Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1418: Vừa bảo vệ vừa bồi dưỡng




Tào Chân Nhi căn bản hiểu rõ về tình huống ở tỉnh Nam Giang, nàng biết cán bộ địa phương này rất đoàn kết. Chu Tiến Liên là bộ hạ cũ của chủ tịch Chử, Vương Tử Quân nếu muốn đánh bại người này thì căn bản là không đơn giản.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản không phải là người dễ dàng, người này căn bản rất có khả năng giằng co, không bao lâu sau sẽ là một lực lượng mạnh trong tỉnh Nam Giang. Nhưng bây giờ hắn vừa đến Nam Giang, có thật sự sẽ thúc thủ vô sách như những gì Tào Kha Nhi đang nói không?

- Chị, hôm nay chúng ta đi ăn cá, ăn cá nhiều sẽ có tác dụng bảo trì vẻ đẹp. Cá Nam Giang rất ngon, hôm nay chúng ta đến một cửa hàng gia truyền trăm năm, cùng ăn món canh cá.

Tào Kha Nhi dừng xe lại rồi nói với Tào Chân Nhi.

Tào Chân Nhi bây giờ căn bản cảm thấy không muốn ăn, thế nhưng nàng cũng căn bản không muốn làm cho em gái mất hứng. Nàng xuống xe với Tào Kha Nhi, sau khi đi vào bên trong thì nàng không nhịn được phải hỏi:

- Kha Nhi, Vương Tử Quân có tình huống thế nào ở Nam Giang?

- Em nghe nói người này căn bản sẽ không thể nào ở lại Nam Giang được lâu, bí thư Diệp tình nguyện cho một người có kinh nghiệm và tư cách làm bí thư ủy ban tư pháp, mà chủ tịch Chử thì hy vọng có thể để cho cục trưởng Chân của cục công an tỉnh tiến lên nắm chức vụ của khối tư pháp. Nếu không có được sự giúp đỡ của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, bây giờ lại phát sinh vấn đề với cấp dưới, căn bản không còn thời gian ở lại Nam Giang.

Tào Kha Nhi vung tay lên nói tiếp:

- Em thấy tên kia nên thành thật cúi đầu bỏ đi, một bí thư ủy ban tư pháp căn bản không có lời nói ở Nam Giang, như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Tào Chân Nhi không nói gì mà chỉ đi theo Tào Kha Nhi. Lúc này nhân viên phục vụ tiến lên đẩy cửa, cung kính mời hai người đi vào.

- Chị, hôm nay chị ăn gì, thứ nhất là cùng chúc mừng chị đến Nam Giang, thứ hai là chúc mừng tên họ Vương kia sắp gặp chuyện không may.

Tào Kha Nhi nghịch ngơm đi đến bên cạnh Tào Chân Nhi rồi cười hì hì nói.

Diệp Thừa Dân lau thật sạch mắt kính của mình thế nhưng trong lòng lại đang có nhiều ý nghĩ. Lão căn bản nghe được nhiều chuyện liên quan đến hai người Vương Chu, tuy Vương Tử Quân và Chu Tiến Liên còn chưa đi đến phòng làm việc của lão để phán ánh tình huống, thế nhưng lão lại hiểu rõ tất cả.

Có chút xúc động.

Khi được nhìn bản tin mà Vương Tử Quân gặp mặt Khâu Triều Quế trên báo, đánh giá của Diệp Thừa Dân với Vương Tử Quân lại thấp đi vài phần. Lão biết rõ Vương Tử Quân đang mượn một cơ hội như vậy để gõ lên đầu Chu Tiến Liên, nhưng Chu Tiến Liên là người dễ dàng ra tay vậy sao? Lúc này thì tốt, Chu Tiến Liên căn bản không bị đánh đau đầu, lại đem đến hoàn cảnh xấu hổ cho Vương Tử Quân.

Bí thư ủy ban tư pháp và chánh án tòa án nhân dân tỉnh chơi trò cao tay với nhau, đây vốn là một sự kiện căn bản không có nhiều thể diện. Nếu nói từ phương diện cấp bậc thì Vương Tử Quân căn bản là thượng cấp của Chu Tiến Liên, thế nhưng bây giờ lại đặt ở vị trí ngang nhau, đây căn bản không phải là việc gì tốt với Vương Tử Quân.

Cũng không biết đám người tỉnh Sơn Nam làm thế nào bồi dưỡng ra một vị cán bộ như vậy, rõ ràng là người cần phải rèn luyện thêm, sao lại đưa lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh mình? Lúc đó Diệp Thừa Dân lão đáng lý phải tiếp tục kiên trì với tuyến trên, cần phải kiếm được một vị cán bộ lão thành có kinh nghiệm về nắm khối tư pháp tỉnh Nam Giang mới đúng.

- Bí thư, bí thư Diêu đến.

