Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1330: Không đến phía nam không biết ít tiền, không đến thủ đô không biết quan nhỏ




Lời nói của Bob tất nhiên làm cho Richard không thể nghi ngờ, nhưng hắn chỉ cười một tiếng, giọng nói càng lớn hơn vài phần:

- Bạn tốt của tôi, tôi không thể không thừa nhận nếu nói về thị trường thì căn bản là chuyên môn của anh, nhưng anh lại kém hơn tôi vài phần về việc nắm bắt tình hình trong quốc gia này.

- Anh yên tâm, sẽ không có người đến cạnh tranh với chúng ta. Dù có người đến cạnh tranh, những người lãnh đạo phụ trách hạng mục lần này sẽ hợp tác với Miyanda chúng ta, sẽ không hợp tác với đám xí nghiệp kia.

Richard dùng giọng tràn đầy tự tin nói, bộ dạng cực kỳ chân thật đáng tin. Bob chủ yếu phụ trách công tác nghiên cứu, hắn không quá thành thạo phương diện đầu tư, vì vậy cảm thấy lời nói của Richard không quá đáng tin.

Richard thật sự giống như bị Bob kích thích niềm hứng thú của mình, hắn nâng ly rượu đi đến trước quầy bar nhỏ trong phòng, rót cho mình một ly rồi đắc ý vươn ngón tay dài nói:

- Vì sao ư? Vì chúng ta là nhà đầu tư nước ngoài.

- Đầu tư nước ngoài, có hiểu không?

Richard uống hơn phân nửa một ly rượu lạnh băng rồi cười nói:

- Anh biết nhà đầu tư nước ngoài có ý nghĩa thế nào với đám người kia không? Điều này đại biểu cho bọn họ lấy được thành tích, đó chính là thứ mà người ta cần nhất.

Bob dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bộ dạng đắc ý của Richard, một lúc lâu sau mới nói:

- Nếu như người ta nhanh chân có được hợp tác với thành phố La Nam, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi cho bố cục của công ty chúng ta ở các tỉnh Trung Bộ.

- Chuyện này anh không cần lo lắng, tất cả đã có tôi.

Richard dùng giọng không kiên nhẫn cắt đứt lời Bob.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Richard cầm lấy điện thoại nói hai câu, sau đó khẽ nói:

- Cho bọn họ vào đi.

Richard đặt điện thoại xuống rồi cười nói:

- Bob, anh xem, có cá mắc câu rồi kìa.

- Là lãnh đạo thành phố La Nam đến sao?

Bob nhìn Richard rồi dùng giọng hào hứng nói.

- Không phải thành phố La Nam, là thành phố Khê Châu.

Richard nói rồi uống một ngụm rượu.

Bob chậm rãi mở to mắt vài phần, hắn dừng ánh mắt trên mặt Richard một phút đồng hồ, cuối cùng mới dùng giọng ngưng trọng nói:

- Richard, tôi cần phải nhắc nhở anh, thành phố Khê Châu tuy là một trong những khu vực nằm trong dự định của chúng ta, thế nhưng xuất phát từ bố cục của chúng ta lần này, ưu thế khu vực của thành phố Khê Châu kém hơn thành phố La Nam rất nhiều.

- Tôi cũng chưa nói sẽ đầu tư ở thành phố Khê Châu.

Richard chợt nhúc nhích người, sau đó nụ cười trên mặt biến mất vài phần:

- Anh xem tôi bây giờ có thích hợp tiếp khách không?

Bob nhìn Richard mặc trang phục khá tùy tiện, thế là lắc đầu nói:

- Với trang phục của anh hiện tại thì rõ ràng là không phù hợp.

- Như vậy là được rồi.

Richard tranh thủ thời gian đổi cho mình một đôi dép, sau đó mới nói:

- Nếu muốn cho công ty tranh thủ được nhiều lợi ích nhất, như vậy phải làm cho bọn họ thấy được có hy vọng, lại cảm thấy có nhiều người cạnh tranh khốc liệt. Giống như một đám sói tranh nhau miếng thịt, càng tranh cướp dữ dội thì bọn họ sẽ càng phải trả cái giá đắt.

- Cạch cạch!

Khi Bob mở cửa phòng, vài người đàn ông trung niên đi vào bên trong. Người đàn ông trung niên đi đầu nở nụ cười vui vẻ với Richard, sau đó nói:

- Richard tiên sinh, vị này chính là bí thư Trương của thành phố Khê Châu chúng tôi. Bí thư Trương đang học tập ở trường đảng, nghe nói ngài về thủ đô, thế cho nên cố ý đến thăm.

