Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1431: Tôi không phải kẻ ngốc




Chu Tiến Liên căn bản không phải là người ngu, hắn nào không hiểu rõ vấn đề bên trong? Lúc này bàn tay nâng ly rượu đã có hơi run. Từ ngày quyết định chơi tay đôi với Vương Tử Quân, Chu Tiến Liên đã nghĩ đến tất cả thủ đoạn mà Vương Tử Quân có thể cho ra được, nhưng hắn lại không ngờ Vương Tử Quân dùng thủ đoạn như thế.

Chẳng lẽ là Vương Tử Quân cố ý gây nên? Chu Tiến Liên nghĩ đến những nguyên nhân và hậu quả của những sự kiện gần đây, trong đầu hắn chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hắn ném ánh mắt về phía vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế là trong lòng ớn lạnh.

- Anh Chu, trước kia bí thư Vương không tiếp xúc nhiều với công tác của khối tư pháp, nhưng lại là một cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm phong phú. Sau này anh và anh Hồng Lỗi công tác cũng không nên phát sinh sự kiện không đúng, nếu có gì phải báo cáo với bí thư Vương, tranh thủ tìm được sự giúp đỡ của bí thư Vương.

Chữ Vận Phong là người trải qua quá nhiều sự kiện giao thiệp trong quan trường, mỗi ngày đều gặp qua rất nhiều người, Chu Tiến Liên đang nghĩ gì sao lại có thể che giấu được lão? Nhưng lúc này lão cũng muốn nhân cơ hội để gõ đầu Chu Tiến Liên.

Lần này Vương Tử Quân sở dĩ đến tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ chính là vì Chữ Vận Phong cho ra lời mời. Sở dĩ lão mời Vương Tử Quân, ngoài ép Chu Tiến Liên chịu thua, hơn nữa còn có một ý nghĩ khác: Lôi kéo vị bí thư ủy ban tư pháp này về phía mình.

Chữ Vận Phong đã thấy rõ những biểu diễn của Văn phòng ở hội nghị thường ủy hôm nay, lão chợt ý thức được vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp kia căn bản không thể khinh thường, tuyệt đối là cao nhân. Vào hội nghị thường ủy hôm nay, ngay từ đầu đối phương đã bỏ quyền, đã nói rõ sự hiện hữu của mình trong khối thường ủy tỉnh ủy.

Cảm giác tồn tại là cực kỳ quan trọng trong thường ủy, nếu như anh mất đi cảm giác tồn tại trong khối thường ủy tỉnh ủy, như vậy lực ảnh hưởng của anh sẽ kết thúc.

Nói rõ ràng thì ngoài chức vụ thì phương diện sắp xếp chỗ ngồi trong thường ủy tỉnh ủy căn bản cũng không phải dựa theo thứ gì khác, căn cứ vào lực ảnh hưởng của riêng từng người. Ví dụ như Vương Tử Quân, vì hắn mới đến, dù được sắp xếp trước thư ký trưởng Đào Nhất Hành, thế nhưng lực ảnh hưởng lại thấp hơn Đào Nhất Hành rất nhiều.

Nhưng thông qua hội nghị thường ủy hôm nay, lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân đã tăng tiến, ít nhất thì đám người thường ủy tỉnh ủy cũng không thể không quan tâm đến sự tồn tại của hắn.

Trước mắt đang trong thời kỳ ma xát kết hợp giữa Chữ Vận Phong và Diệp Thừa Dân, tuy Chữ Vận Phong chiếm hết ưu thế trong hội nghị thường ủy, thế nhưng lão cũng không muốn có thêm một đối thủ. Hơn nữa Vương Tử Quân căn bản là một cán bộ trẻ tuổi không đơn giản chút nào.

Bữa tiệc mừng thọ vẫn được tiếp tục, bầu không khí trên bàn tiệc chợt thay đổi, ánh mắt đám người còn lại nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần tôn trọng khác thường. Đám người này đều hiểu, bí thư Vương vừa mới đến đã cho Chu Tiến Liên một bài học.

Thật ra lúc này cũng không thể gọi là tranh chấp Vương Chu, vì hai người căn bản không cùng một cấp bậc.

Một giờ sau, khi mọi người còn chưa thỏa mãn thì Chữ Vận Phong đã ăn no, lão là người đầu tiên nói lời cáo từ với bà cụ. Khi Chữ Vận Phong đi cũng kéo cả Vương Tử Quân đi theo, sau khi Chữ Vận Phong leo lên xe bỏ đi thì Vương Tử Quân quay sang cáo từ Chu Tiến Liên:

- Chánh án Chu, khách đi chủ nhà an vị, hôm nay tôi đã ăn uống no nê, chiều còn có chút việc, trước tiên xin cáo từ.

