- Chủ nhiệm, trưởng khoa Hào, xem ra Vương Tử Quân này sắp gặp phải xui xẻo, vị trí bí thư ngồi còn chưa ấm mông đã bị điều đến mặt trận tổ quốc dưỡng già. Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, còn là cấp chính khoa, nếu so sánh với chức vụ bí thư đảng ủy xã, như vậy là cách biệt trời vực.
Tiểu Ngô là một cán sự của phòng tổ chức, hắn đang dùng máy tính đánh văn kiện, vừa làm vừa dùng giọng hi hi ha ha nói.
Tuy không có khúc mắc gì với Vương Tử Quân, nhưng đối với môt người bạn cùng lứa nhưng Vương Tử Quân lại làm đến vị trí bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, điều này làm cho Tiểu Ngô đầy lòng đố kỵ. Dựa vào cái gì mà mục tiêu mình phấn đấu cả đời có thể lọt vào tay Vương Tử Quân? Lúc này thấy Vương Tử Quân xui xẻo thì hắn tỏ ra cực kỳ hả hê.
Người được Tiểu Ngô xưng là trưởng khoa thực chất chỉ là phó khoa mà thôi, Hào Vân Trung dù không đến xã Tây Hà Tử nhưng bố vợ vẫn sắp xếp cho công tác ở phòng tổ chức, nhưng phó khoa chỉ là một cái danh hiệu mà đám cán sự gọi hắn, thực thế hắn còn chưa có cấp bậc hành chính gì cả.
Thật ra phòng tuyên truyền còn có một vị trí trống, nhưng Mã Hữu Phúc lại không cho Hào Vân Trung đi đến nơi này. Ngày hắn đến nhận chức bị một vị chủ nhiệm của phòng tổ chức ép rượu cho say chết trên bàn, hắn cũng biết một câu đi theo phòng tuyên truyền thì càng ngày càng không ra gì, đi theo phòng tổ chức thì sẽ ngày càng cầu tiến.
Hào Vân Trung thật sự rất căm tức với tên khốn Vương Tử Quân chặn đường phát triển của mình, nào đâu chỉ là một chữ hận mà xong?
Đối với Vương Tử Quân thì Hào Vân Trung vừa đố kỵ vừa căm hận, người này không những có chức vị cao vời hơn mình, hơn nữa một cô gái tốt như Y Phong lại có tình cảm với tên này. Nhớ năm xưa Hào Vân Trung hắn si tình Y Phong, vì nàng mà từng khóc từng cười, lo lắng giận hờn, nóng ruột nóng gan ngày đêm thương nhớ. Mãi đến khi tốt nghiệp thì Y Phong vẫn tỏ ra lạnh lùng với mình, không chút động tâm. Ngày tốt nghiệp Y Phong chỉ rót cho mình một ly nước đun sôi để nguội, thế nhưng chính hắn lại kích động đến mức phát khóc, cả đời chưa từng lúc nào cảm thấy giải khát như vậy.
Vài năm trôi qua, gương mặt xinh đẹp tự nhiên của Y Phong có vẻ càng thêm tươi mát xuất chúng, cặp mắt quyến rũ, khóe miệng dí dỏm, môi hơi vểnh làm cho người ta sinh ra dục vọng muốn hôn. Nhưng lúc này nàng lại như một con chim nhỏ nép vào một người đàn ông không phải là Hào Vân Trung.
Ngày đó trong hôn lễ của Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng, Y Phong dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân, điều này làm cho lòng dạ của Hào Vân Trung chợt đau quặn thắt. Sau này nàng sẽ biến thành một phần ký ức thanh xuân của hắn, nàng sẽ cùng người đàn ông kia chung chăn gối, cầm sắt muôn đời, hắn nghĩ đến điều này mà hầu như trong lòng bùng lên hai ngọn lửa nóng hừng hực.
Bây giờ Vương Tử Quân bị điều đến mặt trận tổ quốc, hơn nữa còn là một vị phó chủ tịch, điều này làm cho Hào Vân Trung sinh ra cảm giác như đạp ngã Vương Tử Quân xuống và giẫm cho vài phát, hắn thầm nghĩ, sau này sẽ không còn cơ hội cho một con chó như mày kiêu ngạo nữa rồi.
- Đáng đời.
Hào Vân Trung lạnh lùng nói ra hai chữ như vậy, sau đó hắn cười thúc giục:
- Tiểu Ngô, mau đánh máy cho xong, tôi còn phải lên tìm chữ ký của trưởng phòng.
- Trưởng khoa Hào, anh nói kìa, việc này không cần anh phải hạ giá, để tôi tự làm là được.
Tiểu Ngô thấy Hào Vân Trung nói như vậy thì lớn tiếng nói.
