Bí Thư Trùng Sinh

Chương 139: Ngõ vắng lặng




- Hôm nay triệu tập mọi người chủ yếu là nói về vấn đề sau khi hạng mục công ty lương thực hoàn công, vấn đề đầu tiên chính là tuyển công.

Vương Tử Quân uống một hớp nước, hắn hắng giọng nói.

Đám cán bộ thôn vừa rồi thật sự là nghi ngờ không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ vừa nghe đến tuyển công thì ánh mắt đám người chợt bừng sáng, đây chính là chuyện tốt đưa đến cửa.

Tuy đám cán bộ thôn cũng chỉ là thôn dân sáng sớm đi làm chiều tối về nhà, nhưng nếu so ra thì thật sự là gặp nhiều quen mặt hơn, cũng biết nhiều về công ty lương thực hơn so với người dân bình thường, đây chính là một nhà máy Trá Du được nâng cấp và đầu tư hai trăm triệu đồng.

Nếu như có thể vào làm công nhân của công ty, như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc làm việc cực khổ ngoài đồng, mỗi ngày đổ biết bao nhiêu mồ hôi, kết quả không phải chỉ là một kẻ nghèo hèn sao? Làm một công nhân thì lại khác, có ai không ăn mặc đường hoàng hơn đám dân chúng? Chưa nói đâu xa, anh không thấy nhà máy Trá Du nửa sống nửa chết trước đây sao? Mỗi tháng nhận được tiền lương đúng hạn, ngày lễ tết còn có phúc lợi, cầm theo đủ món quà biếu về nhà, thật sự làm cho các cô gái trong thôn hâm mộ chết đi được.

Một nhà máy lớn sắp được mở, nhất định sẽ liên quan đến tuyển công, điều này tất nhiên sẽ rất hấp dẫn, đám cán bộ trong thôn đều trợn tròn mắt.

- Nhà máy Trá Du của chúng ta sẽ lựa chọn công nghệ cao, nhưng dù là máy móc cao cấp thế nào cũng cần nhân công, cho dù anh dùng máy tính thì cũng phải cần người xem xét. Vì thế nhân công là một vấn đề rất lớn.

Vẻ mặt Vương Tử Quân rất ngưng trọng, hắn nhìn xuống đài chủ tịch rồi nói.

- Bí thư Vương, nếu như vào công tác ở nhà máy Trá Du thì sẽ có được bao nhiêu tiền?

Trưởng thôn Trương Nhị Cẩu của thôn Trương Oa hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi trầm giọng nói.

- Hơn hai trăm, tất nhiên đây không phải là số tiền nhỏ, nghe nói tập đoàn Chính Hồng đã thực hành chế độ khảo hạch tiền lương, làm nhiều còn có tiền thưởng.

Vương Tử Quân cười nói với Trương Nhị Cẩu.

"Hơn hai trăm?"

Đám cán bộ bốn thôn chợt đỏ mắt, tốt quá, đây không phải là bằng lương của đám cán bộ xã sao?

- Bí thư Vương, mỗi thôn cho bao nhiêu chỉ tiêu tuyển công.

Bí thư Mạnh cũng đứng ngồi không yên, lão có ba con trai, trước mắt thì đất cũng không đủ canh tác, khi vào mùa thì không có vấn đề, đến lúc nông nhàn thì đám người kia ngoài lúc uống rượu chỉ biết đánh vợ, điều này làm cho lão đau cả đầu. Lúc này vừa nghe nói đến chuyện vào nhà máy làm công nhân, vẻ mặt lão chợt tỉnh táo lên vài phần.

Trương Dân Cường nhìn vẻ mặt và nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ, bí thư Vương thế nào lại càng nhìn càng giống như chồn đang dụ gà như vậy? Tuyển công, đúng là chỉ có bí thư Vương mới có thể nghĩ ra được trò này, trong khi trước mắt còn có nhiều vấn đề còn chưa được giải quyết xong.