Chu Tiến Liên căn bản cảm thấy đau nhức trong lòng nhưng lại nắm thật chặt bàn tay của Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi đại biểu cho cả nhà cám ơn anh đã đến, hôm nay tiếp đãi không chu toàn, kính mong bí thư Vương tha thứ cho.

Chu Tiến Liên nói hai từ tha thứ cực kỳ nặng nề, hắn thông qua những lời này để nói lời chịu thua với Vương Tử Quân. Dù hắn là người cực kỳ cứng rắn mạnh mẽ, thế nhưng hắn vẫn ghi nhớ một điều, đó là những sự việc trong quan trường phát sinh theo phản ứng của quan viên. Hắn kiên cường cũng là vì có chủ tịch Chử chống sau lưng, bây giờ Chữ Vận Phong đã bày tỏ thái độ, hắn nào có thể tiếp tục là kẻ ngốc? Hắn không muốn vì chuyện này mà làm cho chủ tịch Chử nổi giận.

- Chúng ta đều là người của hệ thống tư pháp, anh khách khí với tôi làm gì.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang nói với phó chủ tịch Khương Thuận Tâm:

- Bây giờ anh nên chăm chút đến chủ tịch Khương, anh ấy là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh, nếu anh chiêu đãi không tốt, tôi sẽ hỏi tội anh.

Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho đám người đi cùng Chu Tiến Liên tiễn chân cười rộ lên. Khương Thuận Tâm là phó chủ tịch tỉnh thế nhưng không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế cho nên vị trí căn bản là thấp hơn Vương Tử Quân.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Khương Thuận Tâm cười nói"

- Bí thư Vương, tôi không tiếp thụ lời nói của ngài, chúng ta đều là người một nhà, ngài cũng không nên xích tôi bên ngoài được.

Vương Tử Quân lên xe Audi rời khỏi quán ăn trong tiếng cười vui vẻ. Đám người nhìn chiếc xe chạy đi như bay, trong mắt lộ ra vài phần khác thường.

- Lần này người đến cũng căn bản không dễ hầu hạ.

Chân Hồng Lỗi nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi rồi dùng giọng trầm trầm thở dài nói.

Chu Tiến Liên khôngn nói gì, vì lời nói của Chân Hồng Lỗi làm hắn cảm động lây. Nếu đối phương dễ hầu hạ thì cũng không làm cho hắn té đau trước mặt cán bộ toàn tỉnh Nam Giang như vậy. Hắn biết rõ sau này chuyện mình gây ra sẽ là trò cười cho mọi người, sẽ được mọi người đàm tiếu vui vẻ trong chính đàn Nam Giang.

- Cục trưởng Chân, nếu chủ tịch tỉnh đã nói quá rõ, hai chúng ta nên hợp tác với nhau, phải truy cứu trách nhiệm cho thật tốt.

Chu Tiến Liên nhìn Chân Hồng Lỗi đứng bên cạnh rồi dùng giọng trầm thấp nói.

Chân Hồng Lỗi khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng.

Khi Chữ Vận Phong và Vương Tử Quân rơi đi, xem như bữa tiệc lần này đã đến lúc sắp kết thúc. Đầu tiên là bà cụ vì nguyên nhân sức khỏe mà phải về trước nghỉ ngơi, sau đó các vị khách cũng không còn hào hứng để ở lại, anh em họ Chu tươi cười tiễn chân khách quý, đám người đều leo lên xe bỏ đi.

- Anh, hôm nay chủ tịch Chử đến tham gia tiệc mừng thọ của mẹ, nói rõ anh ấy vẫn còn nhớ rõ tình bạn cũ. Anh xem, có nên nói sự kiện tiến lên chức vụ phó chủ tịch thành phố với anh ấy không?

Chu Tín Quốc tiễn chân vị khách cuối cùng, sau đó dùng giọng không yên nói với anh mình.

- Chỉ bằng cậu mà muốn tiến lên vị trí phó chủ tịch thành phố sao?

Chu Tiến Liên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Tín Quốc rồi cất bước bỏ đi.

Trong một chiếc xe màu đỏ, Tào Kha Nhi vừa lái xe vừa khẽ gọi điện thoại, lại còn bật cười khanh khách.

Tào Kha Nhi và Tào Chân Nhi ngồi bên bàn của bà cụ, mặc dù không tính là quá xa thế nhưng bọn họ vẫn nghe rõ và thấy rõ những gì phát sinh bên bàn của chủ tịch Chữ Vận Phong, thế là bầu không khí trò chuyện giữa hai chị em có chút thay đổi.

- Được rồi, không nói nữa, sau này sẽ mời anh dùng cơm.

Tào Kha Nhi nói rồi ném điện thoại của mình xuống vị trí ghế lái phụ, nàng quẹt miệng nói với Tào Chân Nhi:

- Chị, xem như chị đoán đúng, hôm nay chúng tiếp tục đi ăn thôi.