu Ba Nhâm cũng không tức giận vì lời từ chối của Chử Ngôn Huy, hắn đưa ly rượu sang cho Chử Ngôn Huy rồi nói:
- Cậu Ngôn Huy, hai người chúng ta trước nay luôn hợp tác vui vẻ với nhau, cậu cũng không phải muốn nhìn anh mất mặt ở tỉnh Nam Giang đấy chứ?
- Tôi thật sự không có biện pháp, anh cũng không phải không biết, bí thư Vương kia đang tiến hành hoạt động chấp pháp theo đúng quy định ở tỉnh Nam Giang, chỉ bằng vào tôi thì căn bản không ra thể thống gì cả.
Chử Ngôn Huy nói đến đây thì cười khẽ rồi nói tiếp:
- Việc này anh nên đi tìm ông cụ nhà tôi thì hay hơn.
- Tôi đã nói với chủ tịch Chử về vấn đề này, nhưng không đề cập thì không sao, vừa nói ra thì chủ tịch Chử đã nói giám đốc Đổng sẽ bị giữ lại mười lăm ngày.
Chu Ba Nhâm đặt ly rượu xuống rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cậu Ngôn Huy, đây rõ ràng là có người không muốn anh tiếp tục phát triển ở Nam Giang.
Vẻ mặt Chử Ngôn Huy vẫn bình tĩnh như trước, hắn uống một ngụm rượu rồi dùng giọng giống như lầu bầu nói:
- Anh cũng biết rồi đấy, bố của tôi là người coi trọng phát triển kinh tế, chỉ cần chuyện gì có lợi cho sự phát triển kinh tế của tỉnh, dù có chút trái với quy định thì năm xưa ông ấy cũng làm, thế cho nên bị vài lời phê bình.
Chử Ngôn Huy nói giống như nhắc đến công tác của Chử Vận Phong, thế nhưng vẻ mặt của Chu Ba Nhâm lại có chút biến đổi, hắn cười nói:
- Cảm tạ cậu Ngôn Huy, cậu căn bản giải quyết cho tôi một vấn đề không nhỏ, chúng ta cạn ly.
Hai rượu rượu cụng vào nhau, Chử Ngôn Huy uống nửa ly rồi buông, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói:
- Anh Chu, trong nhà còn có việc, cũng không có thời gian ở lại, mong anh cứ vui vẻ tận hứng.
- Ôi, Ngôn Huy, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là mái gò ép không thoải mái, đây không phải đã làm cho tiểu thư Tiểu Ny gặp đả kích sao?
Chu Ba Nhâm khẽ chỉ Tiểu Ny đang đứng bên cạnh rồi dùng giọng trêu chọc nói.
Tiểu Ny căn bản hiểu rõ ý nghĩ của Chu Ba Nhâm, nàng cảm thấy nhục nhã, đồng thời cũng cố gắng biểu hiện giống như một chú chim nhỏ sợ hãi. Đồng thời nàng cũng cố gắng khắc ghi hình tượng của Chử Ngôn Huy, dù sao thì cũng không có nhiều người ép Chu Ba Nhâm phải chủ động dâng mình lên.
Nhưng Chử Ngôn Huy chỉ cười cười, hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Chử Ngôn Huy vẫn chạy chiếc xe Santana cũ, thế nhưng trên vị trí tay lái của chiếc xe lại là một người đàn ông cao lớn lực lưỡng với cái đầu trọc lóc. Sau khi Chử Ngôn Huy ngồi xuống phía sau, người đàn ông kia khẽ khởi động xe.
- Giám đốc Chử, có vài huynh đệ đang có ý kiến về lệnh cấm của ngài ở thành phố Đông Hồng.
Người đàn ông kia khởi động xe rồi khẽ nói với Chử Ngôn Huy ở phía sau.
Chử Ngôn Huy không lên tiếng, giống như hắn không nghe được lời nói của đối phương. Nhưng người đàn ông này đi theo Chử Ngôn Huy lâu năm, hắn biết rõ Chử Ngôn Huy là hạng người gì, thế nên nói tiếp:
- Những người này căn bản là muốn gây chuyện.
- Chỗ tôi không cần người thích gây chuyện.
Giọng điệu của Chử Ngôn Huy cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Người đàn ông kia khẽ gật đầu nói:
- Giám đốc Chử, tôi hiểu nên làm thế nào, nhưng nguồn hàng ở thành phố Đông Hồng vẫn là thứ quan trọng, dù sao thì thành phố Đông Hồng cũng là một địa điểm chủ yếu của chúng ta, nếu thiếu chỗ này thì anh em của chúng ta sẽ mất đi một phần ba lợi nhuận.
- Mất đi một chút thì an toàn hơn.
Chử Ngôn Huy nói đến đây thì rút ra một điếu thuốc, hắn châm lửa, sau đó dùng giọng âm u nói:
- Chuyện này căn bản cũng sắp xong rồi.
Người đàn ông kia không hỏi thêm, vẻ mặt hắn căn bản là trăm phần trăm tin tưởng vào Chử Ngôn Huy. Chiếc xe Santana được người đàn ông điều khiển chạy đi như bay vào trong bóng đêm.<br