- Trên bàn tay đều là thịt, hạng mục này hoàn thành thì tất cả mọi người phải có được một chén canh. Dựa theo công tác trù tính, lại theo nguyên tắc cân đối, lại trải qua đảng ủy chính quyền nghiên cứu quyết định, từng thôn trong xã có thể đề cử năm người.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn về phía đám người bí thư Mạnh, sau đó tiếp tục nói:

- Suy xét đến vấn đề nhà máy ở khá gần thôn Hậu Truân, vì vậy mà đảng ủy xã đã trải qua vài phen đàm phán, quyết định có sự quan tâm đặc thù, tạm thời định ra hai mươi người, ba thôn lân cận mỗi thôn cũng được hưởng lợi, mỗi thôn có thể được đề cử mười người.

"Thôn Hậu Truân được hai mươi người?"

Điều này làm cho đám cán bộ các thôn khác phải nhìn về phía bí thư Mạnh, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.

Lúc này vẻ mặt của bí thư Mạnh thật sự hớn hở, vừa rồi lão còn lo lắng chỉ tiêu quá ít, chính mình dù là bí thư chi bộ cũng không thể sắp xếp cả ba đứa con trai vào công ty làm việc. Nhưng bây giờ là ba mươi chỉ tiêu, ba con trai lão cũng được phân phối đủ, đợi sau khi quay về, ba đứa con dâu nhất định sẽ nấu cho mình được bữa cơm ngon.

- Đây chính là phương án tuyển công, đã trải qua thảo luận, cũng có bản thảo sơ bộ, nhưng trên đời này không có tường chắn hết gió, không biết là ai tiết lộ ra ngoài. Trước mắt hạng mục đang gặp phải vấn đề, có nhiều cán bộ thôn tìm đến tôi, chủ động nói muốn chuyển đất cho dự án, điều kiện chỉ có một, đó chính là xem xét lại vấn đề tuyển công.

Vương Tử Quân nhìn đám trưởng thôn phấn chấn bên dưới mà chợt lên tiếng.

Kẻ nào ở bên dưới cũng biết vấn đề khó khăn mà Vương Tử Quân đang gặp phải là gì, bọn họ càng quan tâm đến phương án tuyển công mới.

- Bí thư Vương, chuyển thế nào?

Bí thư Mạnh vừa nghe nói đến việc phải thay đổi phương án thì lập tức nổi giận, cũng bất chấp mình đang đốt thuốc, lão đứng ngay lên, dùng giọng không thể chờ đợi được nói.

- Vì các thôn khác sẽ chuyển đất cho dự án, thế nên bốn thôn xung quanh đều giống như những thôn khác, chỉ có thể được năm người.

Vương Tử Quân nói lời chém đinh chặt sắt, không có chút dư âm quay về.

Những thôn khác đều thiếu đi một nửa, mà thôn Hậu Truân lại thiếu đi mất ba phần tư chỉ tiêu, thế cho nên đám cán bộ các thôn vừa rồi nghe Vương Tử Quân nói đã chuẩn bị sắp xếp nhân tuyển, bây giờ nghe thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là không đồng ý.

- Bí thư Vương, như vậy không được, đã quyết định như vậy thì không nên tính toán gì nữa hết.

- Bí thư Trương, anh là cán bộ lão thành của xã, anh mau tranh thủ nói với bí thư Vương, thôn chúng ta cần nhiều lao động, không thể nào bớt chỉ tiêu của chúng ta được.

Trong tiếng ồn ào của đám cán bộ các thôn, Trương Nhị Cẩu chợt vỗ bàn đứng lên nói:

- Bí thư Vương, thôn Trương Oa chúng tôi có đất, chỉ cần cho tôi chỉ tiêu ba mươi công nhân, trong vòng ba ngày tôi sẽ phụ trách chuẩn bị sẵn đất dự án.

Lúc này trưởng thôn đã mở miệng, đám cán bộ thôn Trương Oa giống như được uống thuốc, bọn họ hét lên:

- Đúng vậy, bí thư Vương, lấy đất của thôn chúng tôi, ủy ban cũng không cần lao lực, tất cả cứ chuyển lên người chúng tôi là được.

- Không giảm chỉ tiêu của thôn chúng tôi, bí thư Vương, chúng tôi phụ trách việc đất dự án.

Sau khi nghe đám cán bộ thôn Trương Oa ồn ào, ba thôn khác cũng không thể không quan tâm, đặc biệt là cán bộ thôn Hậu Truân, bọn họ càng ồn ào hơn. Nếu như chỉ có năm chỉ tiêu, như vậy sẽ phân hết cho đám con cháu trưởng thôn, nào đến lượt đám cán bộ nhỏ như bọn họ?

