Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1323: Không cầu đắc ý nhất thời, nhưng muốn một đời mưu sâu




Lúc này Vương Tử Quân hạ thấp tư thái tiếp đón Hào Nhất Phong, Quan Vĩnh Hạ không ngây thơ cho rằng Vương Tử Quân sợ Hào Nhất Phong, không phải như vậy thì lại là thứ gì?

Vô tình Quan Vĩnh Hạ chợt nghĩ đến một quyển sách cổ, trong đó cũng không ghi quá rõ ràng, thế nhưng ý nghĩa của nó thì hắn vẫn nhớ rõ:

"Một người càng khiêm tốn thì toan tính trong lòng càng thêm lớn!"

Những lời này làm cho Quan Vĩnh Hạ cảm thấy rất đúng đắn, hơn nữa càng cảm thấy phù hợp với Vương Tử Quân vào lúc này.

- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch.

Khi Vương Tử Quân bắt tay Hào Nhất Phong, trên mặt Hào Nhất Phong chợt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chút ngạc nhiên đó của bí thư Nhất Phong cũng nhanh chóng tan biến sạch sẽ. Dù sao thì Hào Nhất Phong cũng không phải người thường, lão vẫn tỏ ra nhiệt tình khi bắt tay với Vương Tử Quân, không có chút biểu hiện khác thường.

Thạch Kiên Quân nhìn vẻ tiêu sái tự nhiên của Vương Tử Quân, cũng vươn tay bắt chặt tay Vương Tử Quân. Sau đó đoàn người vây quanh bí thư Nhất Phong đi vào phòng như sao sáng quanh trăng.

- Tử Quân, hôm nay mở tiệc đặc biệt chiêu đãi cậu tiến vào hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy, cậu ngồi đây.

Hào Nhất Phong chỉ vào vị trí chính giữa rồi cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Bí thư Nhất Phong, tôi luôn là người tam tầm đúng theo giờ của lão lãnh đạo, hôm nay có lãnh đạo ở chỗ này, tôi ngồi bên cạnh mới là phù hợp.

Vương Tử Quân nói ba chữ lão lãnh đạo rất tự nhiên nhưng những vị thường ủy tỉnh ủy còn lại thì dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía bí thư Hào Nhất Phong, thầm nghĩ đây cũng không phải là lão lãnh đạo của Vương Tử Quân.

Vì lão lãnh đạo này cũng không phải có đúng ý nghĩa của nó, vì Hào Nhất Phong vẫn luôn muốn nắm bắt Vương Tử Quân, tiếc là không có năng lực đó.

Vì không nói đến chuyện công tác thế cho nên bữa tiệc hoan nghênh Vương Tử Quân có bầu không khí rất tốt. Đám người Hào Nhất Phong đều là cáo thành tinh, tuy trong lòng đều có những toan tính nhỏ nhặt, thế nhưng khi cùng dùng cơm lại cực kỳ hài hòa và vui vẻ.

Vương Tử Quân nhìn Hào Nhất Phong cùng cụng ly với Thạch Kiên Quân, hắn biết mình cần phải cải tiến thêm ở nhiều phương diện.

Phải đến tám giờ thì bữa cơm mới xem như kết thúc, mặc dù có chút chóng mặt nhưng Vương Tử Quân vẫn kiên trì tiễn Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân lên xe. Khi xe của hai người chậm rãi bỏ chạy đi, Đường Cảnh Ung chuẩn bị lên xe chợt nói với Vương Tử Quân:

- Tử Quân, hai ngày nữa có một lớp huấn luyện cán bộ cấp tỉnh, tuyến trên điểm danh cho cậu tham gia huấn luyện.

Nhận chức huấn luyện đây là chuyện bình thường, nhưng căn cứ vào nguyên tắc lãnh đạo cho một hạt táo cũng phải xem là dĩa trái cây, Vương Tử Quân đi đến bên cạnh cười nói với Đường Cảnh Ung:

- Cám ơn lãnh đạo quan tâm, ngài có thể nói ra chút thông tin được không, lần này cần bao lâu?

- Hai tháng, không dài cũng không ngắn, ban huấn luyện lần này chủ yếu là cán bộ cấp tỉnh, đây chính là một cơ hội khó kiếm.

Đường Cảnh Ung mở miệng nói đây là cơ hội, Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ vấn đề, hắn cười cười nói với Đường Cảnh Ung:

- Lão lãnh đạo, hôm nay ngài có rảnh không? Nếu không chúng ta tìm chỗ nào đó uống trà tâm sự?

Đường Cảnh Ung vốn không nghĩ đến chuyện uống trà, nhưng khi nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hắn không tự chủ được phải nói:

- Vậy thì chúng ta đi uống chút trà.

