Sau khi xử lý các công tác đơn giản, Nguyễn Chấn Nhạc vào trong xe chạy đến văn phòng tỉnh ủy.
- Chào bí thư Nguyễn.
Vẫn chưa đi đến dưới hành lang văn phòng tỉnh ủy đã có người chào hỏi, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn người kia, cũng cười nói:
- Chào trưởng phòng Quách.
Lúc này Quách Tiên Vi đang cầm hai văn kiện trong tay, hắn bắt tay Nguyễn Chấn Nhạc theo thói quen, sau đó vừa cười vừa nói:
- Đã vài ngày không gặp bí thư Nguyễn, thế nào rồi? Có lẽ anh đang bận rộn lắm phải không?
- Thật sự là rất bận rộn.
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu Quách Tiên Vi nói đến chuyện gì, hắn và Quách Tiên Vi chỉ có chút quan hệ với nhau mà thôi, nhưng khi đối mặt với lời thăm hỏi ân cần của đối phương thì cũng chỉ qua loa cho xong, không nói gì thêm. Phòng tổ chức là ban ngành gì? Đây chính là nơi quản lý mũ quan của địa phương, bất cứ người nào cũng không dám khinh thường, đừng nói là một người đang đắc thế trong phòng tổ chức tỉnh ủy như Quách Tiên Vi.
Quách Tiên Vi gật đầu nói:
- Người có họa phúc sớm tối, trời không lúc nào không có mây gió, những chuyện ngoài dự đoán như vậy thì khó ai có thể biết trước được. Nhưng này bí thư Nguyễn, thành phố Đông Bộ các anh có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, lãnh đạo thượng cấp rất tán thưởng.
- Cám ơn trưởng phòng Quách.
Nguyễn Chấn Nhạc chỉ có thể cười khổ với đánh giá của trưởng phòng Quách Tiên Vi, thầm nghĩ đây là thời khắc quan trọng, thật sự nếu không biểu hiện chút sức chiến đấu, chỉ sợ sẽ không có cơm mà ăn.
Quách Tiên Vi lại bắt tay với Nguyễn Chấn Nhạc rồi nói:
- Nếu có thời gian rảnh, hoan nghênh bí thư Nguyễn đến phòng làm việc của tôi uống trà.
Vì không có quan hệ nên giữa Quách Tiên Vi và Nguyễn Chấn Nhạc cũng không có giao tình, thế nên hai người chỉ mở miệng nói ra những lời đúng với các loại sách võ thuật trong quan trường mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên cũng hiểu rõ những quy củ như vậy, vì thế hắn dùng sức lắc tay Quách Tiên Vi:
- Hy vọng trưởng phòng Quách có thể đến thành phố Đông Bộ chúng tôi nhiều hơn, để xem xét một chút, cán bộ và nhân dân thành phố Đông Bộ chúng tôi luôn hy vọng được chào đón ngài.
Hai người nói vài lời với nhau, xem như hoàn thành cuộc gặp mặt lần này. Khi Nguyễn Chấn Nhạc sắp rời đi, ánh mắt không khỏi quét qua văn kiện trên tay Quách Tiên Vi:
"Thông báo khen ngợi công tác xử lý ô nhiễm sông Lam Hà!"
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn tiêu đề bắt mắt kia mà không khỏi sững sờ, sau đó sinh ra cảm giác nản lòng thoái chí. Khen ngợi như vậy chẳng phải đạp vào vết thương đang kéo da non của mình sao?
- Trưởng phòng Quách, đã có quyết định khen ngợi rồi sao?
Quách Tiên Vi thấy Nguyễn Chấn Nhạc hỏi về phương diện khen thưởng, thế là cũng không che giấu nói:
- Đã có quyết định, văn kiện này sẽ được phát xuống bên dưới kể từ ngày mai. Bí thư Nguyễn, lần này thành phố Đông Bộ các anh có vài đơn vị trúng cử.