- Đừng nói nữa, bí thư Vương, vẫn cứ theo phương án cũ, thôn Hậu Thuân chúng tôi sẽ lo vụ anh em nhà Mạnh gia.

Bí thư Mạnh hút được nửa điếu thuốc thì ném ra, sau đó dùng chân giậm thật mạnh, lại dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

- Đại ca, Vương Tử Quân nếu muốn dùng biện pháp cứng rắn thì thế nào?

Trong nhà của đại ca Mạnh Đại Hổ, năm anh em Mạnh gia đang dùng cơm, một con gà quay bây giờ chỉ còn lại cái đầu, miệng năm anh em lại dính đầy dầu mỡ.

Mạnh Đại Hổ lúc này dùng sức gặm phao câu, hắn nói:

- Đứa nào cũng nói ăn phao câu gà mái sẽ bị ung thư, con bà nó nếu ai mỗi ngày đều cho tao ăn gà nướng thì tao cũng không sợ. Tao ngay cả chết còn không sợ, tao còn gì phải sợ một thằng Vương Tử Quân? Mày đừng quên, đồn trưởng Triệu của đồn công an đứng về phía mình.

- Đại ca nói rất đúng, chúng ta dứt khoát ép tên họ Vương kia bỏ ra thêm chút tiền, lấy thêm tiền tiêu xài, biết đâu còn có thể xây được một căn nhà hai lầu.

Mạnh Tứ Hổ ném xương gà trong tay về phía con chó đang đứng cách đó không xa rồi cười hì hì nói.

- Đúng vậy, chính là một tòa nhà hai tầng, đến lúc đó anh em chúng ta mỗi người lấy một bà vợ, như thế mới gọi là cuộc sống hạnh phúc.

Mạnh Đại Hổ vỗ vỗ dầu dính trên tay, sau đó hắn cười lớn nói.

Bốn đứa em nghĩ đến lúc có vợ, vẻ mặt tên nào cũng lộ ra nụ cười.

- Cốc, cốc, cốc!

Tiếng đập cửa vang lên, nghe tiếng gõ cửa thì ba anh em chợt sững sờ, Mạnh Đại Hổ là đại ca chợt trợn tròn mắt nói:

- Có thể là người của ủy ban đến, các chú chuẩn bị một chút, đến lúc đó cứ nhìn mắt tôi mà làm việc. Nếu bọn họ dám ra tay, chúng ta lập tức nằm lăn xuống đất, hét lớn: Cán bộ đánh người.

- Ai vậy?

Mạnh Đại Hổ loạng choạng đi ra mở cửa, trong miệng vang lên âm thanh mất kiên nhẫn.

- Là tôi.

Một âm thanh già nua truyền vào, âm thanh này không giống như của đám cán bộ ủy ban, nhưng khi nghe được âm thanh này thì vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Đại Hổ chợt xuất hiện nụ cười.

- Ôi, Nhị cữu đến rồi à? Mau đến đây ngồi.

Mạnh Đại Hổ trước nay rất tôn trọng Nhị cữu của mình, vừa thấy Nhị cữu thì nhanh chóng tiến lên đón chào.

Nhị cữu của Mạnh Đại Hổ là một ông lão gầy tong teo, nhưng tính tình của ông lão này lại khá nóng, khi thấy Mạnh Đại Hổ duỗi tay đến thì hừ một tiếng, trực tiếp đánh bàn tay của Mạnh Đại Hổ quay về.

- Không dám nhận, bây giờ tương lai của cậu sáng lạn, tôi cũng không dám để cho cậu nâng tay.

Trong lúc nói chuyện thì Nhị cữu của Mạnh Đại Hổ đã ngồi xuống mặt ghế.

Nhị cữu của Ngũ Hổ Mạnh gia nhà ở thôn Trương Oa, khi còn bé thì nhà của năm anh em Mạnh gia rất nghèo, không có gì ăn, thế là Nhị cữu này thường leo cây lấy trứng chim về luộc cho cháu ăn. Nghe nói có lần Nhị cữu trèo quá cao, vì không cẩn thận mà ngã từ trên cao xuống, vì thế năm anh em này bình thường làm xằng làm bậy, giương nanh múa vuốt nhưng rất kính trọng Nhị cửu của mình, chỉ là trong lòng thật sự nghi hoặc vì sao lúc này Nhị cửu lại đến.

