Hỗ Khánh Điền có mối quan hệ rất bình thường với Triệu Văn Hợp trong số hơn hai mươi khu thường trú của các thành phố tỉnh Sơn Nam ở thủ đô, nhưng lúc này nghe lời nói cố ý quan tâm của Triệu Văn Hợp, hắn chợt sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng.
Tuy giữa hai người Hỗ Khánh Điền và Triệu Văn Hợp cẳn bản là không có mối quan hệ lệ thuộc gì, thế nhưng khu thường trú tỉnh Sơn Nam có thể nói là lãnh đạo đứng đầu trong các khu thường trú các thành phố của tỉnh Sơn Nam. Tất nhiên Triệu Văn Hợp là một vị chủ nhiệm lãnh đạo trong mắt đám người như Hỗ Khánh Điền.
- Chủ nhiệm Triệu cứ yên tâm, tôi có chuyện gì nhất định sẽ thông báo với ngài.
Hỗ Khánh Điền tỏ thái độ làm cho Triệu Văn Hợp cảm thấy rất vui. Hắn vỗ vỗ vai Hỗ Khánh Điền rồi nói:
- Bí thư Vương về thủ đô học tập chính là cơ hội tốt để chúng ta biểu hiện, dù thế nào thì hai chúng ta cũng phải đồng tâm hiệp lực, phả hầu hạ bí thư Vương thật thoải mái mới được.
Triệu Văn Hợp đi, Hỗ Khánh Điền nhìn chiếc xe của chủ nhiệm Triệu chạy đi như bay mà trong lòng không khỏi vui mừng.
Anh em, Triệu Văn Hợp gần đây là người mắt cao hơn đầu, nhưng bây giờ xưng hô là huynh đệ, xem ra bây giờ là nước cao hơn thuyền. Năm xưa khi Trình Tự Học còn là bí thư thị ủy La Nam, Triệu Văn Hợp nào có chịu đưa mắt nhìn mình? Bây giờ bí thư Vương làm thường ủy tỉnh ủy, địa vị của mình đã cao hơn rất nhiều, bí thư Vương vì sao không đến làm bí thư thị ủy La Nam sớm hơn một chút chứ?
Hỗ Khánh Điền cảm thấy cực kỳ vui mừng, khi đi vào phòng của Vương Tử Quân, hắn tự mình kiểm tra tất cả địa điểm bên trong phòng, cuối cùng mới cười tủm tỉm bỏ đi.
Vương Tử Quân tất nhiên không hiểu rõ chuyện nhỏ nhặt này, khi hắn đi đến Mạc gia thì bên trong đã tràn đầy tiếng cười trẻ thơ.
- Bố, ngài chậm rãi một chút, Tiểu Bảo ngoan, cháu chạy chậm một chút, đợi bà ngoại với.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong sân thì nghe được giọng nói lo lắng của mẹ vợ.
Mạc lão gia tử không nói gì, chỉ dùng tiếng cười thoải mái đáp lại lời nói của mẹ vợ Vương Tử Quân. Lão vui tươi hớn hở đi theo phía sau cháu mình, người ngoài nhìn vào cảm thấy giống như một ông lão hơn chín mươi tuổi.
- Tử Quân, chúng ta có thể ở thủ đô một khoảng thời gian, như vậy thật sự rất tốt.
Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng đứng một bên, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì khẽ nở nụ cười tiến lên chào đón, trên mặt là vài phần chờ mong.
Vương Tử Quân tuy hiểu rõ ý nghĩ của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn lại căn bản không thể nào đáp ứng ngay lời hứa hẹn của ngài, sau đó cười nói:
- Chúng ta bây giờ không phải đang được ở lại thủ đô một thời gian ngắn sao?
Mạc Tiểu Bắc kéo tay Vương Tử Quân mà không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt lại có vài phần mỉm cười.
Mẹ của Mạc Tiểu Bắc thấy con gái hạnh phúc đứng bên cạnh chồng, trong lòng cũng cực kỳ vui mừng. Trước kia bà cốn cũng không quá tình nguyện gả con gái của mình cho Vương Tử Quân, thế nhưng ông cụ trong nhà tình nguyện, bà không thể phát biểu ý kiến gì khác. Biết đâu đây chính là một mặt có chút khó chịu mà các đại gia tộc cần phải đi qua.
Nhưng bây giờ xem ra ánh mắt của Mạc lão gia tử rõ ràng là rất nhạy cảm, Tiểu Bắc không những có cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn có một đứa cháu ngoại rể liên tục phát triển, đã là thường ủy tỉnh ủy, là cán bộ cấp phó bộ. Bà nghĩ đến vẻ mặt những người khi nhắc đến con rể của mình, thế là trong lòng sinh ra cảm giác ngọt như uống mật.
