Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1471: Đụng tường quay đầu (Hạ)




Khi Đậu Minh Đường cảm thấy do dự thì một tiếng cười nói truyền đến. Khi tiếng cười này vang lên, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lý Thừa Uyên và phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn đi vào. Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn đều là những người có bộ dạng trung đẳng, nhưng nếu so sánh với Lý Thừa Uyên, Kim Hành Thuấn mang theo một bộ kính gọng đen có vẻ nho nhã hơn.

Khi thấy hai người này thì Chân Hồng Lỗi chậm rãi đi đến, trước tiên hắn chào hỏi Kim Hành Thuấn:

- Chào chủ tịch Kim.

Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là người có vị trí cao hơn Kim Hành Thuấn, hai người cùng xuất hiện một lúc, dựa theo quy định bất thành văn thì người phía dưới phải chào hỏi Lý Thừa Uyên trước. Dù sao thì dù là ở tỉnh ủy hay trong ủy ban nhân dân tỉnh, Lý Thừa Uyên cũng là người được sắp xếp trước Kim Hành Thuấn.

Lúc này Chân Hồng Lỗi lại làm trái ngược, lại tiến lên chào hỏi Kim Hành Thuấn trước, rõ ràng muốn làm mất mặt Lý Thừa Uyên. Nhưng nụ cười của Lý Thừa Uyên ở bên cạnh vẫn rất nồng đậm, sau khi Chân Hồng Lỗi bắt tay với Kim Hành Thuấn thì lên tiếng:

- Cục trưởng Chân, gần đây có không ít xí nghiệp tỏ ra bất mãn với tình huống trật tự trị an, có phải cục công an tỉnh các anh cần phải nắm chặt công tác hơn không?

- Mong chủ tịch Lý cứ yên tâm, gần đây cục công an tỉnh đang liên tục xem xét, sẽ cố gắng cải thiện công tác của mình.

Giọng nói của Chân Hồng Lỗi là không thấp, thế nhưng gương mặt vẫn âm trầm.

Kim Hành Thuấn cũng không chờ Lý Thừa Uyên tiếp tục lên tiếng, hắn cười nói:

- Hồng Lỗi, lần này hội nghị thường ủy cho mời anh đến, chính là muốn đề cao phương diện ổn định hài hòa của tỉnh chúng ta, muốn trưng cầu ý kiến của anh. Nếu có ý kiến gì hay thì anh cứ nói ra, mọi người cũng được nói thoải mái, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, chỉ cần là trợ giúp công tác thì chúng ta đều có têể hỗ trợ thông qua.

- Đúng, tôi cũng kỳ vọng cục trưởng Chân có thể đề xuất ý kiến làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.

Lý Thừa Uyên nhìn thoáng qua Kim Hành Thuấn, sau đó vừa cười vừa nói.

Đậu Minh Đường đứng bên cạnh không nói lời nào. Hắn là một cựu chiến binh công tác lâu năm ở tỉnh Nam Giang, hắn căn bản vẫn nhớ rất rõ những chuyện xảy ra vào năm xưa. Hắn biết rõ ân oán giữa hai người Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn, vì vậy lúc này cũng không dám chen thân vào.

Nếu nói hai người Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn có ân oán gì lớn, thật ra thì dù là Đậu Minh Đường hay là những người khác đều căn bản không nói nên lời. Nhưng hai người bằng mặt không bằng lòng với nhau, đầy hầu như là sự thật mà tất cả cán bộ trong tỉnh đều biết.

Sở dĩ có khoảng cách như vậy cũng là vì hai người có nhiều thời điểm là hai nhân vật chính trên võ đài, từ chủ tịch huyện đến phó chủ tịch thành phố, sau đó đến phó chủ tịch tỉnh. Sau khi có những kinh nghiệm cùng gồng gánh công tác với nhau, hầu như hai người bọn họ lên đài đều đụng mặt nhau.

Hai người này đều có khả năng và bản lĩnh, vì vậy trong lúc va chạm có thua có thắng, thậm chí tình trạng thắng thua liên hoàn vẫn tiếp diễn đến bây giờ, xem như người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng khi Kim Hành Thuấn công tác ở thành phố Lâm Hồ có mối quan hệ mật thiết với chủ tịch tỉnh Chữ Vận Phong, điều này làm cho hắn tuy xếp sau Lý Thừa Uyên thế nhưng độ nặng lại căn bản không yếu hơn.

Dù sao thì bọn họ đều là người có thân phận, thế cho nên phương diện giao tranh với nhau cũng rất ẩn giấu, chỉ cần có chút gió lọt tường sẽ biến mất sạch sẽ. Bây giờ Chân Hồng Lỗi bàn việc với Kim Hành Thuấn, Lý Thừa Uyên tất nhiên cũng không chạy lên để tự mất mặt. 

- Bí thư Đậu, hạng mục trà Bảo Gia của thành phố Đông Hồng nên đẩy mạnh là vừa, vài ngày nữa là mùa tiêu thụ của sản nghiệp thức uống đóng chai, nếu như không nắm chặt thời cơ thì căn bản sẽ mất đi vài phần nhiệm vụ năm nay.

