Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1473: Xa hoa trụy lạc (Hạ)




Vừa làm Diêm Vương vừa phải làm quỷ, những ngày sau căn bản không tốt đẹp gì. Anh Tra nghĩ đến đám người có thể nắm sinh tử của người khác trong tay, thế là trong lòng không khỏi có vài phần hâm mộ.

Có lẽ là sắp có kết quả, tuy anh Tra căn bản không phải là hạng người đại nhân vật, thế nhưng hắn là người giỏi phân tích và cảm thấy sự việc đã đi đến mức cực hạn. Hai ngày qua người kia và đối thủ đã đấu tranh đến giai đoạn cuối cùng, khi chiến tranh chấm dứt cũng là lúc xuất hiện hành động chỉnh đốn.

- Những ngày đó không biết có được bao nhiêu tên lọt lưới?

Anh Tra lầm bầm một câu, sau đó uống cạn ly rượu trong tay.

- Anh Tra, Cừu đại ca ở phòng số ba.

Một tên thanh niên hơn bai mươi tuổi đi đến bên cạnh rồi khẽ nói với anh Tra.

Sau khi nghe nói đến Cừu đại ca thì anh Tra có chút run rẩy, hắn có chút sợ hãi, vì vậy không dám đắc tội với người này, hắn đặt ly rượu trong tay xuống nói:

- Đi, chúng ta đi chào hỏi.

Phòng số ba chỉ là một cái tên tỉnh lược, tên đầy đủ của nó là phòng Tam Phần Thiên Hạ. Dù cái tên rất dễ nghe nhưng thực tế lại làm cho người ta chơi xúc xắc mà thôi, gian phòng không nhỏ nhưng người vào lại không nhiều, vì nơi này căn bản không phải là ai cũng có thể đi vào.

Cừu đại ca trong lời nói của tên thanh niên đang dùng tay đung đưa một cái ống trúc, trước mặt hắn là một đống xèng.

- Bốn năm sáu, ha ha, tôi thắng, anh Trương, tôi cũng không khách khí.

Cừu đại ca đẩy ống trúc ra rồi dùng giọng đắc ý nói.

Khi thấy tình cảnh này thì anh Tra nhanh chóng đi đến, hắn vừa đi vừa cười nói:

- anh Cừu quả nhiên thân thủ phi phàm, vừa rồi tiểu đệ xem mà hận không thể bỏ tiền ra đi theo ngài.

Cừu đại ca căn bản không có nhiệt tình với lời chào hỏi của anh Tra, hắn nói:

- Anh Tra, tiểu tử cậu gần đây có vẻ phát triển rất tốt thì phải.

- Anh Cừu, còn không phải là nhờ ngài quan tâm giúp đỡ sao? Không có ngài thì sao có tiểu đệ ngày hôm nay? Tôi thấy dịu dàng không bằng bạo lực, chúng ta nên uống vài ly với nhau cho vui.

Nụ cười trên mặt anh Tra càng thêm sáng lạn, hắn khẽ nói.

Nhưng anh Cừu lại căn bản không quan tâm, hắn chợt khoát tay áo nói:

- Thôi khỏi uống rượu, hôm nay tôi đang chơi vui vẻ, anh cũng đừng làm tôi mất hứng, biết đâu mấy ngày nữa sẽ kết thúc thì sao?

- Anh Cừu, thật sự chỉ còn vài ngày thôi sao?

Anh Tra có chút run rẩy, hắn biết rõ thân phận của anh Cừu, biết rõ người này chỉ cần mở miệng thì căn bản không giả. Nhưng hắn đang có nhiệm vụ quan trọng, hắn không nhịn được phải mở miệng hỏi.

- Tiểu tử cậu có tin hay không thì mặc kệ, tôi nói cho cậu biết, sau này nên ổn định một chút, tôi cũng không muốn gặp cậu trong nhà lao.

Anh Cừu vỗ vỗ vào mặt anh Tra, sau đó lớn tiếng nói:

- Tiếp tục, chúng ta tiếp tục.

Bầu không khí trong phòng lại tiếp tục trở nên sống động, nhưng tâm tình của anh Tra lại rất lạnh. Hắn chợt sinh ra một ý nghĩ, đó là qua ngày hôm nay mình có nên đi ra ngoài du lịch một vòng không? 

- Đoạn Văn Đống xem ra sắp thất bại.

Anh Tra lầm bầm một câu, hắn căn bản xem thường Đoạn Văn Đống. Không phải là vì Đoạn Văn Đống không có bản lĩnh, thật sự là trong tay Đoạn Văn Đống không có người, dù là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố thế nhưng chỉ là một vị chủ trì công tác không có lính theo sau, không có chút tác dụng.

Nhưng vấn đề này căn bản không ai nói cho rõ ràng được, khi anh Tra đang thầm suy tư thì tiếng gõ cửa vang lên.

- Ai vậy?

