Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1460: Giang hồ càng già thì gan càng nhỏ




Triệu Dũng không biết khi mình đang suy nghĩ vẩn vơ thì Chử tiên sinh đang đi đến một phòng khách rộng trăm thước vuông. Lúc này trong phòng có ba bốn người, bọn họ đang trò chuyện với nhau, khi thấy Chử tiên sinh đi vào thì đám người kia đều đứng lên.

Nếu như có Vương Tử Quân ở chỗ này, hắn nhất định sẽ tỏ ra cực kỳ kinh ngạc. Nơi đây có phó cục trưởng cục công an tỉnh Mâu Quang Chi, cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng Hà Duyên Cường, phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng Đồ Thăng Khuê.

Những người này căn bản không phải là hạng người dễ chịu phục, khi thấy người đàn ông kia đi vào thì cả đám trở nên cực kỳ cung kính, không phải là bọn họ giả vờ, chủ yếu là một cảm giác kính sợ phát ra từ đáy lòng.

- Giám đốc Chử, hôm nay tôi vừa vặn nhận được hơn mười cân kỳ nhông, tôi đã cho người đi hầm cách thủy rồi.

Hà Duyên Cường chờ giám đốc Chử ngồi xuống thì cười tủm tỉm nói.

Giám đốc Chử cười cười nói:

- Cục trưởng Hà làm vậy là hơi quá tay, chúng ta chỉ có vài người thì sao ăn hết được nhiều như vậy? Thôi thì làm một cân thì hơn. Ông cụ nhà tôi luôn tiết kiệm, tôi là con cháu, tất nhiên cũng không nên phá vỡ quy củ của các bậc tiền bối được.

- Giám đốc Chử nói rất đúng, anh xem trí nhớ của tôi chưa gì đã kém rồi.

Hà Duyên Cường vỗ vỗ đầu của mình rồi nở nụ cười tự giễu nói:

- Nhưng bây giờ thật sự là có chút chuyện, tôi còn phải đi tham gia học tập, hì hì...

Vẻ mặt giám đốc Chử không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại trở nên âm trầm. Sau khi nhìn thoáng qua gương mặt Hà Duyên Cường, hắn thản nhiên nói:

- Học tập là chuyện tốt, không đi học thì sao có thể cầu tiến được?

- Giám đốc Chử, nhưng họ Vương kia căn bản không muốn cho tôi cầu tiến.

Hà Duyên Cường vừa cầm bình rót nước cho giám đốc Chử vừa dùng giọng oán hận không thôi nói.

- Phải vậy không?

Giám đốc Chử nói đến đây thì trầm giọng nói:

- Có một số việc không phải do hắn ta định đoạt, mọi người nói xem có đúng không?

Hà Duyên Cường vừa định mở miệng thì điện thoại của giám đốc Chử đã vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt càng thêm bình thản. Hắn phất phất tay với những người đang ngồi rồi cười nói:

- Mẹ, có chuyện gì thế?

- Ngôn Huy, con đang làm gì vậy? Hôm nay bố con về nhà dùng cơm, con cũng không về sao?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy yêu thương.

Chử Ngôn Huy trước nay rất giỏi đối phó với mẹ mình, hắn khẽ cười cười nói:

- Mẹ, con đang dùng cơm với khách hàng. Ngài yên tâm, lúc này con không quay về được, nhưng hai hôm nữa con có thời gian, cả nhà cùng dùng cơm.

- Vậy thì được, đúng rồi, khi con về nhớ cho Tiểu Binh vài món ngon. Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho nó, nó bảo ở nhà trẻ bị người ta ức hiếp, đang rất mất hứng.

Tiểu Binh chính là con trai của Chử Ngôn Huy, nhắc đến cháu nội thì giọng nói của Lý Quý Lan càng thêm thân mật.

Chử Ngôn Huy cũng không quan tâm đến chuyện con trai ở nhà trẻ, hắn cười nói:

- Mẹ, đó là chuyện của bọn trẻ nhỏ, chúng ta cũng không cần quản, tất cả cứ giao cho giáo viên. Nhưng ngài yên tâm, con nhất định sẽ đưa về nhiều món ngon.