- Này, Tiểu Ngô, chuyện này cứ để tôi làm, những ngày nay cậu đã khổ cực rồi, tích cực công tác thật sự đáng khẳng định, nhưng dù sao cũng phải nghỉ ngơi, vì sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Hào Vân Trung nghe những âm thanh phát ra từ máy đánh chữ màu đỏ, hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác là âm thanh này cũng không quá chói tai. Hắn tuy không thể quyết định vận mệnh của Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ cần văn kiện này được thông qua, như vậy Vương Tử Quân kia hoàn toàn đã xong.
Tiểu Ngô còn muốn nói gì đó, nhưng hắn thấy bộ dạng kiên trì của trưởng khoa Hào, thế là không nói thêm điều gì nữa.
Người mà tinh thần vui sướng thì ăn bánh bao cũng xem như kẹo mạch nha, đối với Hào Vân Trung thì thấy Vương Tử Quân gặp chuyện không may chính là niềm vui lớn. Chỉ một lát sau Hào Vân Trung đã đi đến bên ngoài phòng làm việc của trưởng phòng tổ chức, hắn nhìn cánh cửa khép hờ mà cố gắng áp chế tâm tình xúc động, sau đó đưa mắt đánh giá bản thân mình, cuối cùng mới khẽ gõ cửa phòng.
- Tiến vào.
Một âm thanh trầm thấp từ bên trong truyền ra.
Hào Vân Trung dùng tay giữ lấy cửa, hắn khẽ mở ra và đi vào trong phòng. Hắn đưa mắt nhìn trưởng phòng tổ chức ngồi trên mặt ghế xem văn kiện, nhanh chóng dùng giọng cực kỳ chú ý nói:
- Trưởng phòng, đây là văn kiện bổ nhiệm theo quyết định của hội nghị thường ủy huyện, mời anh xem qua...
Trưởng phòng tổ chức khẽ ngẩng đầu lên, hắn đưa mắt nhìn văn kiện, vẻ mặt có chút quái dị, ánh mắt của hắn rơi lên mặt Hào Vân Trung.
Hào Vân Trung bị một vị quan nắm tương lai của các cán bộ trong huyện nhìn chằm chằm như thấy một con khỉ, thế là không biết phải làm sao hơn, cũng không biết ý nghĩ của trưởng phòng, thế là chỉ có thể nở nụ cười mà thôi.
- Xé đi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng trưởng phòng tổ chức cũng mở miệng.
"Xé?"
Hào Vân Trung thật sự không tin vài lỗ tai mình, chẳng lẽ mình kích động quá mức mà sinh ra ảo giác? Trưởng phòng rốt cuộc muốn gì? Không thể nào, văn kiện của phòng tổ chức không thể làm tùy ý, sao lại xé? Không, hay là mình nghe lầm?
Trưởng phòng tổ chức nói xé văn kiện, tuyệt đối không phải vì chuyện của Vương Tử Quân, vì hội nghị thường ủy đã quyết định, trưởng phòng sao lại tùy ý sửa đổi? Hào Vân Trung thầm nghĩ như vậy, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn chợt nghĩ đến tình huống văn kiện của mình có sai sót, thế là toàn thân vã mồ hôi lạnh, vừa rồi mình có chút hả hê, sao không quan sát cho rõ ràng cẩn thận?
- Trưởng phòng, thật sự xin lỗi, tôi không làm tốt công tác, tôi sẽ quay về đánh máy lại văn bản khác.
Hào Vân Trung cũng có chút tiểu thông minh, vào tình huống thế này, văn kiện có sai sót, dù là thủ hạ làm ra thì hắn cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Nếu không đứng trước mặt lãnh đạo mình lại cho ra ấn tượng không dũng cảm gánh trách nhiệm, ấn tượng xấu hổ này là khó thể lưu lại.
Trưởng phòng tổ chức ngẩng đầu nhìn Hào Vân Trung, sau đó thản nhiên nói:
- Không cần bận việc, văn kiện này khỏi cần phải làm.
"Không cần phải làm? Đây là ý gì?"
Hào Vân Trung cực kỳ khó hiểu, cuối cùng hắn cũng không thể kìm nổi lòng hiếu kỳ của mình, hắn hỏi:
- Trưởng phòng, ngài nói khỏi phải làm lại văn kiện này sao?
- Đúng vậy, không cần phải làm lại. Hào Vân Trung, chuyện này không phải nằm trong phạm vi cậu cần quan tâm. Những đồng chí như cậu sau này nên cố gắng đặt tinh lực vào phương diện đề cao năng lực nghiệp vụ, cũng đừng lắm miệng trong những vấn đề mình không nên quan tâm.
Trưởng phòng tổ chức vốn cảm thấy rất có áp lực khi Tiền Thiếu Phương gặp chuyện không may, trong lòng rất bức bối, lúc này thấy Hào Vân Trung không chịu bỏ qua, nắm chặt lấy văn kiện kia, chỉ cảm thấy tìm được nơi trút giận, nào còn khách khí? Thế là lúc này một bụng lửa giận ném về phía Hào Vân Trung.
