Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1399: Thật sự còn muốn ở lại năm trăm năm




Vương Tử Quân còn nhớ rõ khi mình vừa đến thành phố La Nam, chỗ này là vùng đất hoang. Vì xây dựng khu công viên kỹ thuật mà hắn đã biết bao lần chạy đến thành phố Sơn Viên để mời được nhiều công ty tham gia. Khi đó hắn và Lý Quý Niên chạy gãy chân, nói rách miệng. Hôm nay tất cả đã là quá khứ, Lý Quý Niên đã đi, hắn cũng phải rời khỏi võ đài chính trị ở thành phố La Nam. Vô tình hắn cảm thấy thật sự cảm khái, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Vương Tử Quân không mở miệng, đám người Cát Xương Khánh ở phía sau cũng không mở miệng. Mặc dù khi đón tiếp Vương Tử Quân thì trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhiều lời, nhưng lúc này nhìn Vương Tử Quân đi trên con đường mới xây dựng rộng rãi của khu công viên kỹ thuật, hắn chợt cảm thấy tất cả lời nois báo cáo chỉ là dư thừa, không còn ý nghĩa thực tế.

Những gì bí thư Vương được thấy căn bản là mạnh hơn rất nhiều lần so với những lời báo cáo dư thừa.

Khi Vương Tử Quân đi về phía trước, đội ngũ đi theo phía sau ngày càng nhiều. Không biết từ khi nào thì chủ tịch Hà Khởi Duệ, Lý Nhị Bình, Tống Ích Dân, Đổng Trí Tân...Lần lượt đến gia nhập. Từng gương mặt quen thuộc chợt xuất hiện, Khương Long Cương dùng ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy đội ngũ đã là rất đông.

Vương Tử Quân nhìn đám lãnh đạo uy phong mạnh mẽ của thành phố La Nam đi theo sau lưng bí thư Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm xúc. Làm quan phải tạo phúc cho một phương, những năm qua bí thư Vương ở thành phố La Nam đã đẩy mạnh địa phương phát triển, thành tích của bí thư Vương căn bản sẽ không phai mờ khi rời khỏi nơi này.

Làm quan cần phải là quan tốt như bí thư Vương, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không xấu hổ với đất.

- Bí thư, đây là khu công nghệ của tập đoàn Huyền Lục, năm nay tập đoàn Huyền Lục lại đầu tư thêm năm tỷ xây ba công trình kiến trúc, bây giờ đã xây dựng được một nửa, sang năm có thể đưa vào sử dụng. Theo tính toán sơ bộ, chỉ cần xây dựng đến giai đoạn ba, như vậy tổng sản lượng của khu công nghệ này sẽ là con số hai mươi tỷ.

Cát Xương Khánh nhìn Vương Tử Quân đứng lại khá lâu ở khu vực của tập đoàn Huyền Lục mà không nói lời nào, hắn có chút trầm ngâm, sau đó tiến lên khẽ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, năm xưa khi tập đoàn Huyền Lục đến thành phố La Nam, đám người này chỉ đầu tư mười tỷ, hai bên căn bản cũng không có quy định ba giai đoạn, thế nhưng bây giờ căn bản đã phát triển đến giai đoạn thứ ba.

- Nhìn xem, đó là bí thư thị ủy Vương Tử Quân.

Lúc này trong khu nhà ký túc xá hai mươi tầng của khu công nghệ cao, Lữ Chính Bình đang tưới hoa, nữ thư ký trẻ tuổi vừa mới đi đến chợt dùng giọng kinh ngạc nói.

Lữ Chính Bình nghe thấy nữ thư ký nhắc đến cái tên của bí thư Vương thì không khỏi cảm thấy tay run lên. Hắn khẽ đặt thùng nước xuống, sau đó nhìn ra ngoài thông qua cửa kính.

Lữ Chính Bình thấy trên đường lớn của khu công nghệ cao là hình bóng một người trẻ tuổi đang đứng ngẩng cao đầu, phía sau chính là chủ tịch Hà Khởi Duệ, chủ tịch Lý Nhị Bình, bí thư Tống Ích Dân...

Sau những gương mặt lãnh đạo thị ủy quen thuộc kia còn có những người mà Lữ Chính Bình căn bản là không quen biết, trang phục của những người kia căn bản không phải là nhân viên công tác, thế nhưng bọn họ cũng đứng yên lặng phía sau, ngẩng đầu cất bước.

- Giám đốc Lữ, hình như đó là công nhân viên của chúng ta.

Nữ thư ký dùng giọng kinh ngạc báo cáo với Lữ Chính Bình, lúc này trong mắt nàng có thêm vài phần kinh ngạc.

Làm thư ký cho Lữ Chính Bình, nàng biết rõ yêu cầu của lãnh đạo với nhân viên công tác của mình, bây giờ đám công nhân viên tự tiện rời khỏi nhà máy, đây không phải là sự kiện đơn giản.

