Vương Tử Quân căn bản không hối hận khi từ chối lời đề nghị của Thạch Kiên Quân. Dù sự việc này sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai người phát sinh vết rách, thế nhưng có một số việc mà Vương Tử Quân căn bản là không muốn lùi bước.
Khả năng Vương Tử Quân rời khỏi thành phố La Nam là không nhỏ, hắn cũng có suy tính của mình. Dù sao hắn cũng công tác ở thành phố La Nam lâu năm, đã bỏ ra rất nhiều tâm tư vì sự phát triển của La Nam, bây giờ hắn nhìn những thành quả phấn đấu của mình, thật sự cảm thấy khó thể rời đi.
Cây chuyển thì chết nhưng người chuyển thì sống, doanh trại sắt nhưng binh lính như nước chảy, hắn càng phải tiến bước, chỉ có thể rời khỏi thành phố La Nam...
Trong một căn biệt thự rất lớn ở đường Tây Giao thành phố Sơn Viên có hai người đang uống rượu, một trong số đó chính là người được Thạch Kiên Quân nhắc đến hôm nay, là Cổ Thập Minh. Người này hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn mập mạp làm cho người ta nhìn qua cảm thấy cực kỳ uy nghiêm. Nhưng lúc này vị lãnh đạo phòng tài chính nói một không hai đang phải cố gắng nở nụ cười nịnh nọt.
- Trưởng phòng Lữ, tôi kính ngài một ly, chúc tâm tưởng của ngài mau chóng thành hiện thực.
Cổ Thập Minh nâng ly rượu đỏ lên mỉm cười nói.
Trong tỉnh Sơn Nam cũng không có nhiều người được Cổ Thập Minh mời rượu, thế nhưng trong số những người được mời có Lữ Tiến Binh. Lúc này Lữ Tiến Binh cười ha hả cụng ly với Cổ Thập Minh, sau đó cười nói:
- Anh Cổ, anh sẽ cố gắng tìm cách cho chuyện của cậu.
- Điều này là tất nhiên, nếu anh không nghĩ cho anh em, như vậy còn có thể nghĩ cho ai? Hôm nay tôi mời anh, chủ yếu là muốn uống với anh vài ly, bây giờ mỗi ngày ngài đều bận rộn công tác, thật sự quá cực khổ.
Cổ Thập Minh lúc này cười giống hệt như một đóa hoa.
Lữ Tiến Binh căn bản rất thỏa mãn với thái độ của Cổ Thập Minh, hắn vỗ vỗ lên vai Cổ Thập Minh rồi nói:
- Anh Cổ, bí thư thị ủy La Nam là một vị trí cực kỳ quan trọng, nơi đây là trung tâm kinh tế của tỉnh Sơn Nam, tuy sẽ không tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy ngay lập tức, thế nhưng chỉ cần anh ngồi ở vị trí này, chuyện tiến lên thường ủy tỉnh ủy là ván đã đóng thuyền.
- Nhưng nếu muốn tiến lên làm bí thư thị ủy La Nam, căn bản cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù Cổ Thập Minh căn bản không quá yêu mến cách nói nửa câu chừa nửa câu của Lữ Tiến Binh, thế nhưng lúc này hắn vẫn phải mở miệng theo sau:
- Có sự giúp đỡ của đại ca và chủ tịch Thạch, em tin tưởng một trăm phần trăm vào sự kiện lần này.
- Anh Cổ, trong tỉnh Sơn Nam cũng có vài việc xem như làm khó cho chủ tịch Thạch.
Lữ Tiến Binh thấy thời cơ phù hợp thì lập tức dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Thạch đã nói chuyện với bí thư Vương về vị trí bí thư thị ủy La Nam, tuy chủ tịch Thạch cũng không lộ ra kết quả cuối cùng, thế nhưng từ trong giọng nói của chủ tịch Thạch thì tôi cảm thấy không quá thuận lợi.
"Không thuận lợi!"
Ba chữ này làm cho vẻ mặt Cổ Thập Minh biến đổi. Hắn là người công tác lâu năm ở Sơn Nam, hắn biết lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở Sơn Nam là như thế nào. Nếu như Vương Tử Quân căn bản là cắn mãi không buông, như vậy khả năng Cổ Thập Minh hắn tiến lên làm bí thư thị ủy La Nam căn bản chỉ còn lại phân nửa.
- Vương Tử Quân hắn sở dĩ có ngày hôm nay không phải là nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch Thạch sao? Chủ tịch Thạch tự mình ra mặt nói chuyện mà hắn còn dám nói như thế, tôi cảm thấy người này căn bản là không biết trời cao đất rộng.