Vương Tử Quân uống trà với Đường Cảnh Ung khá hòa hợp, vì hai bên không dây dưa quá nhiều về lợi ích, hơn nữa lại nhất trí cùng mục tiêu, thế cho nên có khá nhiều chủ đề chung.

- Tử Quân, nhiệm kỳ tới cậu phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Trước khi lên xe Đường Cảnh Ung bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân hiểu rõ nhiệm kỳ mới là gì, hắn biết rõ Đường Cảnh Ung đến tỉnh Sơn Nam chính là muốn tăng lực ảnh hưởng, nhiệm kỳ mới nhất định sẽ là một cơ hội lớn.

Nhiệm kỳ mới thì mình sẽ nên làm thế nào đây? Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ nhắm mắt lại.

Buổi tối Vương Tử Quân cũng không quay về nhà của mình và Trương Lộ Giai, hắn quay về khu thường trú của thành phố La Nam ở thành phố Sơn Viên. Tuy hắn cũng rất muốn ở bên cạnh cơ thể nóng hừng hực như lửa của Trương Lộ Giai, thế nhưng lúc này hắn là đối tượng được không ít người chú ý, thế cho nên có một số việc nên an phận thì tốt hơn.

Một đêm ngủ nghỉ, sáu giờ ba mươi sáng hôm sau Vương Tử Quân tỉnh dậy, đã có đầy đủ nhân viên lớn nhỏ chờ đợi bên ngoài phòng. Sau khi hắn ra khỏi phòng thì một bữa sáng phong phú đã được dọn sẵn.

Vương Tử Quân nhìn thức ăn liên tục được dâng lên mà không khỏi nhíu mày. Hắn biết mình ăn hết được bao nhiêu, bây giờ khách sạn đưa lên nhiều món như vậy, rõ ràng là hắn dù có cố gắng cũng chưa hết phân nửa.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua nhóm người chung quanh, khi chuẩn bị nói ra vài lời bất mãn, hắn chợt quay sang nhìn Khương Long Cương rồi sửa lời:

- Tôi đây ăn sáng thích vui vẻ náo nhiệt, mọi người cùng ăn sẽ vui hơn. Tôi thấy mọi người có lẽ cũng chưa ăn sáng, hay là chúng ta cùng ăn nhé?

Vương Tử Quân nói rồi ngồi xuống, những người khác nhìn về phía Khương Long Cương. Khương Long Cương là người biết lãnh đạo của mình thích yên tĩnh, lúc này thấy Vương Tử Quân yêu cầu mọi người cùng ngồi dùng cơm, đầu tiên cảm thấy lắp bắp kinh hãi. Hắn chợt hiểu ý của lãnh đạo, sau đó nói với đám người Lý Đức Trụ:

- Bí thư Vương thích náo nhiệt vui vẻ, chúng ta cùng dùng cơm cho vui.

Vị chủ nhiệm khu thường trú tất nhiên sẽ rất vui mừng. Hắn là cán bộ thành phố La Nam, tất nhiên biết rõ địa vị của bí thư Vương ở thành phố La Nam là gì. Người này không những là lãnh đạo cao nhất ở La Nam, còn là người có thanh danh cao vời trong mắt người dân La Nam. Lời nói của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam hầu như là quân lệnh, những lời được bí thư Vương nói ra hầu như là câu cửa miệng của cán bộ La Nam. Hơn nữa chỉ cần bí thư Vương lên tiếng, những sự việc chưa được chứng thực căn bản đều được giải quyết rõ ràng sốt sắng.

Lúc này bí thư Vương yêu cầu nhóm người bọn họ cùng ăn sáng, đây là sự kiện cực kỳ vinh hạnh.

Vương Tử Quân ăn sáng rất đơn giản, cũng rất nhanh, chỉ vài phút đã xử lý xong vài món cho vào bụng. Khi đám người chung quanh thấy bí thư Vương nhanh chóng xử lý bữa sáng, cũng không khỏi đẩy nhanh tiến độ của mình.

Khi dùng cơm sáng thì vị chủ nhiệm khu thường trú luôn quan sát động tác của Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân ngồi uống sữa, hắn đã hiểu ý của lãnh đạo.

Chủ nhiệm khu thường trú thành phố La Nam vừa đổ mồ hôi hột vừa tràn đầy cảm kích với bí thư Vương. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân là lãnh đạo lớn như vậy còn chú ý đến cảm thụ của mình, sau này nếu hắn không làm tốt công tác phục vụ cho bí thư Vương, như vậy không phải phụ lòng săn sóc của bí thư Vương với cán bộ cấp dưới sao?

Tuy bữa ăn sáng rất nhanh nhưng đám người ngồi đây đều là hạng thông minh, phần lớn đều hiểu ý của bí thư Vương. Mặc dù mọi người không nói, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân đã có sự biến đổi không nhỏ.