Hôm nay đám người Vương Tử Quân có cơ hội khó kiếm để về thủ đô, nhất định phải uống vài ly cho vui.
...
- Cậu Vương, tối nay có thời gian không? Có vài người bạn từ bên dưới xuống gặp tôi, chúng ta cùng đi dùng bữa cơm chứ?
Người lên tiếng có bộ dạng cao lớn mập mạp, nụ cười vui vẻ xuất hiện trên gương mặt béo tốt, cơ thể nhìn sáng lạn như một vị phật Di Lặc.
Vương Tử Quân nghe lời mời của đối phương mà sờ lên đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh Lật, anh nên tha cho tôi, tối qua tôi đã uống một chặp, bây giờ còn cảm thấy đau đầu.
- Ha ha ha, tửu lượng của cậu vẫn còn phải tiếp tục rèn luyện, cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa cùng đi theo với chúng tôi.
Lật Tòng Ba vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó cười hì hì nói.
Nhìn hình bóng rời đi của Lật Tòng Ba, Vương Tử Quân sờ lên đầu rất bất đắc dĩ. Hai tháng thời gian học tập ở trường đảng, bây giờ đã bắt đầu được hơn một tuần. Ban huấn luyện lần này có đủ già trẻ, lớn tuổi nhất là một vị bí thư tỉnh ủy vùng Tây Nam, khả năng cũng là vì nguyên nhân này mà mọi người đề cử đối phương lên làm lớp trưởng ban huấn luyện lần này.
Người nhỏ tuổi nhất trong số các học viên chính là Vương Tử Quân, lúc vừa đến ghi danh thì hắn còn bị người ta cho là thư ký của lãnh đạo. Khi Vương Tử Quân chăm chú nghe giảng, một vị giảng viên già lão chuyên giảng về tình thế quốc tế đi đến dùng giọng trịnh trọng nói, lần sau phải nhắc lãnh đạo đến nghe giảng, thư ký dù đặc biệt phục vụ cho lãnh đạo, thế nhưng cũng không phải là việc gì cũng làm giúp cho lãnh đạo được.
Có sự việc nhỏ nhặt này xảy ra làm cho cả lớp cười như vỡ chợ, thế là Vương Tử Quân cũng trở thành danh nhân của ban huấn luyện.
Vương Tử Quân luôn là người với nụ cười trên môi, nhìn qua thì thấy cũng có mối quan hệ không tệ với nhiều người, Lật Tòng Ba chính là một người bạn trong số đó.
Lật Tòng Ba đến từ tỉnh Đông Tề, được đề bạt từ vị trí chủ nhiệm ủy ban cải cách tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh chủ quản kinh tế. Những ngày này có nhiều người về thủ đô thăm hỏi, Lật Tòng Ba lại rất thích Vương Tử Quân, chỉ cần thấy Vương Tử Quân nhàn rỗi là lập tức chạy đến gọi đi.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh tối qua uống rượu sống chết mà không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, dù hắn đã rèn luyện khá nhiều, thế nhưng nếu nói là mạnh bạo thì căn bản là khó thể được.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là không đi không được khi đối diện với lời mời như vậy, hắn đến đây với nhiệm vụ đầu tiên là học tập, nhiệm vụ thứ hai là bồi dưỡng các mối quan hệ.
Bây giờ Vương Tử Quân chính là mâm bánh trái trong ban huấn luyện, rất nhiều người tình nguyện chắp nối quan hệ với một người tương lai vô hạn như hắn. Người ta có tâm tư như vậy, Vương Tử Quân dù cảm thấy đau đầu nhưng cũng không thể nhíu mày.
Dù sao thì ở những chỗ thế này mà mình không hòa đồng, như vậy sẽ là một biểu hiện không trưởng thành ở phương diện chính trị.
- Tiểu Bắc, tối nay anh mới về.
Vương Tử Quân gọi điện thoại, hắn khẽ nói với đầu dây bên kia.
- Ôi, đại bí thư Vương anh khi nào thì về đúng giờ chứ? Anh còn mở miệng nói như vậy được.
Mạc Tiểu Bắc nói bằng giọng có chút bất mãn.
Vương Tử Quân cũng hiểu rõ chút cảm giác bực tức của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng biết nguyên nhân của nó xuất phát từ chính mình. Sau khi hắn đến tham gia khóa học tập thì hầu như mỗi ngày đều có người đến kéo đi dùng cơm, theo con số thống kê sơ bộ thì hắn là người được mời đi dùng cơm nhiều nhất trong ban huấn luyện.