Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1382: Có người kiên cường thì có kẻ yếu ớt




Khi Lữ Tiến Binh chuẩn bị đứng lên, chợt một người đàn ông bên cạnh đứng lên bỏ chạy. Khi người đàn ông này đứng lên thì hai tên cảnh sát đã vội vàng phóng theo, có vài tên cảnh sát từ bốn phía chạy đến, chỉ mất một phút thì tên kia đã bị vặn ngã xuống đất.

Khi tên đàn ông kia bị còng tay thì tất cả kết thúc mỹ mãn. Lữ Tiến Binh nhìn tên đàn ông bị cảnh sát dẫn đi với bộ dạng ủ rũ, hắn chợt cảm thấy trái tim về đúng vị trí của nó, toàn thân vã mồ hôi lạnh.

Thì ra không phải đến bắt mình! Lữ Tiến Binh thậm chí không còn dũng khí nhìn đám cảnh sát, lúc này tiếng nhắc nhở đến đăng ký chuyến bay vang lên bên tai. Hắn cầm lấy vé máy bay và giấy chứng minh của mình nhanh chóng đi làm thủ tục, cũng nhanh chóng ngồi lên máy bay sắp cất cánh.

Trước khi máy bay cất cánh vài phút thì tâm tình của Lữ Tiến Binh còn chưa yên ổn chút nào, nhưng khi máy bay đã ở trên bầu trời, hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại.

- Tiên sinh, tạm biệt.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dùng giọng thanh nhã nói lời cáo từ với Lữ Tiến Binh, cặp mắt ngập nước của cô nàng giống như vẫn còn chút không muốn.

Lữ Tiến Binh nhìn bộ dạng của người phụ nữ mà không khỏi có chút thích ý. Người phụ nữ này ngồi bên cạnh hắn trên máy bay, là một người hay nói. Hắn căn bản không phải là người nhiều lời, thế nhưng hắn khá căng thẳng nên không khỏi không nhờ vào những lời nói chuyện phiếm với người phụ nữ kia để giảm sức ép.

- Ngài có thể cho tôi số điện thoại liên lạc không? Tôi sẽ rất vui khi anh cho tôi số điện thoại liên lạc.

Người phụ nữ dùng giọng chân thành nói với Lữ Tiến Binh.

Nói như vậy có thể là thử, cũng có thể là khiêu khích, còn có vài phần trêu chọc, tóm lại thì nói như vậy cũng có vài phần muốn kết giao. Nếu như là trước kia thì Lữ Tiến Binh căn bản sẽ rất sung sướng, dù sao thì đây cũng là một người phụ nữ thích kết giao, thế nhưng bây giờ hắn nào còn tâm tư như vậy.

Tuy bề ngoài của Lữ Tiến Binh căn bản là không có vài phần hấp dẫn, thế nhưng nói chuyện nhẹ nhàng và có phong độ, thế cho nên để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Lữ Tiến Binh thậm chí nghĩ rằng nếu mình và người phụ nữ kia ở chung với nhau, chỉ sợ hai ngày sẽ tiến vào trong lòng đối phương.

- Hì hì, thời gian thật sự không chờ đợi con người.

Lữ Tiến Binh cảm thấy mình rất có thành tựu, hắn khẽ nói một câu, sau đó mở miệng đi đến.

Khi Lữ Tiến Binh đi ra máy bay thì ánh nắng ấm áp làm cho toàn thân thoải mái, cách xa vài ngàn kilomet thật sự khác hẳn, nhiệt độ hơn hai mươi làm cho Lữ Tiến Binh cảm thấy rất ấm áp.

- Xin hỏi ngài có phải là Lữ Tiến Binh không?

Một âm thanh nhàn nhạt nhưng uy nghiêm chợt vang lên làm cho Lữ Tiến Binh giật mình, hắn thấy bốn người đàn ông cao hơn mét tám bao quanh lấy mình.

Lữ Tiến Binh nhìn thấy một người trong số đó đưa ra giấy chứng minh công tác, hắn chợt cảm thấy cơ thể co quắp, thế là không nói gì mà chỉ gật đầu.

- Đi theo chúng tôi, nếu như anh không muốn làm mình mất mặt, cũng đừng nên có tâm tư gì khác.

Hai người đàn ông tiến lên kẹp Lữ Tiến Binh vào giữa, người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói với Lữ Tiến Binh.

Lữ Tiến Binh khẽ gật đầu, hắn hếch ngực cố gắng làm cho cơ thể mình thẳng đứng hơn một chút. Hắn nhìn bóng mình trải dài trên sân bay, thế là hận không thể đập đầu vào cây cột để xong hết chuyện. Nhưng hắn thật sự không có dũng khí như vậy, hắn đã là người từng sống huy hoàng, hắn căn bản cảm thấy khó khăn khi chủ động tìm cái chết.