Chử Ngôn Huy đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt càng đậm. Hắn chợt cười nói:

- Anh Hà, anh đi học tập là khá tốt, chỉ cần quản việc nhà cho tốt là xong.

Hà Duyên Cường nhìn thoáng qua Mâu Quang Chi, trong ánh mắt có vài phần cầu mong giúp đỡ. Mâu Quang Chi giống như lại không thấy được ánh mắt của Hà Duyên Cường, hắn vẫn nhìn vào ly trà thơm bốc hơi nghi ngút trước mặt.

Đồ Thăng Khuê lúc này lại cố gắng ra lực vì ông chủ của mình, thế nhưng hắn biết mình căn bản là không đủ độ nặng, nói đôi khi không bằng không nói. Khi hắn đang cực kỳ do dự thì Chử Ngôn Huy chợt buồn bực nói:

- Sao vậy? Có gì cứ nói ra.

Hà Duyên Cường dùng ánh mắt do dự nhìn Chử Ngôn Huy, sau đó dùng giọng có chút bức bối nói:

- Giám đốc Chử, đã được quyết định rồi...Đoạn Văn Đống là người chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng.

Chử Ngôn Huy đang gắp một miếng thịt cá đưa lên miệng, chiếc đũa chợt dừng lại giữa không trung, sau đó hắn đặt miếng cá trắng nõn xuống cái chén trước mặt. Chiếc đũa lại nhanh chóng xới từ trong miếng thịt cá ra một cái xương nhỏ, sau đó mới được đưa lên miệng thưởng thức.

Bầu không khí trong phòng cực kỳ đè nén, Mâu Quang Chi và Hà Duyên Cường đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều thành thật ngồi yên trên vị trí của mình, cả hai đưa mắt nhìn Chử Ngôn Huy ăn cá.

Sau khi nuốt miếng cá thơm ngon vào bụng, gương mặt Chử Ngôn Huy có vài phần hưởng thụ. Hắn kẹp một miếng cá tiếp theo, nhưng lúc này hắn cũng không ăn, chỉ đặt lên chén rồi dừng lại.

- Anh Hà, thịt cá có ngon không?

Lời nói của Chử Ngôn Huy làm cho Hà Duyên Cường chợt sững sờ, sau đó hắn nhanh chóng lên tiếng:

- Ngon, rất ngon.

- Ăn thịt có xương thì phải làm sao?

Chử Ngôn Huy khẽ đặt đũa xuống rồi nở nụ cười nhàn nhạt nói.

- Có xương thì nhổ ra.

Hà Duyên Cường chợt hiểu vấn đề, hắn nhanh chóng trả lời.

- Nói cho cùng thì có xương phải nhổ ra.

Chử Ngôn Huy cầm lấy khăn trắng lau miệng rồi cười nói:

- Ai đặt xương vào trong cá của chúng ta, như vậy chúng ta sẽ không khách khí với bọn họ. Anh không phải chỉ tạm rời khỏi chức vụ tham gia học tập sao? Cứ đi đi, những chuyện còn lại anh không cần quan tâm.

Giọng nói bình thản làm cho cả con người của Chử Ngôn Huy giống như càng thêm ôn hòa nhã nhặn, nhưng bên trong giọng nói như vậy lại có vài phần lạnh lùng, điều này làm cho đám người Hà Duyên Cường cảm thấy cực kỳ âm trầm. Nhưng cảm giác kinh sợ chỉ qua trong chốc lát, Hà Duyên Cường chợt cảm thấy kích động. Hắn căn bản tràn đầy niềm tin vào vị giám đốc Chử trẻ tuổi này, hắn tin tưởng chỉ cần giám đốc Chử ra tay, khoảng thời gian tốt lành của Đoạn Văn Đống sẽ không có nhiều.

- Giám đốc Chử, tốt nhất là ném cho Đoạn Văn Đống một vị trí chuyên viên nghiên cứu, như vậy sẽ đỡ vướng tay vướng chân.