- Nhị cữu, gần đây sức khỏe của ngài hình như đã tốt hẳn lên.

Mạnh Đại Hổ thấy vẻ mặt âm trầm của Nhị cữu thì vội vàng dùng giọng quan tâm hỏi.

- Không tốt.

Ông cụ lấy ra một tẩu thuốc, châm lửa rồi dùng giọng cứng rắn nói.

- Ai đắc tội với Nhị cữu? Ngài cứ nói, cháu sẽ cho tên kia biết tay.

Mạnh Đại Hổ nhìn thoáng qua bốn anh em của mình, sau đó hét lớn.

- Các người âm miệng lại hết cho tôi, được không? Các cậu phải để tôi nói thế nào đây? Tuổi nhỏ không chịu học hành, bây giờ còn chơi trò xỏ lá, chính quyền trưng thu đất vì muốn tốt cho dân chúng, các cậu đứng ra gây rối để làm gì?

Ông lão chỉ tẩu thuốc về phía Mạnh Đại Hổ rồi lớn tiếng mắng:

- Cậu làm anh cả, sao có thể kéo các em nhảy cả xuống hầm? Nếu chuyện tốt của các hương thân bị quấy nhiễu, tôi nói cho các cậu biết, đừng trách Nhị cữu không nhận các cậu.

Ngũ Hổ Mạnh gia nghe ông cụ mắng thì thầm nghĩ đám cán bộ ủy ban quả nhiên có bản lĩnh, có thể mời Nhị cữu đứng ra, nhưng dù bọn họ có thân với Nhị cữu thế nào cũng không hơn nhân dân tệ, bọn họ sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ qua.

- Nhị cữu, đây là chuyện của chúng cháu, ngài cũng đừng quản, ngài bảo trọng sức khỏe thì quan trọng hơn, cũng không nên tức giận mà sinh bệnh.

- Sinh bệnh cái gì, tôi sớm muộn gì cũng bị các cậu làm cho tức chết, tôi nói thật cho các cậu biết, đất này các cậu dù không muốn bỏ ra thì cũng phải bỏ mà thôi. Lúc này đã sắp tuyển công nhân của công ty đến nơi rồi, trong thôn đã đem anh em nhà các cậu báo lên trên, bây giờ các cậu náo loạn, chỉ tiêu dành cho anh em các cậu cũng mất. Các cậu cũng biết rồi đấy, em của các cậu cũng chưa có vợ, Nhị cữu cũng chỉ dựa vào tuyển công để tìm vợ cho em trai của các cậu, nếu thất bại thì đừng trách Nhị cữu gõ đầu các cậu.

Đứa em của Ngũ Hổ Mạnh gia trong lời nói của Nhị Cữu, chính là con trai độc nhất của Nhị cữu, chính là em họ của Ngũ Hổ Mạnh gia, đã ba mươi mà chưa có vợ, đây hầu như biến thành tâm bệnh của Nhị cữu.

Ngũ Hổ Mạnh gia ngoan ngoãn nghe Nhị Cữu khuyên bảo một giờ, sau đó bọn họ khuyên can mãi mới có thể đuổi Nhị cữu đi, nhưng trong lòng thật sự khó chịu.

- Hừ, tên họ Vương kia quá âm hiểm, lại lôi cả Nhị cữu ra để đối phó với chúng ta, con bà nó...

Lão Tam nhà Mạnh gia là người nóng tính nhất, hắn quay về nhà thì chửi ầm lên. Mạnh Đại Hổ vung tay ngăn cản:

- Đừng mắng, nước miếng cũng không thể dìm chết người, mắng thế nào tên họ Vương kia cũng không chết được.

- Đại ca, anh đã đồng ý với Nhị cữu sẽ lên ủy ban thương lượng chuyện trưng thu đất, có phải thật không?

Lão Ngũ của Mạnh gia trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.

- Tất nhiên không phải là thật, cậu tưởng rằng tôi ngốc như cậu sao? Lúc này mà cúi đầu thì cũng không có quả ngon cho chúng ta ăn.

Mạnh Đại Hổ trầm ngâm một chút, sau đó ánh mắt lóe lên cái nhìn hung hăng.

