Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1403: Tu hú chiếm ổ chim chích cũng không phải lỗi của tôi




Chân Hồng Lỗi có lẽ là một tảng đá mà Vương Tử Quân phải đưa theo bên người. Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ như vậy, thế nhưng hắn lại cười nói:

- Cảm tạ lãnh đạo đã chỉ điểm, mong nói rõ xem tôi nên làm thế nào.

Thạch Kiên Quân lại nói ra vài tình huống về tỉnh Nam Giang với Vương Tử Quân, sau đó nói sang chuyện khác:

- Tôi đã rời khỏi tỉnh Nam Giang khá lâu, có nhiều thứ bây giờ chỉ là tin tức vỉa hè, lúc này tỉnh Nam Giang có bộ dạng thế nào thì cậu cần phải đi đến xem xét. Cậu cần chú ý thực tế một chút, bí thư Diệp của tỉnh ủy Nam Giang mới đến nhận chức được hơn một năm mà thôi.

Vương Tử Quân nhìn vào mắt Thạch Kiên Quân, hai người cùng nở nụ cười. Vương Tử Quân hiểu lời nói của Thạch Kiên Quân đại biểu cho ý nghĩa gì, cũng biết Thạch Kiên Quân còn nửa lời đang nuốt vào trong bụng. Đó là chủ tịch tỉnh Nam Giang đã công tác lâu năm, bí thư thì mới đến được hơn một năm, hai người mới nhập gánh công tác được hơn một năm mà thôi. Mặc dù không truyền ra âm thanh gì hài hòa, thế nhưng ban ngành vẫn căn bản là đoàn kết.

Vương Tử Quân là một trong những thành viên ban ngành của tỉnh Nam Giang, hắn chú ý nhất chính là mối quan hệ với hai vị lãnh đạo này. Một khi hắn không xử lý tốt quan hệ, chỉ sợ chuyện tìm chỗ dựa ở tỉnh Nam Giang không còn là đơn giản nữa.

Tuy Thạch Kiên Quân tự mình đến thành phố La Nam, thế nhưng phương diện đưa tiễn Vương Tử Quân thì tỉnh Sơn Nam vẫn làm theo lẽ thường. Hội nghị tiễn chân không những tập trung đông đủ thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, cũng không thiếu tất cả các vị lãnh đạo đứng đầu các thành phố trong tỉnh.

Trong hội nghị đưa tiễn, bí thư Thạch Kiên Quân cho ra những đánh giá cao độ về công tác của Vương Tử Quân trong tỉnh Sơn Nam, tiến hành khẳng định công tác của Vương Tử Quân trong thành phố La Nam. Hơn nữa còn trịnh trọng tuyên bố những cống hiến của đồng chí Vương Tử Quân cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam là căn bản không thể nào đánh giá được.

V.q có được sự giúp đỡ của bí thư và chủ tịch tỉnh, hội nghị tiễn chân căn bản càng thêm vui vẻ náo nhiệt. Tuy Vương Tử Quân đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng vẫn không thoát khỏi tình huống say xỉn.

Khi Vương Tử Quân đặt chân đến đất Nam Giang, lúc này phương bắc vẫn là gió đông gào thét, thế nhưng Nam Giang lại ấm áp như mùa xuân. Ủy viên Hà Thường Minh của ban tổ chức trung ương đi cùng Vương Tử Quân, giữa hai người giống như có một tầng ngăn cách vô hình.

Có ngăn cách cũng là bình thường, nếu người ta vừa đến mà mình tỏ ra thân quen thì khá bất thường. Hai người chỉ nói với nhau vài câu trên máy bay, sau đó lẳng lặng nghỉ ngơi, vì vậy căn bản không có tình huống níu kéo quan hệ.

Lẽ ra bây giờ Vương Tử Quân là một nhân vật trên địa phương, Hà Thường Minh đưa Vương Tử Quân đi nhận chức, đây vốn là một cơ hội tốt. Nếu như mượn cơ hội này để liên lạc, hai người sẽ có mối quan hệ tốt đẹp. Vương Tử Quân nhìn vào biểu hiện của Hà Thường Minh, hắn cảm thấy đối phương đang cố ý như vậy.

Còn vì sao Hà Thường Minh lại làm như vậy, Vương Tử Quân suy nghĩ đến vị rí của Dương Độ Lục ở ban tổ chức trung ương, thế là chợt hiểu rõ.

Khi hai người cùng nhân viên tùy tùng đi ra máy bay, một người đàn ông trung niên với gương mặt tròn tiến lên đón chào. Người này bảo dưỡng sức khỏe rất tốt, gương mặt hồng nhuận, hơn nữa mái tóc nhìn qua cũng đen nhánh tỏa sáng.

Người đàn ông này giống như quen biết Hà Thường Minh, vừa thấy Hà Thường Minh thì vươn hai tay, sau đó gương mặt mang theo vài phần vui vẻ chợt lộ ra nụ cười như hoa:

- Lãnh đạo Hà, chào mừng ngài đến chỉ đạo công tác của tỉnh Nam Giang. Bí thư Diệp nghe nói ngài đến thì rất vui, nói muốn cùng ngài uống vài ly.