Hà Duyên Cường do dự giây lát, sau đó dùng giọng đề nghị nói với Chử Ngôn Huy.

Chử Ngôn Huy cười cười không mở miệng, Mâu Quang Chi ở bên cạnh xem như hiểu rõ, hắn cười nói với Hà Duyên Cường:

- Anh Hà, anh bây giờ giang hồ càng lâu thì gan càng nhỏ, giám đốc Chử cần phải quan tâm đến một người nho nhỏ như Đoạn Văn Đống sao?

Hà Duyên Cường có thể đi đến vị trí hiện tại tất nhiên có đầy đủ trí tuệ, hắn sở dĩ không nghĩ đến phương diện kia, căn bản là vì hắn không dám nghĩ về phương diện kia. Lúc này thông qua một câu nhắc nhở của Mâu Quang Chi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

Hà Duyên Cường cảm thấy lo lắng về ý nghĩ của mình, đồng thời cũng thấy rất hưng phấn. Người kia làm cho vài ngày qua hắn chịu nhiều khổ sở, chính mình sở dĩ không dám động vào đối phương, chẳng qua vì vị trí của đối phương, đối phương căn bản không phải là tồn tại mà mình dám sờ vào. Thế nhưng bây giờ giám đốc Chử ra tay thì tất nhiên sẽ không còn giống như vậy.

- Giám đốc Chử, tôi mời ngài một ly.

Hà Duyên Cường cầm lấy ly rượu cung kính nói với Chử Ngôn Huy.

Chử Ngôn Huy cười cười không lên tiếng, thế nhưng nụ cười trên mặt lại biểu hiện rõ ràng tâm lý của mình. Hắn cầm ly rượu lên cụng với Hà Duyên Cường, sau đó thản nhiên nói:

- Duyên Cường, anh là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng nhiều năm, tôi tin tưởng anh có lực khống chế của mình.

- Giám đốc Chử, anh cứ yên tâm, điều này tôi tin tưởng mình sẽ làm được.

Hà Duyên Cường nâng ly rượu lên dùng giọng hưng phấn nói.

Khi ánh nắng thêm nồng đậm thì thời tiết của thành phố Đông Hồng càng thêm nóng bức, tuy còn chưa đến mùa phải dùng điều hòa, thế nhưng đại đa số mọi người đã bắt đầu mặc áo mỏng. Vương Tử Quân mặc áo đơn trắng nõn ngồi trong phòng làm việc của mình xem xét văn kiện.

- Bí thư Vương, đây là báo chí hôm nay.

Du Giang Vĩ vừa cung kính đặt tờ báo lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, ánh mắt không khỏi quan sát phản ứng của bí thư Vương. Khoảng thời gian này hắn là thư ký cho lãnh đạo, khả năng nhìn mặt nói chuyện càng thêm mạnh mẽ.

Du Giang Vĩ càng thêm kính nể một vị lãnh đạo như bí thư Vương, mới đến hai tháng nhưng trên cơ bản đã hoạt động vùng vẫy cực kỳ có thế lực trên địa bàn ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Chưa nói đến những thứ khác, thái độ của tất cả các đơn vị cấp dưới đã càng thêm cung kính, càng tỏ ra nhiệt tình với cán bộ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.

Hai ngày trước Du Giang Vĩ gặp mặt phó chủ nhiệm văn phòng duy trì trật tự trị an ủy ban tư pháp tỉnh là Đồng Gia Tài, hắn bị vị lãnh đạo sắp về hưu này kéo đến nói chuyện vui vẻ, ý nghĩa quan trọng nhất của nó chính là lần này bọn họ đi đến kiểm tra chỉ đạo các đơn vị trong hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án theo đúng thông lệ, lễ ngộ nhận được đã cao hơn rất nhiều. Trước kia phần lớn là lãnh đạo thứ hai trong đơn vị tham gia tiếp đãi, nhưng bây giờ bốn vị lãnh đạo đứng đầu đơn vị đều xuất hiện, bày ra tư thái rất long trọng.

