Du Giang Vĩ có một ưu điểm tốt đó chính là toàn lực ứng phó với bất kể công tác gì, cố gắng lớn nhất để làm cho thật tốt. Hiện tại hắn theo sát bí thư Vương, tất nhiên sẽ phát huy công tác của mình đến tận cùng.
Gần đây Du Giang Vĩ phát hiện khứu giác của mình cực kỳ nhanh nhạy, chỉ cần bí thư Vương có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay gì, hắn cũng là người đầu tiên cảm nhận được. Nếu nói không khoa trương thì bí thư Vương ho khan một tiếng thì Du Giang Vĩ cũng ngầm hiểu. Khi không có người thì Du Giang Vĩ luôn tự vấn lòng, có phải là mình làm thư ký đến mức độ này thì đã là tình trạng cực mạnh rồi sao?
Lúc này Du Giang Vĩ luôn chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn thấy bí thư Vương tự mình dùng cơm với hai thủ hạ của mình, thế nên biết được hai người kia có thể diện rất lớn. Lúc này Lý Đức Trụ bị đánh, bí thư Vương nhất định sẽ ra tay sấm sét.
- Tôi biết rồi.
Đây chính là một câu mà Du Giang Vĩ nghe được từ miệng bí thư Vương. Sau khi ném ra một câu như vậy thì Vương Tử Quân đưa điện thoại cho Du Giang Vĩ, sau đó quay đầu đi.
Phản ứng như vậy làm cho Du Giang Vĩ có chút bất ngờ, cũng có vài phần trợn mắt há mồm. Nhưng suy xét lại thì hắn thấy tiếng bước chân của bí thư Vương có vẻ nặng nề hơn.
Su một thời gian làm thư ký cho bí thư Vương, Du Giang Vĩ căn bản có một cảm giác mẫn cảm theo bản năng với tiếng bước chân của bí thư Vương. Khi tâm tình tốt một chút thì bước chân nhẹ nhàng, khi tâm tình nặng nề thì tiếng bước chân cũng trầm trọng theo.
Tiếng bước chân trầm trọng chứng tỏ bí thư Vương đang rất mất hứng.
Du Giang Vĩ có chút lo lắng, chỉ sợ bí thư Vương sẽ có chút thất thố trong bữa tiệc đang diễn ra. Thế nhưng sự thật chứng minh lo lắng của hắn là dư thừa, vì trong quá trình dùng cơm thì vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, giống như chưa từng có gì phát sinh.
Thật ra Vương Tử Quân rất tức giận, hắn bỏ mặc Lý Đức Trụ cũng là vì muốn cho ra một bài học, để sau này Lý Đức Trụ gặp chuyện gì cũng không nên nóng đầu ra tay. Thật ra trong số hai người Lý Đức Trụ và Khương Long Cương thì Vương Tử Quân vẫn thích Lý Đức Trụ, vì nếu so ra thì Lý Đức Trụ càng thêm tinh khiết hơn một thư ký có tâm tư kín đáo như Khương Long Cương.
Chỉ là sự việc vượt quá dự đoán của Vương Tử Quân, hắn gõ lên đầu Lý Đức Trụ, ngược lại phiền toái chợt phát sinh. Lúc này một cái gõ lên đầu biến thành búa đánh lên đầu Lý Đức Trụ, điều này làm cho tâm tình của Vương Tử Quân giống như bị đánh rất mạnh.
Nếu như nói cơn giận của Vương Tử Quân có một nửa là đến từ sự áy náy với Lý Đức Trụ, một nửa còn lại dành cho đám nhân viên công tác bên dưới, rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng với hắn. Vì chỉnh đốn tác phong của khối tư pháp để tiến lên chuyên nghiệp mà hắn đã cho ra nhiều cố gắng, thế nhưng tất cả như cơn mưa ngang qua, chỉ là hình thức mà thôi. Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng giống như có một khối đá tảng rất lớn chắn lại.
- Sau khi quay về cậu liên hệ với văn phòng xử lý trật tự trị an, đốc thúc xử lý vụ này.
Vương Tử Quân cố áp chế lửa giận trong lòng, sau đó khẽ nói với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ nghe thấy giọng nói của Vương Tử Quân có chút âm trầm, thế là vội vàng đồng ý.
Sau khi quay lại văn phòng ủy ban tư pháp, Du Giang Vĩ giúp Vương Tử Quân thu dọn vài đồ vật, sau đó đi đến văn phòng chuyên xử lý trật tự trị an như Văn phòng này nằm trong khu văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế cho nên hắn chỉ mất hai phút đã đi đến nơi.
- Chào trưởng khoa Du.
Vài nhân viên công tác khi thấy Du Giang Vĩ thì tranh thủ tiến lên chào hỏi, còn có người pha trà rót nước, ần cần tiếp đón.