Năm anh em Mạnh Đại Hổ có lời cổ động, tâm tình dao động cũng yên ổn xuống.

Nhưng đúng lúc này tiếng đập cửa lại vang lên, năm anh em Mạnh Đại Hổ lúc đầu còn có chút chần chừ, nhưng cuối cùng thì Mạnh Đại Hổ vẫn đi ra mở cửa.

- Tiểu Phương, em đến tìm Lão Ngũ sao? Em chờ chút, anh đi gọi.

Khi thấy một cô gái với mái tóc dài xuất hiện, ánh mắt muốn giết người của Mạnh Đại Hổ chợt trở nên sáng lạn như mặt trời, hắn cười hì hì nói với Tiểu Phương.

Ngũ Hổ Mạnh gia đều chưa có ai lập gia đình, Đại Hổ là đại ca trong nhà cũng có chút sốt ruột, hắn vô tình biết rõ Lão Ngũ có quan hệ khá tốt với cô gái Tiểu Phương cùng thôn này, thế nên hắn làm anh thì ra sức tác hợp. Mạnh Đại Hổ cũng không đợi Tiểu Phương lên tiếng, hắn lớn tiếng hô lên:

- Lão Ngũ, mau đến đây, Tiểu Phương đến này.

Lão Ngũ nghe thấy Tiểu Phương đến thì cũng bất chấp điều gì khác, nhanh chóng lao đến. Nhưng khi hắn gặp mặt Tiểu Phương, lại phát hiện cô gái dịu dàng ngoan ngoãn này không muốn nói một lời.

Nhưng có mặt đại ca Mạnh Đại Hổ thì hắn cũng không dám hỏi, Lão Ngũ Mạnh gia và Tiểu Phương đi ra ngoài cửa. Tiểu Phương nhìn dòng nước chảy êm đềm trước mắt, nàng chợt mở miệng:

- Ngũ Hổ Ca, chúng ta hay là thôi đi.

Mạnh Ngũ Hổ đang chìm đắm trong hạnh phúc nhưng nghe thấy Tiểu Phương nói như vậy cũng ngây cả người, hắn đứng đờ một lát rồi mới hỏi:

- Mẹ lại ép em nữa sao?

- Không, là bố em, bây giờ vì sự kiện các anh không chịu cắt đất cho dự án mà ủy ban xã quyết định dời nhà máy đi sang thôn khác, trước đó vốn đồng ý cho thôn hai mươi chỉ tiêu công nhân, bây giờ lại không có chỉ tiêu nào. Người trong thôn bây giờ đang nổi giận vì các anh, bố của em cuối cùng cũng lên tiếng không cho em và anh lui tới nữa.

Mạnh Ngũ Hổ thấy hai mắt Tiểu Phương đang thấm đẫm nước, hắn chợt sinh ra cảm giác anh hùng đoản mệnh.

- Tiểu Phương, điều này...

Khi Lão Ngũ dao động tâm thần thì cánh cửa nhà Mạnh gia lại mở ra, lúc này cũng không phải gõ cửa mà trực tiếp bị mười tên thanh niên trong thôn đạp vào, một tên thanh niên cầm đầu chỉ vào Mạnh Đại Hổ rồi lớn tiếng mắng:

- Mạnh Đại Hổ, lần này nếu bố không có trong danh sách công nhân, bố chém mày.

Trước nay vẫn là Ngũ Hổ Mạnh gia hoành hành ngang ngược trong thôn, đều là ức hiếp người ta, nào có bao giờ bị ức hiếp bao giờ? Mạnh Đại Hổ vừa bị người ta chỉ mặt mắng thì lập tức nổi trận lôi đình. Đang lúc hắn xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau thì mười tên thanh niên vừa xông vào đã tiến lên đấm đá loạn xạ.

Khi thấy đối phương người đông thế mạnh, Mạnh Đại Hổ dù là kẻ đánh đấm lão luyện cũng biết hổ không chịu nổi một đàn sói, thỏ điên cũng cắn người, hơn nữa lúc này còn liên quan đến lợi ích của bản thân đám người kia.

Khi mười mấy người kia không tiếp tục đánh mắng, anh em Mạnh gia cũng chỉ có thể cúi đầu chịu đựng. Khi mười mấy người kia bỏ đi, vẻ kiên quyết trên mặt Mạnh Đại Hổ đã phai nhạt đi rất nhiều.