Gương mặt Hà Thường Minh vốn đang căng cứng, lúc này cũng nở nụ cười. Hắn bắt tay với người đàn ông trung niên trước mặt, sau đó cười nóiL

- Bí thư Diệp đã quá để mắt đến tôi, người nào không biết bí thư Diệp là người vạn ly không say, tôi nào dám cùng đánh giá với bí thư Diệp cho được.

Hà Thường Minh tôn trọng bí thư Diệp như vậy cũng không có gì không đúng, tuy hắn là một vị lãnh đạo đến từ ban tổ chức trung ương, là quan lớn, thế nhưng cũng phải xem mình sẽ gặp ai. Bí thư Diệp không phải là người thường, không những là bí thư tỉnh ủy Nam Giang, còn là ủy viên cục chính trị, là lãnh đạo quốc gia.

Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha hả, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:

- Nếu như tôi đoán không sai thì vị này chính là bí thư Vương có phải không? Tôi là Đào Nhất Hành, chào mừng anh đến tỉnh Nam Giang, sau này chúng ta xem như là người cùng một nồi rồi.

Vương Tử Quân nghe được ba chữ Đào Nhất Hành thì chỉ biết đối phương là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Nam Giang, một trong những vị thường ủy tỉnh ủy. Thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy thường có vị trí đặc thù, đối phương không những là quản gia của văn phòng tỉnh ủy, dưới tình huống bình thường còn là thân tín của bí thư tỉnh ủy. Nếu thư ký trưởng nắm chắc lực lượng, có thể có lực ảnh hưởng còn vượt qua cả phó bí thư tỉnh ủy.

Chính mình vừa mới đến tỉnh Nam Giang, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của Đào Nhất Hành, đặc biệt là phương diện liên hệ với bí thư Diệp, càng cần Đào Nhất Hành trợ giúp.

Vì vậy khi Đào Nhất Hành vươn tay ra thì Vương Tử Quân cũng cười bắt tay nói:

- Chào thư ký trưởng Đào, tôi căn bản chưa quen thuộc tỉnh Nam Giang, kính mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.

- Ha ha ha, bí thư Tử Quân quá khách khí rồi, sau này có chuyện gì thì chúng ta thương lượng với nhau.

Đào Nhất Hành nói rồi quay sang với Hà Thường Minh:

- Ủy viên Hà, chỗ này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi đến văn phòng tỉnh ủy, hội nghị gặp mặt đã chuẩn bị xong.

Bốn chiếc xe Audi màu đen đã dừng bên ngoài, trước đó còn có một chiếc xe việt dã có đèn báo hiệu. Hà Thường Minh và Đào Nhất Hành leo lên chiếc xe thứ nhất, Vương Tử Quân và một người đàn ông trung niên gầy còm leo lên chiếc xe Audi thứ hai.

Khi Vương Tử Quân ngồi lên xe thì người đàn ông trung niên kia chợt khẽ giới thiệu:

- Chào bí thư Vương, tôi là Vu Trường Long của văn phòng ủy ban tư pháp, sau này kính mong bí thư Vương phê bình nhiều hơn.

Người đàn ông trung niên này giới thiệu bằng giọng điệu rất dịu dàng thế nhưng gương mặt hồng hào đầy nụ cười làm cho người ta nhìn vào cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Vương Tử Quân cũng không cho rằng đối phương đang cố gắng bày tỏ với mình, rõ ràng là đối phương cười lên có bộ dạng như vậy.

Vương Tử Quân khẽ cười và gật đầu với vị chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp, hắn nói:

- Chủ nhiệm Vu, anh quá khách khí rồi.

Vu Trường Long thật sự rất hy vọng Vương Tử Quân có thể nói thêm vài câu, để tăng thêm hiểu biết. Nhưng vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản có chút quá phận, cũng không thèm nói về công tác, ngồi lên xe sau khi bắt chuyện thì nhắm mắt lại, bộ dạng như muốn ngủ.

Vương Tử Quân không phải không muốn trò chuyện với Vu Trường Long, nhưng hắn căn bản còn chưa biết về đối phương. Hắn mới đến nhận chức, nếu biểu hiện quá nhiều khi còn chưa hiểu rõ tình huống, đây căn bản không phải là chuyện tốt.

Thành phố tỉnh lị Đông Hồng ở trung tâm tỉnh Nam Giang, khí hậu nơi đây như mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp hợp lòng người. Lúc này trên đường có nhiều xe cộ đi lại, thế nhưng xe cảnh sát chạy trước mở đường nên nhóm người Vương Tử Quân chỉ mất nửa giờ đã đi đến văn phòng tỉnh ủy Nam Giang.

- Ủy viên Hà, chào mừng, chào mừng.

Khi Hà Thường Minh xuống xe thì một ông lão mái tóc hoa râm đi đến, người này hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ tây trang, lộ ra vài phần uy nghiêm.