Người đàn ông được giới thiệu cũng nở nụ cười vui vẻ rồi vươn tay nói:

- Chào Richard tiên sinh.

Richard bắt tay với bí thư Trương, nhưng nụ cười trên mặt có vài phần e dè. Biểu hiện của Richard căn bản là không có gì không thích hợp đối với đám người vừa đi vào phòng, mà bí thư Trương càng cười mở miệng giới thiệu về thành phố Khê Châu.

Bob dù không nói gì nhưng đưa mắt nhìn những gì đang diễn ra mà không khỏi lắc đầu.

...

Hà Khởi Duệ sờ lên đầu, thầm nghĩ tuổi tác không buông tha cho con người, tối qua hắn uống nửa lít rượu, đến bây giờ còn căn bản là chưa khôi phục lại. Nếu như là trước đây vài năm, một lít rượu cũng chỉ là một giấc ngủ mà thôi.

Lúc này lựa chọn tốt nhất của Hà Khởi Duệ chính là chọn một địa điểm tốt để tắm rửa, sau đó mát xa toàn thân. Đối với một vị chủ tịch thành phố thì hưởng thụ vài thói tiêu khiển như vậy là không có vấn đề. Nhưng hôm nay hắn đành phải gác ý nghĩ như vậy vào trong lòng, sáng sớm hắn phải chạy đến ngồi chờ ngoài căn phòng này.

Làm người cũng không phải dễ dàng gì, sau khi trở thành chủ tịch thành phố La Nam, số người ép Hà Khởi Duệ phải an phận thủ thường cũng không còn nhiều. Hơn nữa phần lớn là người ta phải chờ hắn, nhưng hôm nay hắn lại trở thành người cầu cạnh kẻ khác.

Hà Khởi Duệ nhìn đám người ra vào bốn phía, trong lòng nghĩ đến tình cảnh uống rượu ngày hôm qua. Lật Tòng Ba tuy nhiệt tình cụng ly với hắn vài lượt, thế nhưng tâm tư của hắn lại càng đặt trên người vợ chồng Lý Nhị Bình.

Cặp vợ chồng kia đến tìm bí thư Vương làm gì? Lý Nhị Bình đến đây cũng căn bản không chào hỏi mình, điều này làm cho Hà Khởi Duệ có chút bức bối. Người phụ nữ kia không phải nhân vật đơn giản, nàng cho ra biểu hiện tôn trọng mình, thế nhưng hắn cộng sự với nàng nhiều năm, hắn biết người phụ nữ kia căn bản có trái tim cực kỳ cứng rắn.

Người trong quan trường lên chức nếu nói theo lẽ thường tình thì rõ ràng là sắp xếp từng chỗ ngồi, ăn từng quả, bước từng bước, như vậy là bình thường. Phó chủ tịch thường vụ thì sẽ tiến lên làm chủ tịch thành phố, chẳng lẽ nàng ta...

Hà Khởi Duệ nghĩ đến đây thì khẽ lắc đầu, hắn tin công tác của mình luôn làm cho bí thư Vương thỏa mãn. Tuy bí thư Vương cảm thấy Lý Nhị Bình rất không tồi, thế nhưng căn bản còn chưa giao ra những công tác trung tâm cho người này. Chính mình căn bản đề phòng người phụ nữ kia một chút là được, chủ yếu phải làm tốt quan hệ với bí thư Vương.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Hà Khởi Duệ không khỏi móc ra một điếu thuốc. Hắn là người nghiện thuốc, thói quen hút thuốc căn bản là khó thể thay đổi.

- Thật xin lỗi, đồng chí, đây là địa phương anh hút thuốc sao? Mong anh tuân thủ quy định ở chỗ này, nếu không chỉ có thể mời anh ra ngoài.

Một nữ cán bộ hơn hai mươi tuổi dùng giọng không chút khách khí nói với Hà Khởi Duệ.

Hà Khởi Duệ nhìn nữ cán bộ phía bên kia, có lẽ là một sinh viên vừa tốt nghiệp vào nhận công tác ở cơ quan, hắn bị một người như vậy mở miệng răn dạy, trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái. Hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn là người được nhiều người ủng hộ ở La Nam, nếu nói không chút khoa trương, hắn chỉ cần muốn hút thuốc thì người bên cạnh hận không thể nhanh tay lấy bật lửa châm thuốc lập tức. Có thể hầu hạ chủ tịch đại nhân hút thuốc, như vậy có ý nghĩa gì? Rõ ràng là một biểu tượng của thân phận, nói rõ anh có tư cách tiếp cận lãnh đạo.

Nhưng Hà Khởi Duệ đi đến đây, là cơ quan trung ương, người ta không biết anh là ai, như vậy sẽ coi anh ra gì?