- Đại ca, anh xem việc này nên làm sao?

Mạnh Nhị Hổ trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.

- Đừng nói nữa Lão Nhị, anh em chúng ta đã đồng ý với đồn trưởng Triệu, không thể không nể mặt.

Mạnh Đại Hổ dù nói như chém đinh chặt sắt nhưng giọng điệu đã bắt đầu có chút lo lắng.

Khi bốn anh em Mạnh gia đang bàn bạc đối sách thì lại có người đến tìm, lần này là Tam Di.

Bà lão lên tiếng giảng dạy làm cho vẻ mặt đám anh em Mạnh gia ngày càng đen, nhưng bọn họ cũng không nói gì. Khó khăn lắm mới đẩy bà cụ đi, nhưng Tam thúc lại đốt thuốc đi đến, ông cụ đến ngồi trên ghế lớn trong nhà rồi nói:

- Đại Hổ, bố các cháu đã mất, chú phải nói với các cháu vài lời... Text được lấy tại Truyện FULL

Từ sáng đến tối, có thể nói là nhà Mạnh gia đông vui như trẩy hội, một đám trưởng bối đến nhà, hơn nữa còn mắng xối máu chó vào đầu. Đến khi trời tối mịt thì anh em Mạnh gia còn tiếp nhận một vị Cửu lão gia cơ thể run rẩy đi vào trong nhà.

- Ngày hôm nay đúng là khó sống.

Mạnh Đại Hổ nói với gương mặt đầy mỏi mệt, cứ mỗi lần nâng ly trà lên uống một ngụm là có người xông vào nhà, không có cơ hội dùng bữa cơm cho ra hồn. Thế cho nên lúc này bốn tên đàn ông vạm vỡ cũng cảm thấy ăn không tiêu.

- Tiểu Tứ, các chú cứ ở đây, anh ra nhà bếp làm chén cơm.

Mạnh Đại Hổ là đại ca, hắn chỉ ra sức lắc đầu đi vào phòng bếp.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, khi âm thanh này vang lên thì vẻ mặt Ngũ Hổ Mạnh gia đã tràn đầy vẻ kinh hãi.

- Không mở cửa.

Mạnh Đại Hổ trầm ngâm một lát thì cho ra một quyết định cực kỳ sáng suốt.

Ba anh em còn lại đều gật đầu, trong lòng thầm nghĩ không cần mở cửa là xong, chính mình không thể chịu được đám ông già bà lão kia đến quấy rối. Hôm nay họ hàng đã đến gần một nửa, nếu tiếp tục sẽ không thể nào chịu được.

- Đại ca, mở cửa, là em đây?

Âm thanh của Mạnh Ngũ Hổ từ bên ngoài truyền vào.

Nghe được lời của Lão Ngũ thì bốn anh em bên trong mới thở dài một hơi, bọn họ phát hiện Lão Ngũ còn chưa về, thế nên vội vàng ra mở cửa. Sau đó Mạnh Đại Hổ chợt phát hiện gương mặt sáng sủa của em mình đã trở nên âm trầm, vào cửa thì đi luôn về phòng.

- Lão Ngũ, làm sao vậy?

Lão Tứ có quan hệ tốt nhất với Lão Ngũ, thấy em trai như vậy thì nhanh chóng hỏi.

Mạnh Ngũ Hổ không nói gì, chỉ cúi đầu đi vào trong phòng, lần này tất cả anh em đều thấy Lão Ngũ không đúng, thế cho nên nhanh chóng đến vây quanh.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Mạnh Đại Hổ lúc này mới dùng giọng anh cả để lên tiếng.

- Tiểu Phương...Bố của cô ấy không đồng ý cho em lui tới.

Mạnh Ngũ Hổ lên tiếng, sau đó hất tay của Mạnh Đại Hổ rồi dùng giọng đông cứng nói:

- Đều là vì chúng ta không chịu bỏ đất, bây giờ trong thôn ai cũng muốn xử lý chúng ta, nói chúng ta là khối thịt nhão không ra gì.

Mạnh Đại Hổ nhìn anh em của mình đi vào trong nhà mà thật sự nổi giận đến đỉnh điểm, hắn bực mình đá mạnh về phía trước.

- Ôi!

