- Bí thư Vương, tôi...
La Nhân Uy đứng lên thật mạnh, lão muốn giải thích cho mình.
- Không cần cảm ơn tôi, bí thư La, vẫn là câu nói vừa rồi, nếu ngài muốn nói lời cảm tạ, xin mời tôi bữa cơm. Lần này họp thường ủy khá khuya, cơm tối còn chưa ăn no, vừa vặn có chút thời gian dùng cơm, lại có anh mời cơm thì tốt quá.
Khi La Nhân Uy còn chưa kịp tiếp nhận thì Hào Nhất Phong đã khoát tay áo nói:
- Đồng chí Nhân Uy, không cần nói nữa, bí thư Tử Quân nói đúng, trong chuyện này có trách nhiệm của tôi.
Hào Nhất Phong lúc này rất căm hận Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân nói ra như vậy căn bản có vài phần càn quấy, nhưng lão là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, căn bản không thể nào nói không có trách nhiệm ở sự kiện này.
Hào Nhất Phong tối thiểu cũng phải có trách nhiệm với lãnh đạo, dù sao lão cũng là người đứng đầu ban ngành La Nam, hơn nữa bây giờ còn có các vị thường ủy tỉnh ủy, nếu xảy ra tranh luận thì một bí thư như lão sẽ mất hết thể diện.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn khẽ dựa lưng lên ghế, sau đó lẳng lặng nghe Hào Nhất Phong lên tiếng.
Tuy Vương Tử Quân vừa rồi nói ra vài lời làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy buồn bực, thế nhưng xu thế của hội nghị thường ủy lúc này luôn được tiến hành theo những sắp xếp của Hào Nhất Phong. Dù là những sắp xếp đề bạt của phòng tổ chức trước kia hay thứ gì khác đều có xu thế nghiêng về một bên.
Hội nghị thường ủy mở đến mười một giờ, khi đó Vương Tử Quân cũng không đi ra khỏi phòng họp. Hắn chờ đám người vây quanh Hào Nhất Phong như sao sáng quanh trăng, cuối cùng mới rời đi với chủ tịch Thạch Kiên Quân.
- Tử Quân, vì chút chuyện nhỏ cũng không nên vạch mặt với hắn ta.
Thạch Kiên Quân ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi thản nhiên nói.
Giọng nói của Thạch Kiên Quân lúc này căn bản không khác gì dĩ vãng, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy không giống. Thạch Kiên Quân trước kia cũng nói như vậy, thế nhưng lúc này lại thiếu đi một thứ, đó chính là tinh thần.
Xem ra Lữ Tiến Binh gặp chuyện không may đã làm cho Thạch Kiên Quân mất đi ý chí chiến đấu cuối cùng, Vương Tử Quân muốn an ủi chủ tịch Thạch hai câu, thế nhưng lại không biết nói gì hơn.
Thạch Kiên Quân vẫn chưa đến năm mươi, là một vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi, có thành tích ở tỉnh Sơn Nam, nhiệm kỳ sau thế nào cũng tiến lên. Có thông tin Hào Nhất Phong sẽ rời khỏi Sơn Nam, thế cho nên sự kiện tiến lên vị trí bí thư tỉnh ủy căn bản như ván đóng thuyền. Nếu như có thể phát triển tốt, mười năm sau cũng sẽ tìm được cơ hội, biết đâu sẽ có cơ hội tiến lên trung ương.
Nhưng bây giờ sự kiện Lữ Tiến Binh đã làm cho Thạch Kiên Quân căn bản là ốc không mang nổi thân ốc, dù cho không liên lụy vào sự kiện Lữ Tiến Binh, thế nhưng căn bản không còn khả năng công tác trong tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân đổ một phần trách nhiệm lên người Hào Nhất Phong, nhưng thượng cấp là người mắt sáng như sao, tuy có vài cờ lê đánh lên mông Hào Nhất Phong, thế nhưng người tiếp nhận chiếc cờ lê lớn hơn vào đầu chính là Thạch Kiên Quân.
Đến bây giờ căn bản không thể không thừa nhận Hào Nhất Phong là người có kinh nghiệm phong phú, quả thật là mười phần thủ lĩnh, vừa cứng vừa thối, hoành hành ngang dọc làm cho đối thủ không còn đường sống. Điều này cũng xem như làm khó cho Hào Nhất Phong, vì hai năm qua lão phải ném lợi ích toàn cục cho người của Thạch Kiên Quân, phải chờ đợi chịu nhục lâu ngày, mãi đến bây giờ ra tay mới nặng nề như thế.
- Chủ tịch Thạch, Lữ Tiến Binh là Lữ Tiến Binh, ngài là ngài, ngài không nên quá nhiều băn khoăn trong sự kiện này.
