Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1422: Hội nghị thường ủy




Tào Chân Nhi căn bản hiểu rõ lực ảnh hưởng của Chữ Vận Phong ở tỉnh Nam Giang. Tuy nàng căn bản không tiếp xúc với đám người ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng nàng cũng biết lực ảnh hưởng của đối phương ở tỉnh Nam Giang này căn bản không phải chỉ là lớn như bình thường.

Diệp Thừa Dân là nhân vật lợi hại trong mắt nhiều người, hơn nữa còn có vị trí bí thư tỉnh ủy Nam Giang, rõ ràng không thể nào xem thường. Thế nhưng lúc này công tác cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với Chữ Vận Phong ở Nam Giang mà thôi.

Lúc này Chữ Vận Phong đến chúc thọ mẹ Chu Tiến Liên, rõ ràng là một tín hiệu quá rõ trong chính đàn của tỉnh Nam Giang. Lần này chủ tịch Chử đang muốn giúp cho Chu Tiến Liên, nếu có được sự giúp đỡ của chủ tịch Chử, như vậy Chu Tiến Liên sẽ thất bại được sao?

Nhưng khi nghĩ đến gương mặt luôn mỉm cười của Vương Tử Quân, Tào Chân Nhi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Vương Tử Quân không phải là người thường, hắn không dễ dàng thất bại, hơn nữa sự kiện này do hắn tự khơi ra.

Chẳng lẽ Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang và trở nên hồ đồ sao? Theo những gì Tào Chân Nhi biết về Vương Tử Quân, người đàn ông này ngoài cá tính đặc bêệt thì thật sự là một kẻ tinh ranh, cái gì nhìn cũng lọt vào trong mắt, hiểu rõ nhiều thứ. Trước mặt người này căn bản thứ gì cũng là trắng tinh trong suốt, một người như vậy sẽ phạm vào sai lầm cấp thấp thế sao?

- Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Thế này nhé, mười giờ em sẽ đến đón chị, chúng ta cùng đi đến nhà của chánh án Chu.

Tào Kha Nhi nhìn vẻ mặt có chút trầm mê của Tào Chân Nhi, thế là nàng cũng không chờ Tào Chân Nhi đồng ý, nàng tự tiện vung tay làm chủ.

- Như vậy cũng được.

Tào Chân Nhi đang khá nhàn rỗi, nàng mở miệng đồng ý. Nhưng nàng suy xét lại cẩn thận, thế là giữ lấy tay em họ rồi nói:

- Kha Nhi, chuyện thần tiên đánh nhau thì em không nên tham dự vào, như vậy không có gì là tốt với em cả.

- Chị, em biết rồi, em đi đây.

Tuy trong miệng đồng ý lời của mình, thế nhưng Tào Chân Nhi thấy đối phương căn bản là không nghe lọt tai. Mặc dù nàng không thích thái độ không quan tâm của Tào Kha Nhi, thế nhưng Tào Kha Nhi cũng là một người lớn, cũng có cách nhìn của riêng mình.

- Em đi đâu vậy?

Khi thấy Tào Kha Nhi đi ra ngoài thì Tào Chân Nhi vội vàng hỏi.

- Em đi đến văn phòng tỉnh ủy đưa văn kiện, sẽ về ngay.

Tào Kha Nhi căn bản là rất quen thuộc văn phòng tỉnh ủy, hai năm qua nàng liên tục đưa văn kiện đến nơi này. Nàng là người được nuông chiều từ bé, cũn không phải là người có tính cách chạy việc, nhưng nàng cam tâm tình nguyện đến địa phương thần bí và uy nghiêm này, hơn nữa trong lòng còn có một mục đích luôn được giữ kín: Nàng thích kết giao với người ở nơi này. Trong mắt nàng thì người trong quan trường như thi thấu thể thao, phần lớn là nhân vật tinh anh, rất lợi hại.

Tào Kha Nhi căn bản không dám tùy tiện, nàng không quan tâm với các chuyện nhỏ chung quanh, thế nhưng lại rất trưởng thành ở phương diện hôn nhân của mình. Tất nhiên điều quan trọng nhất là nàng cần tìm một người đàn ông tương lai vô hạn để gửi thân, nàng kiên định cho rằng trên đời này luôn có những sự việc liên quan trực tiếp và ảnh hưởng đến nhau, nàng cần phải làm chuyện lớn cả đời của mình cho thật tốt mới được.

Những năm qua Tào Kha Nhi đã thấy được vài người đàn ông, nàng không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ về họ. Tóm lại nàng có nhiều nhân tuyển, căn bản là không đáp ứng xuể, nhưng bọn họ căn bản không thể nào được như nàng ước nguyện, thế nên kết quả cuối cùng là sức cùng lực kiệt, hào hừng bừng bừng năm xưa đã cạn.

- Chị Triệu, chị đi bận rộn làm gì vậy?

Tào Kha Nhi gõ cửa đi vào phòng, nàng nhanh chóng bước đến bên cạnh một người phụ nữ trung niên rồi khẽ hỏi.

