Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1365: Có đi hay không




Tuy Tiểu Lý đã chạy nhiều lần thế nhưng không dám mở miệng tranh luận với Lô Lưu Quan, vì trước đó có một lần hắn tranh luận với lãnh đạo, đã nhận lấy kết quả quá đau đớn.

Tăng ca, liên tục bị phê bình, hầu như tất cả chuyện tốt đều không đến lượt Tiểu Lý hắn. Nếu không phải là một người anh đang làm xây dựng trong thành phố mở lời cầu tình cho hắn, còn không biết có chuyện gì đang chờ đợi hắn phía trước.

- Không phải chỉ là một buổi lễ thôi sao? Cần gì phải làm như cháu nội thế?

Mặc dù Tiểu Lý căn bản không dám nói gì với một Lô Lưu Quan đang nổi giận, thế nhưng sau khi rời khỏi phạm vi mà Lô Lưu Quan có thể nghe thấy được, hắn vẫn không nhịn được phải lên tiếng mắng.

Tiểu Lý căn bản cảm thấy rất tức giận với buổi lể khởi công lần này, từ khi bắt đầu trù bị cho buổi lễ hôm nay, hắn đã bị phái đến nơi này, vài ngày qua cực kỳ bận rộn. Nhưng hắn thật sự không dám chủ quan, chưa nói đến phương diện Lô Lưu Quan giống như ném tất cả công tác ở văn phòng huyện ủy để chạy đến nhìn chằm chằm vào nơi này, hơn nữa các vị lãnh đạo huyện cũng đều đến đây một lần, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cũng không quên chạy đến xem xét.

Thiếu cái gì mà thiếu? Có chỗ nào khó khăn? Tất cả chỉ cần mở miệng là có thể được giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất. Tiểu Lý không khỏi nghĩ đến một câu chuyện nhỏ nhặt xảy ra hôm qua, hắn phát hiện xẻng dùng để xúc cát căn bản không quá bén, thế là nói chuyện nhỏ này cho Lô Lưu Quan.

Đây vốn là một chuyện cỏn con, chỉ cần dùng giấy nhám chà cho sáng là được. Thế nhưng Lô Lưu Quan lại phóng đại sự việc, đưa hắn chạy đến mười cửa hàng bán vật dụng, mua thêm vài chiếc xẻng mới.

Không phải là bí thư thị ủy Vương Tử Quân sẽ đến đặt nền móng cho hạng mục sân bay sao? Có cần phải làm như vậy không? Vương Tử Quân là người căn bản luôn cho ra yêu cầu tiết kiệm, lúc này các vị lãnh đạo cũng không sợ vỗ mông ngựa rớt xuống đùi ngựa.

Tuy Tiểu Lý cảm thấy rất mất hứng khi bị sai khiến chạy đi chạy lại khắp nơi vì những chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng căn bản là rất bội phục bí thư Vương. Hắn là người thành phố La Nam, có thể nói đã được thấy sự biến đổi của thành phố La Nam, hắn học tập ở thành phố La Nam, có thể nói từ nhỏ đến lớn căn bản chưa từng rời khỏi La Nam.

Trong ấn tượng của Tiểu Lý thì thành phố La Nam căn bản là giao thông bất tiện, đừng nói là phương diện phát triển kinh tế. Nhưng sau khi bí thư Vương đến thì đường sắt được nối thông, còn có đường cao tốc, bây giờ lại có cả sân bay.

Khi thu nhập của quần chúng thành phố La Nam dần tăng tiến, chưa nói đến những thứ khác, năm xưa chính gia đình hắn cũng có cuộc sống khá căng thẳng. Nhưng từ sau khi xây dựng khu du lịch Cô Yên Sơn, người cha của hắn có chút đầu óc kinh doanh đã mở một xưởng gia công các vật lưu niệm bán cho khách du lịch, thế là kinh tế gia đình dần phát triển, mới vài năm đã xây dựng được một ngôi nhà cao tầng trong thôn.

Dựa theo ý nghĩ của Tiểu Lý, hắn chuẩn bị học xong và về nhà cùng làm với bố. Nhưng không ngờ bố hắn căn bản không cho con theo nghề của mình, buộc hắn thi vào làm nhân viên nhà nước, tương lai làm một vị quan tốt như bí thư Vương.

Đây là lờ của bố nói cho Tiểu Lý, khi đó hắn đậu vào làm nhân viên nhà nước, hắn cũng đầy tâm tư như vậy. Nhưng sau khi rèn luyện trong văn phòng huyện ủy được nửa năm, hắn chợt phát hiện mình có bao nhiêu khác biệt với bí thư Vương.

Chưa nói đến những thứ khác, nói về phương diện cấp bậc, nếu hắn muốn bò lên vị trí hiện tại của bí thư Vương, chỉ sợ cả đời cũng không có hy vọng. Những vị lãnh đạo trong văn phòng hầu như ai cũng đã chờ đợi cả chục năm, nhưng bây giờ không phải mới chỉ là trưởng khoa thôi sao?

Chính mình không có hậu trường, cũng không có ai chèo chống, nếu muốn trở thành giống như bí thư Vương, nói dễ vậy sao?

