Dưới tiếng quát nghiêm nghị của chủ nhiệm Triệu, đội trưởng Đặng run rẩy đi đến. Hắn biết rõ một khi tin tức bại lộ, Đặng Kình Long tất nhiên sẽ là người chịu tội thay. Chưa nói đến phương diện Hà công tử sẽ trở mặt, đối phương sẽ căn bản không bao giờ nhận tội về mình, không thừa nhận là mình làm; cho dù Hà Bính Sở có thừa nhận, chỉ sợ Đặng Kình Long là đồn trưởng đồn công an cũng sẽ căn bản rơi vào tội danh không làm tròn trách nhiệm. Sự việc phát triển đến mức này thì đừng hòng có ai có thể trốn tránh được.
Vì vậy dù biết rõ sự việc thế nhưng Đặng Kình Long vẫn không dám mở miệng nói ra, vì nói ra thì sẽ chết. Hà công tử là một con quỷ, thật sự quá độc ác, một chiêu này quá độ, làm chuyện xấu xong còn muốn được phong hầu. Dưới tình huống cứng giọng không thể mở miệng, Đặng Kình Long chỉ có thể đứng cực kỳ bối rối, lén đưa mắt nhìn vị phó bí thư ủy ban tư pháp thành phố Đông Hồng đi theo bên cạnh chủ nhiệm Triệu.
Vẻ mặt vị phó bí thư kia cũng không quá tốt, dù thế nào thì sự việc này cũng xảy ra ở thành phố Đông Hồng, hơn nữa còn là ủy ban tư pháp tỉnh trực tiếp điều tra, căn bản khó thể nào lau chùi được vết nhơ này. Hơn nữa hắn căn bản không có tình cảm hay quan hệ gì với đồn trưởng Đặng, thế cho nên sẽ không mở miệng nói giúp cho đối phương.
- Đặng Kình Long, anh nói tôi xem có chuyện gì xảy ra, vì sao người trong cuộc lại biến thành như vậy?
Ngôn từ chấn vấn của vị phó bí thư làm cho cơ thể của đồn trưởng Đặng càng thêm run rẩy, hắn lắp bắp nói:
- Điều này...Điều này tôi không biết.
- Anh không biết? Trước khi người ta được đưa đến đồn công an thì không có việc gì, vì sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Giọng nói của chủ nhiệm Triệu vẫn rất nghiêm khắc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lý Đức Trụ đang nói chuyện với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ nhiệt tình với Lý Đức Trụ, biết đâu sự việc này có liên quan đến bí thư Vương, cho dù không thì xử lý tốt cũng có một phần nhân tình của Du Giang Vĩ, cũng là chuyện tốt. Thế cho nên lúc này chủ nhiệm Triệu cảm thấy một tên đồn trưởng đồn công an không là cái quái gì.
Đội trưởng Đặng liên tục xoa tay, trong lòng thầm nghĩ đến cuộc điện thoại của Hà Bính Sở. Hà công tử đã giải quyết tốt chưa? Chẳng lẽ vị lãnh đạo này không nhớ.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi là Đặng Kình Long.
Đặng Kình Long cắn răng rồi nói với chủ nhiệm Triệu.
Chủ nhiệm Triệu không biết đồn trưởng Đặng là ai, vì vừa rồi cục trưởng Lý cũng không gọi điện thoại cho chủ nhiệm Triệu, chỉ gọi cho một nhân viên công tác trong tổ mà thôi. Sau khi biết Du Giang Vĩ đi theo đoàn, cục trưởng Lý hiểu rõ vấn đề, thế là gọi điện thoại về cho Hà Bính Sở.
- Anh là ai không quan trọng, tôi đang hỏi anh đấy, có chuyện gì với những vết thương trên người vị đồng chí này? Mời anh trả lời rõ ràng.
Vẻ mặt chủ nhiệm Triệu càng thêm khó coi, giọng nói càng thêm nghiêm khắc.
Đồn trưởng Đặng xem như đã hiểu, nhưng Hà Bính Sở là cây cứu mạng của hắn, dù chỉ một phần trăm thì hắn cũng phải đánh cược một lần.
- Chủ nhiệm Triệu, Hà công tử không điện thoại cho ngài sao?
Đặng Kình Long mở miệng nói trắng sự việc, lời nói này làm cho đám người nhìn về phía chủ nhiệm Triệu. Tuy chủ nhiệm Triệu đã nghĩ loáng thoáng vị Hà công tử kia là ai, thế nhưng gương mặt lại càng thêm âm u.
Chủ nhiệm Triệu là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, hắn biết rõ tỉnh Nam Giang là nơi có các mạng lưới quan hệ cực kỳ phức tạp. Chỉ cần vừa động gân đã đứt xương, cắt xương đứt gân, biết đâu trêu chọc người này thì người kia sẽ ghi hận trong lòng. Nếu như không phải có Du Giang Vĩ đi theo, nếu như sự việc này không liên quan đến bí thư Vương, chủ nhiệm Triệu rất có thể sẽ mở một mặt lưới.