Trước khi Vương Tử Quân dùng cơm xong, Khương Long Cương nhìn vẻ mặt biến đổi của mọi người, hắn càng thêm sinh ra cảm giác kính phục lãnh đạo. Trong lòng thầm nghĩ thủ đoạn của lãnh đạo càng lúc càng thêm mượt mà, sau này mình nên chú tâm học tập nhiều hơn.

- Bí thư Vương, hôm nay chúng ta quay về sao?

Khương Long Cương khẽ báo cáo với Vương Tử Quân về vài cuộc điện thoại yêu cầu chỉ thị, sau đó khẽ nói.

- Không cần, chút nữa anh liên lạc với người thành phố Đông Bộ, để xem bí thư Nguyễn Chấn Nhạc trưa nay có rãnh không? Tôi muốn mời anh ta dùng cơm.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Mời Nguyễn Chấn Nhạc dùng cơm? Chính mình không nghe lầm đấy chứ? Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc đã nhận được điều lệnh, kết cục là ảm đạm rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Khương Long Cương nghe nói bây giờ nhóm người được Nguyễn Chấn Nhạc đề bạt đã sớm dạt ra xa, chỉ sợ Vương Tử Quân mới nhận chức thường ủy tỉnh ủy sẽ vung dao lên đầu mình.

Dù sao thì bí thư Vương ngày xưa cũng là chủ tịch thành phố Đông Bộ.

- Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay.

Khi Khương Long Cương bấm số điện thoại của Nguyễn Chấn Nhạc, lúc này Nguyễn Chấn Nhạc cũng đã đến thành phố Sơn Viên. Lần này người đi tiễn hắn, ngoài hắn với lái xe và thư ký, ngay cả người được chính tay hắn đề bạt trọng dụng là Triệu Đức Càn cũng không có mặt.

Xem như lúc này Nguyễn Chấn Nhạc đã chính thức hiểu được thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.

Nguyễn Chấn Nhạc căn bản rất tức giận đối với hành vi của những người kia, tuy tức giận nhưng hắn cũng biết rất rõ người trong giang hồ thân bất do kỷ, mọi người cũng xem như là bất đắc dĩ mà thôi. Lần này hắn ra đi cũng không biết sau này có về tỉnh Sơn Nam nữa hay không, nhưng mọi người còn phải ở lại tỉnh Sơn Nam, người kia bây giờ lại là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, mọi người băn khoăn lo lắng cũng là tình thế bất đắc dĩ mà thôi. Sau khi an ủi mình bằng những câu nói như vậy thì Nguyễn Chấn Nhạc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Tuy Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy và phải gánh chịu công tác ở thành phố La Nam, lực ảnh hưởng ở tỉnh Sơn Nam thậm chí có thể nói không bằng một vị phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng lại là người làm hư việc nhiều hơn thành công. Một khi hội nghị thường ủy nghiên cứu vấn đề nhân sự, chỉ cần hắn mở miệng phản đối, chỉ sợ sẽ có không ít người mở miệng theo sau.

- Chấn Nhạc, đến khi anh vùng lên một lần nữa, chỉ sợ đám người kia sẽ cảm thấy cực kỳ hối hận vì hành vi ngày hôm nay.

Tào Chân Nhi tuy là người đồng sàng dị mộng với Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng thái độ của nàng ở những phương diện thế này lại căn bản rất nhất trí với chống, không mưu mà hợp.

Nguyễn Chấn Nhạc khoát tay áo nói:

- Thôi bỏ đi, bọn họ còn phải công tác ở trong tỉnh Sơn Nam, không cần so đo nhiều như vậy.

Tào Chân Nhi không phải là người ngốc nghếch, nàng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng gần đây nàng thường ở vào tình huống sao sáng quanh trăng, lúc này phải ảm đạm rời khỏi tỉnh Sơn Nam, rời khỏi địa phương đầy mơ ước, điều này không khỏi làm cho nàng cảm thấy khó thể tiếp thụ.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn vào dãy số điện thoại gọi đến, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhấn nút nghe.

- Bí thư Nguyễn, tôi là Triệu Đức Càn, hôm nay bí thư Lý trên tỉnh ủy xuống kiểm tra công tác tự động hóa ở văn phòng thị ủy, thế là không thể nào đi được...

Triệu Đức Càn dùng lời nói chất phác, rõ ràng hắn cảm thấy rất hài lòng vì lý do của mình.

Nguyễn Chấn Nhạc cười cười, hắn cố gắng áp chế cảm giác trong lòng rồi nói:

- Đức Càn, bây giờ là thời điểm mấu chốt của thành phố Đông Bộ, anh giữ vững cương vị của mình là đúng. Sau khi tôi đi, con đường của anh sau này sẽ càng thêm gian nan, nhất định phải cẩn thận hơn.