Tiểu Lý nghĩ như vậy, hắn chợt nhớ đến một tin tức, một vấn đề mà bố hắn luôn lo lắng. Không biết từ lúc nào có người nói bí thư Vương sắp rời khỏi thành phố La Nam, lúc bắt đầu thì Tiểu Lý còn cho rằng đó là câu chuyện cười, nhưng từ khi bố bỏ chuyện làm ăn để đến tận cửa tìm hắn, hắn không thể không quan tâm đến tin tức này.

- Con trai, con hỏi thăm xem có phải là bí thư Vương sắp phải đi không?

Bố hắn dùng giọng chăm chú hỏi.

Khi đó Tiểu Lý căn bản không quá quan tâm, hắn dùng giọng tùy ý nói:

- Bố, bí thư Vương có đi hay không cũng không có quan hệ gì với chúng ta, ngài cứ tiếp tục kinh doanh phát triển là được.

- Tiểu tử ngốc, xấu hổ là làm nhân viên nhà nước. Lúc này thành phố La Nam chúng ta có cục diện rất tốt, còn không phải là bí thư Vương làm ra sao? Tôi sợ bí thư Vương vừa đi thì phía dưới không còn áp dụng biện pháp của anh ấy, đánh giang sơn thì dễ, thế nhưng thủ giang sơn thì mới khó.

Tiểu Lý nhìn bộ dạng sầu khổ của bố, thế là vội vàng lên tiếng đồng ý. Nhưng hắn nghe được tin tức cũng không nói cho bố biết, vì đại đa số mọi người đều cho rằng khả năng bí thư Vương sẽ bị điều đi, hắn là người hiểu rõ về bố mình, hắn biết bố mình không hy vọng bí thư Vương sẽ rời khỏi thành phố La Nam.

Không, phải nói là quần chúng thành phố La Nam có ít nhất phân nửa không muốn bí thư Vương rời đi. Nhưng Tiểu Lý lại nghe được thông tin khẳng định khả năng bí thư Vương rời khỏi thành phố La Nam là rất lớn.

Dù sao thì bí thư Vương đã công tác quá tốt ở thành phố La Nam, thậm chí cũng đã gần một nhiệm kỳ. Hơn nữa bí thư Vương còn là thường ủy tỉnh ủy, đã có tương lai phát triển rất tốt, anh ấy không thể tiếp tục ở lại trong thành phố La Nam.

- Trước kia phần lớn chỉ được nhìn thấy bí thư Vương trên tivi, lần này được nhìn ở khoảng cách gần, cũng muốn xem bí thư Vương là như thế nào.

Tiểu Lý thầm nghĩ như vậy, các động tác kiểm tra càng thêm cẩn thận hơn. Tuy hắn không ngại Lô Lưu Quan mở miệng mắng, thế nhưng cũng không muốn làm cho người mà hắn bội phục là bí thư Vương đang phát biểu lại bị cắt đứt vì chú sự cố nho nhỏ.

Mặt trời đỏ rực chậm rãi bay lên, ánh nắng ấm áp chiếu lên người đã đẩy lui nhiều khí tức mùa đông lạnh lẽo. Tiểu Lý dùng một chiếc bánh bao và uống bịch sữa, sau đó tiếp tục kiểm tra âm thanh, lúc này mới yên tâm đi đến nơi tụ tập các vị đồng sự của mình.

- Bí thư Vương không phải nói không cho làm công tác khởi công quá lớn sao? Sao tôi thấy hôm nay chúng ta lại có vẻ gióng trống khua chiêng thế nhỉ?

Khi Tiểu Lý đi đến ngồi bên cạnh một người đồng sự, chợt nghe thấy một vị đồng sự ngoại hiệu là Tiến Sĩ nói.

Vị đồng sự này có ngoại hiệu Tiến Sĩ cũng không phải có học vị tương đương, sở dĩ bị người ta gọi là tiến sĩ chủ yếu là bản thân quá ham học hỏi. Nhưng tính cách ham học và nghiên cứu này căn bản không thích hợp công tác trong đơn vị, thế nên thường xuyên bị những người ranh mãnh mở lời trêu chọc.

- Ha ha, anh Tiến Sĩ có lẽ không biết, thế nhưng tôi lại biết.

Bí thư Vương tuy không muốn làm lễ khởi công quá lớn, thế nhưng ý nghĩa của sự việc lần này là khác biệt, anh biết vì sao phải làm như vậy không? Tôi nói cho anh biết, đây là chúng ta xây dựng sân bay, hai năm sau thành phố La Nam sẽ có máy bay, như vậy chúng ta chỉ mất một giờ thì có thể đến thủ đô rồi.

Anh Trịnh là phó khoa của khoa thư ký, hắn cầm điếu thuốc rồi dùng giọng dạy bảo nói tiếp:

- Một chuyện quan trọng như vậy không thể làm lớn một chút sao? Hơn nữa lần này đến tham gia lễ khởi công cũng không phải chỉ có một mình bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Thạch cũng đến.

- Thật vậy sao? Có cả lãnh đạo tỉnh à?

Tiến Sĩ dùng giọng có chút không tin hỏi.

- Cái gì mà có cả lãnh đạo tỉnh? Bí thư Vương của chúng ta cũng là lãnh đạo tỉnh rồi.

Anh Trịnh nói rồi vỗ vỗ vai Tiến Sĩ:

- Đi thôi, đừng tập trung ở đây nói chuyện phiếm nữa, mau đi mua cho tôi gói thuốc.