Đậu Minh Đường thấy Lý Thừa Uyên chào hỏi thì cũng cười nói:

- Chủ tịch Lý, chuyện này tôi cũng đang tranh thủ sự giúp đỡ của ngài. Hạng mục trà Bảo Gia chính là trọng điểm của thành phố Đông Hồng năm nay, thế nhưng còn có vài khó khăn ở phương diện phê duyệt thủ tục, chỉ mong ngài mở ra cho chút chính sách, bật đèn xanh cho địa phương chúng tôi.

- Không có vấn đề, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, lại có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Hồng, anh cứ tìm đến tôi là được. Nhưng dù thế nào thì các anh cũng phải nắm bắt hạng mục vào đúng thời điểm mới được.

Lý Thừa Uyên dựng ngón tay lên rồi trầm giọng nói.

Lý Thừa Uyên vốn có quan hệ rất tốt với Đậu Minh Đường, lúc này càng vì một hạng mục mà thêm thân cận với nhau. Lý Thừa Uyên tiếp nhận hột quẹt trong tay Đậu Minh Đường chuẩn bị châm thuốc, hắn chợt khẽ nói:

- Anh Đậu, hôm nay phải chú ý một chút.

Chú ý cái gì? Vì sao phải chú ý? Lý Thừa Uyên cũng không nói cho rõ ràng, thế nhưng Đậu Minh Đường cũng không hỏi thêm. Hai người bọn họ dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn nhau, sau đó Đậu Minh Đường gật đầu nói:

- Tôi biết rồi.

- Anh đấy, bình thường thì tỏ ra cực kỳ trầm ổn, lần này sao lại muốn liên hệ với người trẻ tuổi kia?

Lý Thừa Uyên nói đến ba chữ người trẻ tuổi thì khóe miệng chợt nhúc nhích.

Người trẻ tuổi trong miệng Lý Thừa Uyên là ai thì Lý Thừa Uyên căn bản là biết rất rõ, hắn biết Lý Thừa Uyên trước nay vẫn luôn xem thường Vương Tử Quân. Nhưng lúc này dù giải thích thế nào cũng không có tác dụng, dù sao bây giờ mình đã đi đến một hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. Lúc này nếu so sánh thì người kia còn có khó khăn lớn hơn mình rất nhiều.

Đám người Chân Hồng Lỗi tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lần này, nếu bọn họ đứng trên lập trường đạo nghĩa để tấn công, cho dù người kia có hàng ngàn lý do thì cuối cùng thì uy thế và uy vọng cũng giảm mạnh. Thậm chí nếu có người đứng phía sau làm vài việc mờ ám, chỉ sợ sẽ có khả năng bị chuyển dời.

Mới đến vài tháng đã bị chuyển dời, kết cục này đối với đám cán bộ đã đi đến vị trí của bọn họ hiện tại là một đả kích rất lớn. Điều này đại biểu cho phương diện không đủ năng lực, không thể khống chế, như vậy tổ chức sao có thể tín nhiệm tiếp tục ủy thác trách nhiệm cho anh được nữa?

- Chủ tịch Lý, bí thư Vương có lẽ cũng là vì công tác...

Đậu Minh Đường tuy không nói quá lớn nhưng giọng điệu lại tràn đầy khẳng định. Hắn nói ra những lời này với ý nghĩ đơn giản là mong muốn Lý Thừa Uyên giúp đỡ Vương Tử Quân một chút.

Lý Thừa Uyên dù không tham dự vào chuyện này, thế nhưng hắn vẫn thấy rất rõ ràng. Khi Vương Tử Quân đẩy Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng trung ương, hắn cảm thấy trẻ tuổi kia tuy ra tay hiểm độc nhưng căn bản còn chưa đủ lực khống chế thế cục, nhưng khi đó hắn vẫn không tiến lên nhắc nhở đối phương.

Với kinh nghiệm công tác lâu năm của Lý Thừa Uyên, hắn cảm thấy nếu muốn khuyên nhủ một người, nhất định phải cho đối phương đụng đầu vào tường cái đã, nếu không thì những lời hữu ích của anh căn bản là không có tác dụng. Vương Tử Quân không có tình cảm gì với hắn, tất nhiên hắn không muốn lãng phí miệng lưỡi ở phương diện này.

Nhưng bây giờ thế cục đã bày ra, tất nhiên hắn sẽ không vì chuyện này mà đẩy mình đi vào. Hắn có tình cảnh bình thường bên phía ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như gặp thêm vài đả kích, chỉ sợ vị trí của mình sẽ càng bấp bênh trong mắt nhiều người.

- Anh Đậu, có một số việc mà chúng ta không nên lo lắng quá nhiều.

Lý Thừa Uyên đưa mắt nhìn Đậu Minh Đường rồi khẽ nói:

- Điều quan trọng nhất của chúng ta hiện tại là phải bảo toàn chính bản thân mình.

Đậu Minh Đường không nói gì thêm, hắn dù không thích lời nói của Lý Thừa Uyên, thế nhưgn lại không thể không thừa nhận lời nói của đối phương rất có đạo lý. Chính mình nếu bị cuốn vào con sóng lần này thì căn bản là không hay, hắn nên bo bo giữ mình, bình yên lui bước là không sai chút nào. Hắn không thể nào làm gì được với công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, thế cho nên trách nhiệm của hắn căn bản là rất nhỏ.