- Di thôi, khéo lại không kịp bây giờ.

Sau khi trầm ngâm giây lát, Lữ Chính Bình cất bước đi ra ngoài. Nữ thư ký có chút sững sốt, sau đó cũng nhanh chóng di chuyển giày cao gót chạy theo lãnh đạo.

Đội ngũ vẫn tiếp tục tiến lên, nữ thư ký yên lặng đi theo Lữ Chính Bình cùng với mọi người ở phía sau, thế nhưng nàng căn bản không thấy được người đi phía trước, đội ngũ vẫn tiếp tục cất bước.

Dương Chí Dương ngồi trên ghế sa lông trong khách sạn La Nam, hắn căn bản có chút mất tập trung. Hắn ngồi trên ghế vắt óc suy nghĩ về bữa cơm lần này, chính mình nên nói gì cho tốt đây?

- Trực tiếp xưng hô là lãnh đạo thì hay hơn, hay là trực tiếp gọi là bí thư Vương.

Vì có ý kiến bất định nên Dương Chí Dương không khỏi thầm lên tiếng.

Trong phòng không có ai, tất nhiên không có người quấy rầy Dương Chí Dương. Dựa vào vị trí hiện tại của hắn, dù là xưng hô Vương Tử Quân là lãnh đạo hay là bí thư Vương đều được, nhưng hai cách xưng hô khác biệt lại cho ra những ý nghĩa khác biệt.

Nếu gọi là bí thư Vương, như vậy có vẻ rất khéo léo. Hắn là phó cục trưởng cục công an tỉnh, cũng không có mối lệ thuộc với Vương Tử Quân, xưng hô như vậy căn bản là khéo léo hơn.

Nhưng gọi là lãnh đạo thì có vẻ thân thiết hơn, mà đôi khi trong quan trường cần điều này. Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Dương Chí Dương căn bản không thể nào xác định được mình nên xưng hô như thế nào cho tốt.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại chợt vang lên trên bàn trà, Dương Chí Dương tiện tay cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện người gọi đến chính là Hà Tiến Thủy ở ban chính trị cục công an tỉnh. Hắn do dự giây lát rồi nghe máy.

Hà Tiến Thủy là tâm phúc của Dương Chí Dương, hắn dùng giọng tùy tiện hỏi Hà Tiến Thủy:

- Có chuyện gì?

- Cục trưởng Dương, tôi nghe nói bí thư Lật rất quan tâm đến phương diện điều chỉnh ở cục công an lần này, mà phía văn phòng cũng đang cho ra những phương án sắp xếp sơ bộ.

Giọng nói của Hà Tiến Thủy căn bản là cực kỳ cung kính.

Vẻ mặt của Dương Chí Dương chợt biến đổi, hắn và vị cục trưởng cục công an vừa nhận chức ở cục công an tỉnh căn bản là không quá hợp, đây là bí mật trong cục công an tỉnh. Khi đó Dương Chí Dương căn bản là được người thúc đẩy, mà bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy là Lật Tử Đạo cũng rất giúp đỡ hắn. Nhưng bây giờ thì khác, chủ tịch Thạch thành bí thư Thạch, vị cục trưởng đi theo chủ tịch Thạch cũng xem như nước lên thuyền lên.

Lúc này cho ra phân công điều chỉnh, nói cho hay là như vậy, thực tế rõ ràng là muốn cắt giảm quyền lợi của Dương Chí Dương. Trong cục công an tỉnh có năm vị phó cục trưởng, Dương Chí Dương sở dĩ có tiếng nói cũng là vì quản lý hai ban ngành quan trọng trong cục công an tỉnh là hình sự và trinh sát.

Lúc này nếu như Dương Chí Dương bị điều chỉnh công tác, như vậy hắn dù vẫn là phó cục trưởng cục công an, thế nhưng khác biệt trong đó lại là quá lớn. Hắn không muốn trở thành một vị phó cục trưởng trọc đầu, thế cho nên nhất định phải vật lộn đánh cược một lần.

- Tôi biết rồi.

Khi Dương Chí Dương nói vài lời thì đặt điện thoại xuống, thế nhưng khi ngón tay đặt lên nút tắt thì hắn chợt khẽ nói:

- Không cần quan tâm đến những thứ này, tối hôm nay hai vợ chồng chúng tôi sẽ dùng cơm với bí thư Vương, đến khi đó không cần phải gọi điện thoại cho tôi.

- Vâng, cục trưởng Dương.

Giọng nói của Hà Tiến Thủy căn bản không có gì thay đổi, thế nhưng Dương Chí Dương vẫn cảm nhận được chút khác biệt. Chút khác biệt này không phải là do một vị phó cục trưởng như hắn mang lại, rõ ràng là vì tên tuổi của bí thư Vương.