Mạnh Đại Hổ nổi giận mà trả giá lớn, hắn đá vào một khối đá, cảm thấy rất đau đớn.

Náo loạn như vậy thì anh em Mạnh gia cũng không muốn ăn cơm, Mạnh Nhị Hổ thấy anh em đã về phòng, hắn khẽ nói:

- Đại ca, chuyện này...

Mạnh Đại Hổ thở dài, vẻ mặt ảm đạm, vẻ mặt kiêu ngạo trước đó đã bị thay thế bằng vẻ ảm đạm, hắn lấy vài chai rượu từ trong nhà ra nói:

- Lão Nhị, đến uống với anh vài ly.

- Uống đi.

Biết đại ca của mình không thoải mái, Mạnh Nhị Hổ cũng không chối từ, hai anh em nâng chai rượu lên uống.

- Ực.

Mạnh Đại Hổ uống một hơi rượu rồi vỗ xuống mặt bàn, hắn dùng giọng hung hăng nói:

- Sớm biết tên họ Vương khó đối phó như vậy, lúc đầu tôi dù đâm đầu xuống đất cũng không nhây vào hắn.

Qua nhiều năm cùng chung sống với nhau, đây là lần đầu tiên Mạnh Nhị Hổ thấy anh mình ủ rũ như vậy. Hắn có hơi trầm ngâm, sau đó nâng ly lên uống cạn rồi do dự nói:

- Đại ca, mảnh đất kia ủy ban cũng đền bù kha khá, nếu không chúng ta nên dừng lại, coi như xong.

Ba chữ coi như xong rơi vào trong tai Mạnh Đại Hổ giống như một cây chùy đập vào thật mạnh, hắn cắn răng dùng giọng hung hăng nói:

- Cứ như vậy thì anh em chúng ta vứt mặt đi đâu? Không được, dù thế nào cũng phải phân cao thấp.

- Ầm.

Một âm thanh đổ vỡ vang lên, vài miếng thủy tinh văng ra, có vài miếng văng lên người đám anh em Mạnh gia.

Mạnh Đại Hổ nhìn kiếng rơi vãi đầy đất, hắn nào không biết chuyện gì xảy ra, thế nên hắn như một con hổ, cũng không đi giày mà chạy luôn ra ngoài.

Đầu hỏm tối mịt, không một bóng người, chỉ có vài tiếng chó sủa. Mạnh Đại Hổ đứng đầu hẻm chửi lớn:

- Đứa khốn nạn nào không biết xấu hổ mà ném vỡ cửa kính nhà tao? Có giỏi thì ra đây đánh tay đôi, Mạnh Đại Hổ tao mà sợ thì làm con mày.

Tiếng chửi mắng của Mạnh Đại Hổ vang rất xa trong đêm vắng, nhưng sau đó chỉ có vài tiếng chó sủa vang lên, không còn âm thanh nào đáp lại.

Mạnh Đại Hổ nổi giận còn muốn tiếp tục mắng, nhưng lúc này Mạnh Nhị Hổ từ trong nhà đi ra nói:

- Đại ca, oan có đầu nợ có chủ, đều là chúng ta gây náo loạn mới phát sinh vấn đề, ta về trước thôi.

Mạnh Đại Hổ tuy hận không thể tìm đánh thằng khốn kia một trận, nhưng lúc này chỉ có một con ngõ vắng, cũng không thể tránh được.

Mạnh Đại Hổ nhìn vài tên anh em cũng đi ra khỏi nhà xem xét mà lắc đầu, sau đó đi vào trong.

Năm anh em Mạnh gia như chim cút bại trận, bọn họ ủ rũ về nhà, không đợi anh em ngồi xuống ghế thì một tảng đá lại ném vào cửa kiếng trong nhà, lại tạo nên một lỗ hổng lớn. Lúc này cửa sổ giống như có cặp mắt hả hê nhìn anh em Mạnh gia.

Mạnh Đại Hổ cuối cùng cũng không nhịn được, hắn điên cuồng phong ra khỏi nhà, lại gào lên với con hẻm vắng bóng người, nhưng không có ai đáp lời.

- Vương Tử Quân, con bà mày.

Mạnh Đại Hổ vừa mắng xong thì cảm thấy một cơn đau bùng lên, hắn đưa tay sờ xuống chân, bên dưới là một miếng thủy tinh găm vào thịt.