Cổ Thập Minh cảm thấy rất căm tứ, sau đó trầm giọng nói với Lữ Tiến Binh.,
Nhưng Lữ Tiến Binh cũng không tiếp lời Cổ Thập Minh, tuy bây giờ hắn đã là một trong những người có lực ảnh hưởng trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn biết rõ lúc này mình căn bản còn chưa đủ thực lực chống lại Vương Tử Quân.
Chính mình sở dĩ hô phong hoán vũ cũng chủ yếu là dựa vào Thạch Kiên Quân, nhưng Vương Tử Quân thì khác, người này là cây đại thụ ở tỉnh Sơn Nam, một gốc cây đại thụ có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau với Thạch Kiên Quân. Sau khi có ý nghĩ đẩy Cổ Thập Minh tiến lên làm bí thư thị ủy La Nam, chủ tịch Thạch thậm chí còn chạy đến thành phố La Nam trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.
Mình căn bản không có ưu thế gì khi so sánh với Vương Tử Quân.
Lữ Tiến Binh căn bản tỉnh táo trở lại, hắn cũng không nói lời nào. Những gì hắn nghĩ căn bản không thể nói trước mặt Cổ Thập Minh, lòng tự trọng ép hắn căn bản không dám nói mình không bằng Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Lữ, ngài chỉ điểm cho tôi một chút, lúc này tôi nên làm gì bây giờ?
Khi thấy Lữ Tiến Binh không nói lời nào thì Cổ Thập Minh biết lời châm ngòi của mình căn bản không có tác dụng. Lữ Tiến Binh treo cao việc không liên quan đến mình, không dẫm chân vào bùn, nhưng Cổ Thập Minh hắn không làm không được. Dù sao thì hắn cũng suy nghĩ nhiều năm vì vị trí thường ủy tỉnh ủy, lúc này sao có thể cam chịu buông tha cho nó được?
- Cậu biết tình hình trước kia của thành phố La Nam rồi đấy, tất cả là do bí thư Vương tạo dựng lên, bây giờ cậu muốn làm bí thư thị ủy La Nam thì cửa ải đầu tiên cần vượt qua chính là bí thư Vương Tử Quân. Nói cách khác thì cậu căn bản không thể nào tiến lên được. Dù là tỉnh ủy hay tuyến trên sẽ luôn trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.
Lữ Tiến Binh là người làm công tác tổ chức, sau khi nói vài câu thì sự việc đã hầu như rất rõ ràng.
- Trưởng phòng Lữ, tôi căn bản có mối quan hệ rất bình thường với Vương Tử Quân.
Cổ Thập Minh trầm ngâm một chút rồi dùng giọng tức giận nói.
Lữ Tiến Binh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Cổ Thập Minh, sau đó trong lòng thầm nghĩ anh không giỏi kéo quan hệ với Vương Tử Quân, như vậy còn muốn làm bí thư thị ủy La Nam sao? Nhưng hắn cũng không nói những lời này ra khỏi miệng, dù sao thì Cổ Thập Minh cũng luôn cung kính với hắn, hắn cũng nhận không ít lợi ích từ người đối phương, thế nên không nên đả kích đối phương làm gì cho mệt.
- Dù gì thì anh cũng phải đi kéo quan hệ, đây là vấn đề thái độ.
Lữ Tiến Binh nhìn thoáng qua Cổ Thập Minh rồi trầm giọng nói.
Phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong căn bản là không rộng nhưng lắp đặt cực kỳ tinh xảo. Lúc này trên bàn làm việc có một trang giấy Tuyên trắng(giấy viết thư pháp), một cây bút lông thô được chấm mực đỏ đang được bí thư Nhất Phong cầm chặt trên tay.
Nhưng Hào Nhất Phong cũng không lập tức hạ bút, lão trầm ngâm giây lát, sau đó mới đặt bút lên giấy Tuyên. Sau một loạt hành động múa bút như rồng bay phượng múa, năm chữ lớn xuất hiện trên giấy.
Tuổi già chí chưa già.
- Chữ đẹp.
Tiếng vỗ tay khẽ vang lên, chợt có người lên tiếng:
- Bí thư Hào, năm chữ này của ngài hầu như là tập trung được tinh hao của lối viết thảo, cho dù một vài người chuyên nghiệp đến ghi cũng không hơn được.
Hào Nhất Phong đặt bút lông trong tay xuống, sau đó mới cười nói:
- Trọng Khang, cậu cũng đừng rót mật vào lòng tôi, tôi biết rõ mình có trình độ thế nào. Nhưng đây chỉ là một hành vi nghiệp dư của tôi, chỉ là viết chơi mà thôi, nếu so sánh với nhà thư pháp thì căn bản kém quá xa.