Nữ nhân viên phục vụ phụ trách bưng trà rót nước trong phòng đánh bạc lên tiếng, sau đó lắc éo đi ra. Anh Tra nhìn bộ dạng của nữ nhân viên phục vụ, không hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra cảm giác xấu.

- Gì thế này? Cái gì thế này?

Khi anh Tra đang thầm nghĩ có phải là mình quá sợ bóng sợ gió hay không, đúng lúc này nhân viên phục vụ mở cửa, vài chục cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào.

- Không được cử động, cấm nhúc nhích, chúng tôi là cảnh sát.

Một tiếng quát chói tai vang lên, đám cảnh sát bắt đầu vọt qua đám người anh Tra đang sợ hãi ngây cả người.

- Các người đồn công an nơi nào, nói đồn trưởng đến gặp tôi.

Anh Cừu đang chơi vui vẻ thì gương mặt chợt trở nên âm trầm, hắn lớn tiếng nói với tên cảnh sát trẻ tuổi đang đưa cái còng lên tay mình.

Nhưng đáng tiếc là tên cảnh sát căn bản không cho hắn cơ hội trả lời, dứt khoát còng tay anh Cừu lại. Anh Cừu thật sự bị chọc giận, hắn giống như nổi điên muốn lao ra, thế nhưng bị một tên cảnh sát bắt kịp chặn lại ở cửa.

- Anh là Tra Đông phải không?

Khi anh Tra thành thật cúi đầu được một lúc, một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi đi đến trước mặt anh Tra rồi hỏi.

- Đúng vậy.

Thấy người ta nhận ra mình thì anh Tra thành thật lên tiếng.

- Anh khả nghi buôn người, mời theo chúng tôi một chuyến.

Viên cảnh sát nói rồi dùng một chiếc còng màu trắng giữ chặt tay anh Tra.

...

Hội nghị thường ủy tuy chỉ mới bắt đầu thế nhưng bầu không khí lại cực kỳ đè nén, phòng họp rất nặng nề. Lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung trên người của bí thư Diệp Thừa Dân, nhưng cũng có người nhìn về phía Vương Tử Quân và Chân Hồng Lỗi.

- Đồng chí Minh Đường, thành phố Đông Hồng là trung tâm kinh tế chính trị văn hóa của tỉnh Nam Giang chúng ta, bây giờ lại xuất hiện tình huống này, xã hội rối loạn, cảm giác an toàn của quần chúng giảm sút nghiêm trọng. Lúc này lại có một vị doanh nghiệp trong tỉnh bị giết chết, anh nói cho tôi xem, tình hình trật tự trị an ở thành phố Đông Hồng là thế nào, các anh công tác ra sao?

Diệp Thừa Dân nói vài câu đơn giản, sau đó trầm giọng nói với Đậu Minh Đường.

Đậu Minh Đường tuy đã có chuẩn bị ở nhiều phương diện, thế nhưng sau khi nghe xong lời chất vấn của Diệp Thừa Dân thì không khỏi đổ mồ hôi. Dù sao thì với tình huống hiện tại ở thành phố Đông Hồng, hắn là bí thư thị ủy cũng không thể không gánh vác một phần trách nhiệm.

Đậu Minh Đường cũng không phải là người sợ gánh trách nhiệm, nhưng lúc này hắn căn bản cảm thấy đầu óc đen tối, dù hắn không khao khát cầu tiến, không quá hy vọng mình bị chụp mũ.

- Bí thư Diệp, chúng tôi không làm tốt công tác, vì muốn tiến thêm một bước xúc tiến tính hài hòa ổn định của xã hội, thành phố Đông Hồng chúng tôi đã triển khai một hoạt động chính trị tập trung, cần phải sáng tạo nên hoàn cảnh xã hội bình an hài hòa cho dân chúng.

Tuy hoạt động của cục công an thành phố Đông Hồng căn bản là không hiệu quả, thế nhưng Đậu Minh Đường vẫn nói ra, dù sao chuyện này cũng bày tỏ thái độ của thành phố Đông Hồng.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão cũng không tiếp tục lên tiếng. Lão đưa mắt nhìn sang Chân Hồng Lỗi, sau đó mới nói:

- Cục trưởng Chân, anh là người phụ trách của cục công an tỉnh, lần này được thông báo đặc biệt đến tham gia hội nghị. Tôi muốn hỏi xem xuất hiện tình huống như thế này thì cục công an tỉnh các anh có chiến lược gì không?

Chân Hồng Lỗi tuy ngồi trong góc thế nhưng khí thế lại căn bản không kém các vị thường ủy tỉnh ủy trong phòng, hắn trầm giọng nói:

- Bí thư Diệp, trật tự trị an chính là một hoạt động trường kỳ gian khổ, nếu như muốn đảm bảo tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng, như vậy cần phải có một đội ngũ công an có lực. Tất nhiên cũng cần phải có một người có năng lực có thể chèo chống một đội ngũ như vậy.