Người phụ nữ trung niên kia thấy người đến là Tào Kha Nhi thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, lúc này nàng khẽ vẫy tay với Tào Kha Nhi rồi dùng giọng thân mật nói:

- Kha Nhi, ngồi đi, tôi còn bận rộn gì nữa chứ? Chỉ là làm công tác thống kê báo cáo lên trên mà thôi.

- Ôi, tôi thấy chị quá mệt mỏi rồi, may mà có em đến, nếu không thì chị có mà bận rộn hơn.

Tào Kha Nhi nói rồi đặt tài liệu lên bàn.

Chị Triệu căn bản không nhìn những tài liệu mà Tào Kha Nhi đưa đến mà cười nói:

- Kha Nhi, đã lâu rồi em không đến chỗ chị, có phải cảm thấy chỗ chị không có gì hay không?

- Chị Triệu, chị nói vậy là oan uổng cho em, em hận không thể đến đây mỗi ngày ấy chứ, nhưng rõ ràng là thân bất do kỷ. Tính tình của lãnh đạo đơn vị em lúc này không tốt, em nào dám lén lút chạy đi được?

Tào Kha Nhi tuy bị chị Triệu nói trúng tâm sự thế nhưng lại mở miệng không chịu thừa nhận.

- Được rồi, nha đầu này đúng là cái gì cũng nói được.

Chị Triệu nói rồi lôi từ trong ngăn kéo ra hai bịch ô mai đưa cho Tào Kha Nhi:

- Lần trước chị giới thiệu Tiểu Lý cho em, em thấy thế nào?

- Ôi chị Triệu, người ta là công tử bạc triệu, bố anh ấy là người làm ăn thành đạt, nhà có năm sáu chiếc xe đẹp đẽ, nếu có thể đến nhà người ta, thật sự là hạnh phúc lớn.

- Chị, em còn chưa muốn trói buộc mình sớm như vậy.

Tào Kha Nhi căn bản không có hứng thu với tên họ Lý kia, thế nhưng nàng lại căn bản không dám nói sự thật, thế nên căn bản mở miệng theo kiểu như vậy.

Chị Triệu thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì cười:

- Nha đầu, chị là người từng trải, chị nói cho em biết, con gái lớn như rau ngoài chợ, phải làm sao buôn bán cho sớm, nếu qua thời điểm thì căn bản không còn được tươi mới.

- Đến khi đó em sẽ thấy, căn bản là đàn ông tốt đều lấy người khác hết rồi.

Chị Triệu nói làm cho hai người cùng cười lớn, Tào Kha Nhi nghịch nghợm bỏ ô mai vào miệng, sau đó cười:

- Chị Triệu, hôm nay em còn có chuyện, không mời ngài đi dùng cơm được, lần sau em sẽ đến tìm chị.

- Lần sau nhớ liên lạc điện thoại.

Chị Triệu dù không muốn thả Tào Kha Nhi đi, thế nhưng khi thấy Tào Kha Nhi vui vẻ bỏ đi thì cũng có chút thoải mái ấm áp.

Khi rời khỏi phòng làm việc của chị Triệu, Tào Kha Nhi đi xuống dưới lầu. Khi nàng đi trên hành lang, chợt thấy một người trẻ tuổi cầm văn kiện đi đến:

- Chào Tào Kha Nhi.

Tào Kha Nhi thấy người kia thì thầm kêu khổ, thật sự là oan gia nhỏ hẹp, thế nhưng nàng vẫn phải cười tươi nói:

- Lý Quýnh Lĩnh, anh đang bận rộn gì vậy?

- Lát nữa sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, tôi có văn kiện phải đưa qua đây.

Lý Quýnh Lĩnh thấy Tào Kha Nhi thì hai mắt tỏa sáng giống như trời hạn gặp mưa.

- Vậy thì anh tranh thủ đi thôi, đỡ làm cho lãnh đạo phải chờ.

Tào Kha Nhi bây giờ rất muốn bỏ mặc tên họ Lý này để chạy đi, thế nhưng khi thấy đối phương có nhiệm vụ cần phải làm thì tranh thủ thời gian dùng giọng biết thời biết thế nói.

- Không cần, hội nghị thường ủy còn vài phút nữa mới tổ chức, căn bản cũng không có nhiều thứ tương quan, không cần vội vã như vậy.

Lý Quýnh Lĩnh dùng giọng đắc ý nhấc tài liệu trên tay mình lên nói:

- Bố anh gần đây xây dựng khu du lịch, nếu không cuối tuần chúng ta đi chơi nhé? Kha Nhi, chỗ đó thật sự rất đẹp, nhiều thứ để tham quan.

- Cám ơn anh, khi nào em có thời gian cái đã, bây giờ đơn vị em đang bận rộn lắm.

Tào Kha Nhi căn bản không thích Lý Quýnh Lĩnh, thế nhưng nàng cũng không muốn đắc tội với đối phương.

Lý Quýnh Lĩnh căn bản luôn thuận hòa với Tào Kha Nhi, hắn cười nói:

- Đừng lo, công tác của đơn vị em sẽ nhanh chóng hết bận rộn thôi.