Mười phút sau Hào Vân Trung bị khiển trách một cách khó hiểu cũng phải ủ rũ đi ra khỏi phòng làm việc của trưởng phòng, nếu như không phải là huyện ủy gọi điện thoại, chỉ sợ hắn sẽ bị mắng còn lâu hơn nữa. Sau khi bị trưởng phòng phê bình thì Hào Vân Trung xem như đã hiểu, lần này hội nghị thường ủy cho ra quyết định cũng không làm gì được Vương Tử Quân.
Hào Vân Trung nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân vẫn ổn như núi trên chiếc ghế bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, hắn chợt ý thức được mình và Vương Tử Quân quá chênh lệch, mà chênh lệch đó cũng khó thể nào thu nhỏ lại.
Khi Hào Vân Trung đang cảm thán thì những nhân sĩ linh thông tin tức cũng đang ca thán, trong khối chính quyền thị trấn huyện thành, đây là một khu nhà ba tầng được lắp đặt thiết bị đẹp đẽ, nếu so sánh với ủy ban xã Tây Hà Tử thì căn bản là cách biệt quá lớn.
- Bí thư Hồng, chúc mừng, chúc mừng anh.
Thân Lan Long tươi cười nói, bàn tay dày rộng lại bắt chặt lấy hai tay của Hồng Kiến Quốc, lại dùng sức rung lắc.
Tuy Thân Lan Long không nói là chúc mừng điều gì, nhưng nội dụng chúc mừng thì hai người này vẫn hiểu rõ, vẫn thầm hiểu lẫn nhau. Hồng Kiến Quốc tuy xem thường một vị bí thư đảng ủy thị trấn như Thân Lan Long, nhưng bàn tay không đánh lên gương mặt tươi cười, người ta có thể chủ động lấy lòng mình, điều này cũng đáng giá khẳng định. Vì vậy lúc này Hồng Kiến Quốc cười tươi nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bí thư Thân, tôi cũng thật sự không nỡ đi, những năm này tôi cùng bí thư Thân nhập gánh lo toan, trong lòng tất chịu phục, công tác dù có bề bộn cũng cam tâm tình nguyện. Tôi thật sự còn chưa quen cuộc sống nơi đây, còn muốn thích ứng thêm, đúng là không nỡ muốn đi.
"Thôi đi cho rồi, trong lòng đang suy nghĩ gì tưởng ông không biết sao? Chẳng qua vì ông đây không muốn nhìn cậu, cũng không thèm so đo. Những năm qua ông đã nhẫn nhịn hơi nhiều, thật sự là nén giận, con bà nó vừa đi thì mình có thể thoáng tay rộng chân, coi như có cuộc sông thoải mái!"
Tần Thụ Lâm tuy thầm mắng Hồng Kiến Quốc nhưng ngoài miệng lại mỉm cười:
- Chủ tịch Hồng, chúng ta cùng công tác nhiều năm, tôi hiểu về cậu rất nhiều, không nói về năng lực công tác; nói về tình cảm thì tôi cũng không bỏ được anh. Nhưng tương lai của anh quá rộng lớn, cậu là chân long, thị trấn nhỏ cũng không đủ không gian cho cậu phát triển. Trưa hôm nay mong chủ tịch Hồng gác lại những bữa tiệc xã giao, tôi cho người sắp xếp bàn ở quán ăn Giang Viên, xem như tiễn chân cậu, một ly rượu đưa tiễn cũng khó thể giảm đi được.
- Như thế thì cảm ơn bí thư Thân đã suy nghĩ chu đáo.
Hồng Kiến Quốc nhìn gương mặt tươi cười nịnh hót của Thân Lan Long mà càng tỏ ra tiêu sái tự nhiên.
- Cậu đã sắp đi, tôi xem như trèo cao một bước, gọi cậu là cậu Hồng, nếu cậu khách khí với tôi như vậy, xem như có ý kiến với tôi đấy.
Thân Lan Long vừa nói vừa ném điếu thuốc cho Hồng Kiến Quốc, sau đó nói tiếp:
- Nghe nói tiểu tử Vương Tử Quân kia lúc này gặp hạn, tôi cũng thấy anh ta nên chịu chút khổ đau mới tốt, mới có chút thành tích đã lên mặt, cũng không xem huyện Hồng Bắc chúng ta là địa phương nào.
Hồng Kiến Quốc cũng có chút oán hận với Vương Tử Quân, nhưng hắn sắp đi thay thế cho Vương Tử Quân, thế nên cũng không muốn chọc vào phiền toái. Vì vậy hắn chỉ khẽ gật đầu với lời nói của Thân Lan Long, cũng không phát biểu bất cứ lời nào có khuynh hướng về phía Vương Tử Quân.