Khuất Chấn Hưng khẽ gõ cửa phòng làm việc, sau đó hắn đi vào trầm giọng báo cáo với Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão vẫn tiếp tục lau kính. Khuất Chấn Hưng hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo, hắn nhanh chóng mời bí thư Diêu Trung Tắc đi vào trong phòng.

- Bí thư Trung Tắc, mời ngồi, Tiểu Khuất, lấy hộp trà chủ tịch Mễ tỉnh Tây Nam tặng cho tôi ra đây, bí thư Trung Tắc là người yêu trà.

Diệp Thừa Dân đeo kính cười tủm tỉm phân phó Khuất Chấn Hưng.

Tuy Diệp Thừa Dân nói rất thân mật, thế nhưng lão vẫn không rời khỏi chiếc ghế của mình. Trong tỉnh Nam Giang chỉ có chủ tịch Chữ Vận Phong mới có thể làm cho lão rời khỏi chiếc ghế lãnh đạo ra tiếp đón. Diêu Trung Tắc tuy là người quêền cao chức trọng trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng đối phương còn chưa đủ để hắn rời khỏi chiếc ghế của mình để đi ra tiếp đón.

- Cám ơn bí thư Diệp.

Diêu Trung Tắc đặt mông ngồi xuống ghế sa lông rồi cười nói:

- Sớm biết chỗ bí thư có trà ngon thì tôi phải đến thường xuyên hơn, ngày nào cũng phải kiếm cớ đến báo danh mới được.

Diệp Thừa Dân cười cười nói:

- Tôi uống trà cũng không chú ý nhiều như vậy, anh nếu thấy ngon thì tôi sẽ nói Khuất Chấn Hưng đưa cho, vì tôi uống thứ gì cũng thấy giống nhau.

- Đó là bí thư ngài có cảnh giới cao vời, không phải tiểu thuyết thường nói đến trạng thái vô chiêu thắng hữu chiêu là cao nhất cao, trình độ uống trà của ngài đã đến cảnh giới tương đương mất rồi.

Diêu Trung Tắc nói một câu nịnh nọt làm cho Diệp Thừa Dân cười lớn, Diêu Trung Tắc thấy bí thư cười thì cũng cười theo. Hai vị bí thư cười lớn một lúc, sau đó Diêu Trung Tắc nghiêm mặt nói:

- Bí thư Diệp, cho đến lúc này ban ngành thành phố Lâm Hồ đã cơ bản được điều phối xong, còn một vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố căn bản vẫn còn trống, ngài xem có nên nghiên cứu một chút không?

- Có nhân tuyển gì chưa?

Vẻ mặt Diệp Thừa Dân lại khôi phục lại sự lãnh đạm.

- Phòng tổ chức đề cử trưởng phòng tài chính Triệu Hữu Chiến của thành phố Lâm Hồ tiến lên, tôi thấy điều kiện của đồng chí này căn bản là không tệ.

Diêu Trung Tắc nói rồi đưa một phần tư liệu vào trong tay của Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân nhìn phần tư liệu này mà hai mắt khẽ giật giật. Lão căn bản không quá hài lòng về ban ngành của thành phố Lâm Hồ, căn bản càng không hài lòng vê nhân tuyển của vị trí phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng lão căn bản không chịu để lộ biểu hiện ra bên ngoài.

Lâm Hồ là thành phố lớn thứ ba trong tỉnh Nam Giang, ngoài phương diện kém phát triển kinh tế hơn các thành phố phía trên một chút, thế nhưng những thứ khác lại cao hơn không ít, có thể nói ảnh hưởng đến tính toàn cục của tỉnh Nam Giang.

Nhưng Lâm Hồ là thành phố nổi tiếng nhất Nam Giang, vì cán bộ ở nơi này, dù là chủ tịch Chữ Vận Phong hay các vị thường ủy tỉnh ủy đều có kinh nghiệm công tác ở Lâm Hồ, điều này làm cho những vị thường ủy kia có vài phần thân cận với Lâm Hồ, cán bộ Lâm Hồ cũng khá thân với lãnh đạo tỉnh.

Diệp Thừa Dân dù là bí thư tỉnh ủy thế nhưng cũng phải trưng cầu ý kiến của chủ tịch Chữ Vận Phong ở phương diện điều phối ban ngành thành phố Lâm Hồ.

Diệp Thừa Dân mãi mà không chịu phân công vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, mục đích chính là tạo lỗ hổng, rút củi đáy nồi, tự mình tìm ra nhân tuyển, muốn làm cho cán bộ phái Lâm Hồ tan rã. Diệp Thừa Dân là cao thủ vận hành quyền lực, trong lúc vô tình có thể bày ra thế cờ tốt. Tâm tư này dù không được nói rõ nhưng lại mơ hồ tiết lộ cho Diêu Trung Tắc.