Nhưng bây giờ chủ nhiệm Triệu nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu không để cho bí thư Vương truy cứu trách nhiệm, chính mình căn bản không là gì cả.
- Cái gì mà điện thoại hay không điện thoại, bí thư Lý, chuyện này cần phải xử lý cực kỳ nghiêm khắc, điều tra nếu xuất hiện tình huống làm rối loạn trật tự kỷ cương, nhất định phải làm cho thật nghiêm. Mặc kệ có liên quan đến ai, không thể nuông chiều làm loạn.
Bí thư Lý lúc này đã hiểu có chuyện gì xảy ra, là một chuyện mà ai cũng hiểu, đối phương nói trước mặt nhiều người, hắn còn có thể nói gì được nữa? Hơn nữa Đặng Kình Long chỉ là một tên đồn trưởng đồn công an, cho dù anh Hà biết được, hy sinh một người để chịu tội thay căn bản không là gì, còn là kết quả mà ai cũng thích, ai cũng vui.
- Chủ nhiệm Triệu nói đúng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để cho ra kết quả với văn phòng xử lý trật tự trị an ủy ban tư pháp tỉnh.
Lời nói của bí thư Lý rất có trình độ, mặc dù thừa nhận ý nghĩ của chủ nhiệm Triệu, thế nhưng lời nói lại xem như nắm bắt quá trình điều tra lần này.
Chủ nhiệm Triệu lúc này cũng cảm thấy có chút khó khăn, hắn và bí thư Lý có mối quan hệ khá tốt, nhìn thì thấy vụ án này có hơi lớn, nếu như mình kiên trì điều tra đến cùng thì chỉ sợ đắc tội với không ít người, như vậy chẳng phải đốt lửa trên người mình sao? Nhưng nếu như trực tiếp buông tay, để cho thành phố Đông Hồng điều tra vụ này, mình sẽ báo cáo lên trên như thế nào?
Đối với chủ nhiệm Triệu thì dù là kết quả nào cũng không tốt, vấn đề là nếu bí thư Vương không hài lòng, như vậy công tác của hắn ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy sẽ chấm dứt.
Có câu anh chết chứ không phải tôi chết, đối đầu với kẻ địch hùng mạnh thì ai lại hếch ngực lên trên bao giờ? Vì vậy sau khi xem xét được mất lợi hại, chủ nhiệm Triệu trầm giọng nói:
- Vụ án này có tính chất đặc biệt ác liệt, lãnh đạo tỉnh đã có chỉ thị, phải xử lý vụ án thành một điển hình. Bí thư Lý, anh nên làm tốt công tác phối hợp với chúng tôi.
Muốn biến vụ việc lần này thành điển hình, Đặng Kình Long chỉ là một con ruồi bọt thì sao có thể nhận được trọng trách lớn như vậy? Lúc này Đặng Kình Long chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, hắn đành phải đưa mắt cầu cứu nhìn cục trưởng Mã ở bên cạnh.
Vẻ mặt cục trưởng Mã lúc này căn bản là không dễ nhìn, hắn cũng không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại sinh ra phiền toái lớn như thế. Hắn thấy ánh mắt cầu xin trợ giúp của Đặng Kình Long, hắn cũng không còn cách nào khác.
Nhưng cục trưởng Mã là lãnh đạo, nếu như chính mình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ mà căn bản không có phản ứng, như vậy thuộc hạ còn có thể bảo vệ được sao? Sau khi do dự một lúc lâu, cục trưởng Mã nháy mắt với đồn trưởng Đặng, tỏ ý bảo đối phương đừng vội, mình sẽ nghĩ biện pháp.
Sau khi Du Giang Vĩ đưa hai người Lý Đức Trụ và Lạc Minh Hạo đến bệnh viện thì quay về phòng làm việc báo cáo cho Vương Tử Quân. Tuy trên đường về thì Du Giang Vĩ đã nghĩ sẵn tất cả trong đầu, thế nhưng khi báo cáo vẫn cảm thấy rất bồn chồn.
Lúc này bí thư Vương chỉ có ý muốn gõ lên đầu Lý Đức Trụ, một sự việc như vậy không ngờ lại trở thành bộ dạng như lúc này. Mặc dù bác sĩ nói nghỉ ngơi điều trị một tháng là không có vấn đề, thế nhưng như vậy cũng đả kích nặng nề vào thể diện của bí thư Vương.
Lái xe cũ của bí thư Vương đến thăm, lại bị người ta đánh bị thương nặng trong đồn công an, việc này dù là đặt trên người ai thì cũng không thoải mái.