- Bí thư Thân, chủ tịch Hồng.
Chủ nhiệm văn phòng thị trấn huyện thành mang theo ba bốn nhân viên văn phòng đi đến, khi thấy có cả bí thư và chủ tịch đều có mặt thì nhanh chóng bắt chuyện.
Thân Lan Long thấy đó là anh Từ thì cười mắng:
- Anh Từ, ai cũng nói anh thông minh nhanh trí, sao bây giờ lại ngốc nghếch như vậy rồi? Anh còn gọi là chủ tịch Hồng nữa sao? Đó là quá khứ rồi, anh cũng nên đổi lại cách xưng hô là vừa.
Câu nói của Thân Lan Long vừa ra khỏi miệng thì giống như chiêng trống, hơn nữa anh Từ là người nhìn mặt nói chuyện, vừa nghe thấy bí thư cười mắng như vậy thì hiểu ngay, xem ra tin đồn Hồng Kiến Quốc sắp tiến lên là sự thật.
Lúc này anh Từ mỉm cười nói:
- Hai vị đại nhân, tôi đáng chết, đúng là đáng chết, đã quên đi chuyện bí thư Hồng đã thăng chức, quên thỉnh an hai vị đại nhân.
Đám nhân viên văn phòng thấy anh Từ hơn bốn mươi dùng giọng kỳ quái lên tiếng, sau đó lại làm theo tiêu chuẩn của những vị thái giám thường thấy trong cung cấm, thế là không khỏi ôm bụng cười. Hai vị bí thư cũng bị lây nhiễm tiếng cười, khóe miệng vểnh lên, gương mặt tràn đầy vui vẻ, rất vui vì những biểu hiện sống động của anh Từ.
- Được rồi, anh Từ, anh cũng đừng khoe mẽ ở chỗ này nữa, có gì anh cứ nói thẳng, đến chỗ tôi làm gì?
Hồng Kiến Quốc ném cho anh Từ một điếu thuốc rồi nói.
- Bí thư Hồng, tôi nghe nói anh sắt thăng chức, sắp được điều đi, vì vậy tranh thủ đưa vài nhân viên văn phòng đến. Tôi có hai ý nghĩ, một là đến chúc mừng anh; hai là muốn xem anh có gì cần thu dọn hay không?
Hồng Kiến Quốc gật đầu nói:
- Cũng không có thứ gì khác, chỉ có chút quần áo mà thôi, anh thu dọn dùm tôi là được.
Hồng Kiến Quốc nói đến đây thì nhìn ra khắp bốn phía, ánh mắt rơi lên một cái khung trên tường, đó là là bức thư pháp "Bay xa vạn dặm" mà hắn nhờ vị phó hiệp hội thư pháp của thành phố Giang Châu viết nên. Bốn chữ kia cứng cáp có lực, lại có ý nghĩa chân thật, hắn nghĩ đến đây và khẽ nói:
- Giúp tôi hạ nó xuống, tôi muốn mang đi.
Anh Từ lên tiếng đồng ý, bắt đầu phân phó làm việc. Hai nữ đồng chí giúp bí thư Hồng thu dọn quần áo, hai tên thanh niên giúp bí thư dọn bàn ghế, lại nhấc bức thư pháp trên tường xuống.
- Cẩn thận một chút, Tiểu Trương, cẩn thận một chút, nếu động vào góc tranh, hôm nay đừng ăn cơm trưa.
Anh Từ dù không động vào việc gì nhưng âm thanh vẫn là lớn nhất.
Hai vị bí thư mỉm cười nhìn đám đồng sự làm việc, trên mặt cả hai luôn nở nụ cười, rõ ràng biểu hiện bầu không khí hòa ái của thị trấn.
Tấm thư pháp kia không biết có phải vì đóng khung quá công phu hay không, lúc này muốn lấy xuống từ trên tường cũng không phải chuyện dễ dàng, phải rút từng cây đinh ra, mất hơn cả giờ đồng hồ.
Khi hai tên thanh niên Tiểu Trương hạ được bức thư pháp xuống thì hai tay chân đã nhũn ra, đầu đầy mồ hôi, anh Từ ở bên cạnh nhận lấy khung tranh rồi lớn tiếng yêu cầu cẩn thận.
- Tút, tút, tút...
Những tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập trên bàn làm việc của Hồng Kiến Quốc, lúc này hắn nhanh chóng bắt lấy điện thoại, dùng giọng cực kỳ phái đoàn nói:
- Chào anh, tôi là Hồng Kiến Quốc.
Không biết đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gì mà làm cho bí thư Hồng ở bên này kêu lên sợ hãi:
- Bố, bố nói gì, Vương Tử Quân không bị điều đi sao?