Vương Tử Quân có chút do dự, hắn khẽ nói với Thạch Kiên Quân.
- Tử Quân, cám ơn cậu đã an ủi tôi, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.
Thạch Kiên Quân thấy hành lang đã vắng bóng người, thế là nở nụ cười nói với Vương Tử Quân.
Lúc này phòng làm việc của Thạch Kiên Quân khá lạnh, không biết có phải có liên quan đến tâm tình của lãnh đạo hay không, khi Vương Tử Quân đi vào thì nhìn qua bàn và thấy vài chiếc ly vẫn còn lại một nửa nước trà.
Vương Tử Quân là người làm lãnh đạo nhiều năm, hắn chưa từng thấy trong phòng làm việc của mình có nửa ly trà sót lại như vậy. Bình thường sau khi khách đi thì thư ký sẽ tiến vào thu dọn cho lãnh đạo, bây giờ tình cảnh kia lại xuất hiện trong phòng làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy trái tim băng giá, lúc này người ta thất thế thì căn bản mọi việc không có ai quan tâm.
- Chủ tịch Thạch, chỗ của anh có trà ngon, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy chuẩn bị trà tốt nhưng căn bản không có nhiều hương vị, bây giờ vừa lúc được hưởng trà ngon của chủ tịch Thạch.
Vương Tử Quân nói, sau đó tự nhiên thu dọn sạch sẽ nước trà trên bàn.
Thạch Kiên Quân cũng thấy những ly trà trên bàn, hắn sao lại không biết đây là có chuyện gì? Lúc này thấy Vương Tử Quân thoải mái thu dọn, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác cảm động.
Vào thời điểm nguy nan gặp chân tình, cũng chỉ vào thời điểm này thì mình mới thấy được những kẻ thật sự tốt.
Vương Tử Quân ra tay sắp xếp, chỉ một lát sau thì hai ly trà nóng đã được đặc lên bàn. Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tử Quân, tôi phải đi.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này nghe Thạch Kiên Quân nói ra thì hắn vẫn cảm thấy có chút khác thường.
- Cá nhân tôi không có vấn đề, nhưng Lữ Tiến Binh gặp chuyện không may, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa những chuyện thế này căn bản sinh ra những ảnh hưởng không tốt.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì giọng nói có vài phần trầm trọng.
- Chủ tịch Thạch, hướng đi của ngài đã được quyết định chưa?
Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó khẽ hỏi Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân vuốt ve ly trà trong tay, sau đó hồn nhiên như không quan tâm nói:
- Còn chưa quyết định, thế nhưng cũng là khá tốt, cậu nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn hiểu được ý nghĩ của Thạch Kiên Quân. Nếu gánh chịu trách nhiệm thì chức vị vẫn còn nhiều, chỉ cần tuyến trên có ý, tất nhiên sẽ sắp xếp vào một vị trí trong bộ và ủy ban trung ương.
- Tử Quân, cậu cũng là người phải đi, cũng đừng quá quan tâm đến đám người Hào Nhất Phong, dù sao thì cậu không có gì liên quan, căn bản là không nên quan tâm. Cậu cũng đừng nên kéo căng dây cung, trên quan trường là như vậy, không nên làm dũng sĩ ở khắp nơi, khuyên người cũng phải có lòng khoan dung. Bây giờ cậu cần phải làm chính là xác định sự việc của mình. Vị trí kia của cậu tiến là công mà lùi là thủ, nếu như có thể thì sẽ là bệ đỡ cho phát triển sau này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này căn bản là Thạch Kiên Quân nói ra những lời tâm huyết.
...
- Nghe nói Lữ Tiến Binh đã xảy ra chuyện sao?
Trong một văn phòng của ủy ban nhân dân tỉnh Sơn Nam, hai người đàn ông trung niên đang khẽ nghị luận với nhau.
- Không phải sao? Tôi nghe nói lần này chủ tịch Thạch cũng bị liên quan, hì hì, nói ra thì Cổ Thập Minh thật sự là hại người rất nặng.
- Được rồi, chúng ta nói những lời này cũng vô ích, những chuyện này nói cho đúng cũng không có gì tốt với chúng ta.
- Hì hì, nói không chừng đơn vị chúng ta cũng phải đi theo chủ tịch tỉnh, cậu cảm thấy lúc này anh ấy có thể sống yên ổn được sao? Nếu có cơ hội thì anh nên hoạt động một chút, biết đâu sẽ có được vị trí tốt.
- Nói đùa gì vậy, tôi thì có vị trí tốt gì chứ?
Người đàn ông trung niên được nói đến mở miệng chối từ, thế nhưng trong mắt lại lóe lên vài phần động tâm.