Tuy Đồng Gia Tài nói ra những lời như vậy là có tâm tư nịnh nọt bí thư Vương, thế nhưng Du Giang Vĩ biết rõ lời nói của đối phương có tám phần là thật. Khi bí thư Vương cho ra những biểu hiện chói sáng, trong mắt nhiều người thì địa vị của ủy ban tư pháp tỉnh ủy càng thêm nặng nề cao vời.

Khi Du Giang Vĩ đặt ly trà xuống trước mặt Vương Tử Quân, hắn thấy bí thư Vương đang đọc báo với vẻ mặt âm trầm. Gần đây Du Giang Vĩ căn bản đã hiểu được vài phần về tính tình của lãnh đạo, hắn biết rõ bình thường lãnh đạo sẽ không bao giờ nổi giận, thế nhưng bây giờ lãnh đạo lại có biểu hiện rõ ràng như vậy.

Là chuyện gì? Có chuyện gì làm cho bí thư Vương nổi giận như thế?

Tuy Du Giang Vĩ tỏ ra hoài nghi nhưng hắn cũng không dám nhìn thêm, dù sao thì không ai thích một vị thư ký có ánh mắt do thám như vậy.

- Giang Vĩ, cậu đến đọc cái này một chút.

Vương Tử Quân nói rồi đưa tờ báo sang cho Du Giang Vĩ.

Du Giang Vĩ nhìn, thấy tiêu đề của bài báo chính là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân đi đến thành phố Ngân Bằng kiểm tra thị sát. Chỉ sau nháy mắt hắn chợt hiểu điều làm cho bí thư Vương mất hứng không phải là sự kiện này, thế là nhanh chóng dời mắt xuống bên dưới.

Tin tức tiếp theo chính là chủ tịch Chử quan tâm đến nông nghiệp, rõ ràng cũng không phải. Lúc này Du Giang Vĩ thấy hai bản tin không liên quan, hắn có chút căng thẳng, hắn nhìn qua vài lượt, chợt thở dài một hơi.

Du Giang Vĩ đã tìm được, đó chính là một vị trí như miếng đậu hũ trên tờ báo, là những tin tức trong ngày. Bên trong có ghi thông tin một công nhân đưa con gái một tuổi của mình đi ra đường chơi, không ngờ bị người ta cướp mất con giữa ban ngày ban mặt. Lúc này người mẹ rất đau thương, đã mấy lần muốn tự sát, trước mắt công an đang lập chuyên án điều tra.

Đây chỉ là một bài đưa tin về những hoạt động trái pháp luật, không phải là bí thư Vương mất hứng vì tin tức này đấy chứ? Du Giang Vĩ thầm suy đoán về tâm tư của Bí thư Vương, hắn há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

- Anh gọi điện thoại cho cục công an tỉnh, yêu cầu bọn họ nhanh chóng phá án, cần phải đưa phần tử phạm tội ra công lý.

Vương Tử Quân vừa phân phó vừa xem xét một tờ báo khác.

Du Giang Vĩ căn bản không dám chậm trễ, hắn cầm tờ báo rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân để gọi điện thoại. Nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi phòng, chợt thấy vẻ mặt bí thư Vương tiếp tục trở nên âm trầm.

Tờ báo buổi sáng của thành phố Đông Hồng cũng có đưa tin một vụ việc phạm pháp, là một vụ án cầm dao cướp bóc. Sau khi người mất của tiến hành báo án, mười phút sau công an mới đến. Nếu so với bản tin vừa rồi, bài viết này càng thêm sắc bén, nó không những tiến hành phê bình đám công an đến quá chậm, hơn nữa còn nghiêm khắc nói rõ bây giờ những vụ án liên tục xảy ra ở thành phố Đông Hồng, làm cho nhân dân cảm thấy mất an toàn, nhiều người dân thành phố buổi tối không dám đi ra ngoài đường.

Lại là thành phố Đông Hồng! Vương Tử Quân đọc qua các tờ báo, trên cơ bản chỉ cần là báo chí địa phương thì có đưa tin về vụ án có liên quan đến thành phố Đông Hồng. Tuy những vụ án này không lớn, thế nhưng kết hợp lại cùng một chỗ sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, tuy những bài viết kia giống như không liên quan, thế nhưng hắn cảm nhận được hương vị của một âm mưu. Trước kia tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng thật sự rất loạn, thế nhưng báo chí ít đưa tin, bây giờ lại có nhiều báo đưa tin về thành phố Đông Hồng.