Du Giang Vĩ căn bản cảm thấy rất hưởng thụ với tình hình tiền hô hậu ủng thế này, thế nhưng hắn cũng không có mấy tâm tình vui vẻ, thế nên khoát tay nói:
- Cũng không làm phiền các anh, tôi tìm chủ nhiệm Triệu có chút việc.
- Làm phiền cái gì chứ, văn phòng chúng tôi đại biểu cho hình tượng của ủy ban tư pháp, người khác đến chúng tôi cũng đón tiếp như thế, lúc này lãnh đạo trực tiếp đến lại không được như vậy, chẳng phải chúng tôi không chăm chú chứng thực chỉ thị của lãnh đạo sao?
Chủ nhiệm Triệu từ bên trong đi ra mỉm cười nói.
Vị chủ nhiệm Triệu này vốn là lãnh đạo một đơn vị, rất có điệu bộ, trước kia khi Du Giang Vĩ chưa làm thư ký cho Vương Tử Quân, căn bản không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần. Hắn thấy một người dám mở miệng bênh vực lẽ phải mà không quan tâm đến ai như Du Giang Vĩ, rõ ràng là một tên ngốc căn bản không thể nào đứng vững trong quan trường. Thiên hạ đều là quạ đen, Du Giang Vĩ muốn làm quạ trắng, như vậy sống được sao? Đúng là đáng chê cười. Nếu chảo nhuộm chốn quan trường căn bản không thể nào làm gì được Du Giang Vĩ, như vậy thì xin lỗi, tương lai anh sẽ bị loại ra khỏi hàng ngũ.
Nhưng Du Giang Vĩ căn bản có sự phát triển làm cho chủ nhiệm Triệu không kịp trở tay, đã tiến lên làm thư ký của bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Chỉ cần không có sai lầm lớn, không để cho Vương Tử Quân sinh ra lòng phản cảm, không hoài nghi về năng lực, như vậy tương lai Du Giang Vĩ hoàn toàn có thể vượt qua mặt chủ nhiệm Triệu. Sau khi biết được tin tức này thì chủ nhiệm Triệu cảm thấy khó chịu như uống một ngụm nước bẩn. Anh nghĩ mà xem, sớm biết có ngày hôm nay, như vậy trước kia sao mình không chịu kết giao tạo mối quan hệ tốt với đối phương?
Tất nhiên chủ nhiệm Triệu vẫn là người có thể lên có thể xuống, có thể cúi có thể đứng thẳng, lúc này thái độ đối với Du Giang Vĩ đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Lúc này chỉ cần gặp mặt người khác thì hắn mở miệng nói trước kia căn bản đã nhìn ra vấn đề, Du Giang Vĩ là người có năng lực, người mà tôi đã sớm nhìn ra thì căn bản không phải vật trong ao. Hắn tin tưởng những lời nói như vậy sẽ có ngày được lọt vào trong tai của Du Giang Vĩ.
- Cậu Du, khó có được thời điểm thanh nhàn, cậu đến đây liên lạc với quần chúng, như vậy thì tốt quá. Tôi có chút trà ngon, mời ngài nếm thử.
Chủ nhiệm Triệu giữ chặt tay của Du Giang Vĩ rồi kéo vào trong phòng, bộ dạng rất thân mật.
Thế nhưng Du Giang Vĩ đến đây căn bản không phải là làm thắm thiết mối quan hệ với chủ nhiệm Triệu, đối với những người như thế này thì hầu như đã bị hắn cho vào trong sổ đen không thể kết giao. Mặc dù bí thư Vương không nói gì nhưng những chuyện vừa xảy ra đã làm cho Du Giang Vĩ hiểu ra nhiều điều, đó là bí thư Vương căn bản sẽ không tiếp tục dùng vị chủ nhiệm Triệu này.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi cũng không đến uống trà, tôi đến đây theo chỉ thị của bí thư Vương, muốn hỏi một việc.
Du Giang Vĩ nói đến đây thì hắng giọng một cái nói:
- Sáng hôm nay có phải có một người tên là Triệu Tịnh Quyên đến phản ánh vấn đề không?
Gương mặt chủ nhiệm Triệu chợt trắng bệch, hắn cũng không phải vì người tên là Triệu Tịnh Quyên kia, nói thật là hắn thật sự không nhớ nổi người phụ nữ kia là ai. Hắn căng thẳng là vì Vương Tử Quân phái thư ký đến, tự mình hỏi chuyện, như vậy nhất định là có vấn đề, nếu không xử lý tốt thì tương lai của mình xem như kết thúc tại đây.
- Tiểu Lý, có phải có chuyện này không?
Chủ nhiệm Triệu vội vàng hỏi Tiểu Lý là người phụ trách đăng ký.