Lúc này Lữ Tiến Binh cảm thấy mình căn bản chưa bao giờ hiểu được câu nói: "Chết tử tế không bằng còn sống" như ngày hôm nay. Hắn quá lưu luyến thế giới này, lưu luyến những gì tốt đẹp đã được hưởng thụ.

Lữ Tiến Binh nghĩ đến đây mà cố gắng làm cho mình thêm tỉnh táo một chút, hắn muốn làm cho mình kiên cường hơn. Dù sao thì hắn cũng là một nhân vật, cho dù vào thời điểm cuối cùng thì hắn cũng không muốn có biểu hiện thất hồn lạc phách, tối thiểu cũng phải có chút phong độ.

Nhưng cơ thể giống như thoát ly khỏi sự khống chế của Lữ Tiến Binh, mặc dù hắn luôn tự nói với mình là không có chuyện gì, thế nhưng hai chân lại run lên không như những gì tự nhắc nhở mình. Nếu như không phải là hai người hai bên đỡ lấy người, chỉ sợ hắn đã tê liệt mất rồi.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua Lữ Tiến Binh, hắn nhanh chóng vung tay lên với hai tên nhân viên phá án. Hai người đàn ông ở hai bên ngầm hiểu chỉ thị của lãnh đạo, bọn họ nhanh chóng kẹp chặt cơ thể mềm oặt của Lữ Tiến Binh.

- Lữ tiên sinh, xin chờ chút.

Một giọng nói yêu kiều chợt vang lên sau lưng, lúc này người phụ nữ cùng ngồi trên máy bay với Lữ Tiến Binh chợt chạy đến. Khi thấy người phụ nữ kia chợt xuất hiện thì vẻ mặt hai tên đàn ông kẹp chặt Lữ Tiến Binh chợt biến đổi, bọn họ chuẩn bị tiến lên cản đối phương, thế nhưng người đàn ông trung niên đi đầu chợt lắc đầu.

Lữ Tiến Binh căn bản không nghĩ rằng người phụ nữ kia lại chạy đến tìm mình, hắn rõ ràng đã cơ bản không còn hy vọng nào, thật sự rơi vào hoàn cảnh gần đất xa trời.

- Cô có chuyện gì sao?

Lữ Tiến Binh vô thức thoát khỏi hai tên đàn ông kèm chặt lấy mình rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Đây là số điện thoại của em, sau này mong anh liên lạc nhiều hơn.

Người phụ nữ kia nói rồi lấy một tấm danh thiếp màu hồng đưa vào trong tay Lữ Tiến Binh, lại nở nụ cười mềm mại đáng yêu nói:

- Hai ngày nay em cũng không rời khỏi thành phố Xuân Thành.

- À, tôi còn có việc phải đi trước.

Lữ Tiến Binh tiếp nhận danh thiếp rồi chuản bị bước đi. Bốn người đàn ông lại bao bọc quanh người hắn giống như những viên vệ sĩ bảo vệ chủ của mình.

Mặc dù không quay đầu lại nhưng Lữ Tiến Binh vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người phụ nữ phía sau. Hắn thầm nghĩ:

- Có lẽ người phụ nữ ngu ngốc kia đã xem mình thành ông chủ giàu có bậc nhất rồi.

- Có phải cảm thấy tiếc nuối không trưởng phòng Lữ?

Người đàn ông trung niên khẽ tiến đến lấy tấm danh thiếp trong tay của Lữ Tiến Binh, sau đó nhìn lướt qua rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

Lữ Tiến Binh cũng không muốn so đo với lời nói trêu chọc của tên nhân viên phá án, hắn cười nhạt một cái rồi mới nói:

- Tôi cũng không hiểu nổi vì sao các người lại biết tôi sắp đi?

- Đối với người chờ đợi như chúng tôi thì tất cả không có gì là bí mật, tất nhiên kể cả hành tung của anh.

Người đàn ông kia nở nụ cười có ý nghĩa sâu xa với Lữ Tiến Binh, giọng điệu vẫn nhu hòa như trước.

Nhưng lời nói của người đàn ông trung niên này rơi vào trong tai của Lữ Tiến Binh, làm cho vẻ mặt của hắn càng thêm khó nhìn. Đối với người chờ đợi như chúng tôi thì tất cả không có gì là bí mật, đây chẳng phải là nói có người theo dõi từ lúc mình muốn trốn đi rồi sao?

Nếu như mình ở trong tầm mắt của đối phương, như vậy vì sao còn cho mình leo lên máy bay, không phải chờ đến đây mới bắt mình sao? Bọn họ làm như vậy là có ý gì?