Cục công an thành phố Đông Hồng chính là đơn vị phải phụ trách khi có những nhân tố không ổn định phát sinh. Người cần được truy cứu trách nhiệm đầu tiên chính là vị phó cục trưởng thường vụ Đoạn Văn Đống đang chủ trì công tác cục công an thành phố Đông Hồng.

Đoạn Văn Đống là người được ai đề cử để tiến tới đá đít Hà Duyên Cường? Vương Tử Quân thầm nghĩ đến những vấn đề này, thế là đầu óc càng hoạt động mạnh mẽ.

Xem ra đây là nguy cơ đầu tiên của mình sau khi đến công tác ở tỉnh Nam Giang. Sau khi suy tư giây lát thì Vương Tử Quân thầm cho ra kết luận như vậy. Sau khi cho ra kết luận, hắn cũng không căng thẳng, không sợ hãi, lại sinh ra chút hưng phấn.

Trong đầu Vương Tử Quân đang hiện ra những lời mà trước đó Diệp Thừa Dân đã mở miệng nói. Diệp Thừa Dân có loáng thoáng nhắc đến tin tức tỉnh Nam Giang có tồn tại những nhân tố không ổn định, nhưng rốt cuộc là ai thúc đẩy những thứ này thì Diệp Thừa Dân không mở miệng nói ra. Vương Tử Quân cảm thấy với vị trí hiện tại của Diệp Thừa Dân, căn bản không cần che giấu với mình, bây giờ đối phương không lên tiếng, rất có thể là vì Diệp Thừa Dân căn bản cũng không biết những người đó là ai.

Xuất hiện dù sao cũng tốt hơn so với núp trong bóng tối, Vương Tử Quân gõ mạnh lên bàn rồi lại ngồi sau bàn làm việc của mình. Một tờ giấy trắn đã bị bôi đen chỉ sau một lúc, những đường mực kia giăng ra khắp nơi, cuối cùng không còn một vị trí nào có màu trắng.

Nếu chỉ dựa vào Đoạn Văn Đống thì căn bản là không thực tế, dù sao thì Hà Duyên Cường cũng là người công tác lâu năm trong cục công an thành phố Đông Hồng, nếu muốn rút toàn bộ người của Hà Duyên Cường ra khỏi đơn vị trong thời gian ngắn là không thể.

Cần phải có một phương pháp khác, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn cầm điện thoại lên.

Điện thoại nhanh chóng được nối thông, bên kia vang lên tiếng cười vang dội:

- Cậu Tử Quân, cậu gọi điện thoại cho tôi, có phải có việc gì không?

Vương Tử Quân hàn huyên vài câu với người kia trong điện thoại, sau đó cười nói:

- Anh, chỗ này của em có chút chuyện, hy vọng anh giúp đỡ một chút.

Đoạn Văn Đống cảm thấy miệng mình mỏi nhừ, cảm giác hưng phấn kích động khi chủ trì công tác đã biến mất không còn. Hắn nhìn những bản tin trên báo, căn bản sinh ra cảm giác muốn nổi điên.

Lúc này mới hơn mười ngày nhưng lại sinh ra vài chục vụ giết người, tuy những vụ này có lớn có nhỏ, thế nhưng báo chí đưa tin thì đổ sự việc lên đầu sóng ngọn gió. Chỉ sau một lát đã có bốn năm vị lãnh đạo thành phố gọi điện thoại đến, tỏ ra rất bất mãn với công tác của cục công an thành phố.

Mặc dù lời nói của lãnh đạo rất ẩn giấu, thế nhưng căn bản cũng biểu hiện rõ cảm giác bất mãn của mình, điều này làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn là người nhiều năm công tác trong lực lượng công an, hắn dù biết vấn đề ở đâu thế nhưng vô tình không có đủ thời gian giải quyết.