- Cám ơn bí thư Nguyễn, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

Triệu Đức Càn nói ra vài lời trung tâm rồi cúp điện thoại.

- Chấn Nhạc, anh cần gì phải mở miệng mới loại tiểu nhân thay đổi chóng mặt như vậy? Trực tiếp cúp điện thoại là được rồi.

Tào Chân Nhi tuy không nghe rõ ràng Triệu Đức Càn nói gì trong điện thoại, thế nhưng nàng căn cứ vào lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng vẫn có thể đoán được một hai. Nguyễn Chấn Nhạc lại cười cười nói:

- Tôi là một người phải đi, dù có muốn làm gì cũng xem như bất lực. Nếu đã như vậy thì sao không làm cho người ra đi và kẻ ở lại có chút thoải mái? Tha thứ cũng là một tâm tính tốt.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì hít vào một hơi thật sâu, sau đó trên mặt lộ ra vài phần cảm khái:

- Tuy lần này rời khỏi La Nam trong tình huống suy sụp tinh thần, thế nhưng còn có một thứ có được, chính là Lão gia tử nói đúng, trước kia anh quá thông thuận, thế nên dưỡng thành thói quen tự ngạo. Sau này cần phải mở rộng ý chí, nói không chừng tương lai phát triển sẽ mạnh mẽ hơn.

Tào Chân Nhi không nói gì, nàng nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Nguyễn Chấn Nhạc, cảm thấy vui mừng vì sự phát triển vào lúc này của hắn. Lúc này hắn không chán chường, ngược lại càng thêm trưởng thành, thế nên dùng giọng chân thành nói:

- Chấn Nhạc, em tin tưởng anh nhất định sẽ làm rất tốt.

- Chân Nhi, đây là những ngày cuối cùng của chúng ta ở tỉnh Sơn Nam, anh mời em dùng cơm.

Nguyễn Chấn Nhạc dùng ánh mắt hăng hái nhìn Tào Chân Nhi, giống như muốn ném tất cả tình huống suy sụp tinh thần vào dòng nước.

- Tốt.

Thấy Nguyễn Chấn Nhạc vui vẻ hào sảng thì Tào Chân Nhi cảm thấy rất vui, nàng tiếp nhận lời mời của Nguyễn Chấn Nhạc không chút do dự.

Khi Tào Chân Nhi và Nguyễn Chấn Nhạc đang định tìm một quán cơm đặc sắc để ăn vài món thì điện thoại lại vang lên, lúc này Nguyễn Chấn Nhạc nhìn dãy số lạ lẫm, hắn có chút do dự, sau đó vẫn tiếp điện thoại.

- Anh Chấn Nhạc, tôi là Vương Tử Quân, bây giờ anh đang ở thành phố Sơn Viên sao?

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong lỗ tai của Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc chưa từng nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ có ngày gọi điện thoại cho mình. Trên đường đi đến Sơn Viên, hắn nghĩ rằng nhiều khả năng Vương Tử Quân sẽ gọi cho mình, nếu không có đối phương thì chỉ sợ rằng bây giờ hắn mới là người đang ở vào trạng thái xuân phong đắc ý, nào có phải là thằng xui xẻo đang muối mặt rời khỏi tỉnh Sơn Nam?

- À, tôi đang ở trên đường Ba Hợp.

Vì giật mình nên tư duy của Nguyễn Chấn Nhạc có chút hỗn loạn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp trả lời.

- Ha ha, thật trùng hợp, tôi cũng ở trên con đường này, anh nói địa điểm cụ thể đi, tôi sẽ đến, xem như giảm bớt chút tiền điện thoại.

Vương Tử Quân nói rất tùy ý, thế nhưng giống như hai người bạn lâu năm không gặp lại.

Nguyễn Chấn Nhạc lúc này đã có hơn chục lý do để từ chối, thế nhưng có một lý do trong đó lại thuyết phục hắn, hắn thật sự có xúc động muốn gặp Vương Tử Quân. Hắn muốn đối mặt với một Vương Tử Quân đang xuân phong đắc ý, để xem mình có thể chịu đựng được hay không.

Xem như rèn luyện khả năng thừa nhận của chính mình.

- Bí thư Vương, tôi đang ở cổng siêu thị Quân Thành.

Nguyễn Chấn Nhạc vừa đặt điện thoại xuống thì Tào Chân Nhi ở bên cạnh đã dùng giọng kinh ngạc hỏi:

- Là điện thoại của Vương Tử Quân sao?

- Đúng vậy, anh ta gọi điện thoại muốn đến gặp anh.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi rồi trầm giọng nói.