Quách Tiên Vi nói rồi đưa văn kiện sang tay Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc tiếp nhận văn kiện nhìn lướt qua, những lời bên trên căn bản là giống như nhau, hắn không cần nhìn, chủ yếu là lướt qua nội dung bên dưới mà thôi.
Thị ủy chính quyền thành phố La Nam.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bảy chữ này mà chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, đây là lời khen dành cho thành phố La Nam, không phải đang khen ngợi Vương Tử Quân sao? Nghĩ đến sự kiện dòng sông Lam Hà bị ô nhiễm làm cho con đường phát triển của mình đã được quyết định trở nên mơ hồ, Vương Tử Quân lại thừa cơ hộ lần này để gióng trống khua chiêng dựng lên uy tín của mình. Tất nhiên phương diện kiếm một tờ giấy khen đơn vị tiên tiến chẳng là gì, quan trọng là cảnh tượng của người này hoàn toàn trái lập với Nguyễn Chấn Nhạc, đây chính là đạo đức trong đời sao?
Nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
- Cám ơn trưởng phòng Quách, bí thư Nhất Phong còn đang chờ tôi, tôi đi trước vậy.
Sau khi trả lại văn kiện cho Quách Tiên Vi, Nguyễn Chấn Nhạc quay đầu đi về phía văn phòng thường ủy tỉnh ủy.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đi theo thư ký gõ cửa phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, lúc này bí thư Hào Nhất Phong đang đứng trước cửa giống như đang đặc biệt chào đón Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chấn Nhạc đến đấy à, mời ngồi.
Hào Nhất Phong tươi cười chỉ về phía một chiếc ghế sa lông.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn gương mặt hòa ái dễ gần của Hào Nhất Phong, thế là gương mặt chợt phát căng. Lúc này nếu như Hào Nhất Phong mở miệng răn dạy một phen, như vậy hắn nhất định sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng thái độ của bí thư lại hoàn toàn khác biệt.
Hào Nhất Phong chậm rãi ngồi xuống ghế, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi, điều này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là càng không thể nào nắm chắc.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống ghế sa lông, thư ký của Hào Nhất Phong đi đến dâng trà.
Hào Nhất Phong cũng không quay lại chiếc ghế sau bàn làm việc của mình, lão ngồi xuống vị trí ở bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc. Khi thấy Nguyễn Chấn Nhạc không có ý muốn uống trà, lão nâng ly trà của mình lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Chấn Nhạc, đây là trà tốt mà lần trước tôi đến tỉnh Chiết Giang tranh thủ thu được một ít, cậu nếm thử xem, hương vị rất thuần khiết.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không thể nào không uống, hắn uống một ngụm trà, sau đó cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, trà này rất ngon.
- Điều này là đương nhiên, anh Hà ở bên kia thật sự quá keo kiệt, tôi nói để lại một cân, nhưng anh ta chỉ san sẻ nửa cân. Lần sau tôi đến thì nhất định phải làm thịt anh ấy cho sạch lông mới được.
Hào Nhất Phong mở miệng nhắc đến anh Hà, đó chính là lãnh đạo tỉnh Chiết Giang. Hào Nhất Phong là lãnh đạo tỉnh ủy, lão có thể mở miệng nói về việc này một cách tùy ý, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc lại chỉ có thể nghe mà không thể bình phán.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn vẻ mặt hòa ái dễ gần của Hào Nhất Phong, hắn đã xác định phán đoán của mình chính xác chín phần. Tội nhân trước khi bị tử hình còn được cho ăn no, đừng nói là trong quan trường, đừng nói là gặp mặt các vị lãnh đạo có nghệ thuật lên tiếng cực kỳ cao độ.
Dưới tình huống bình thường, khi phải xử lý người nào đó, lãnh đạo thường có biểu hiện cực kỳ hòa ái dễ gần, làm cho anh cảm thấy lãnh đạo giống như căn bản không muốn xử lý anh, cũng vì bị ép đến mức không thể nào làm khác hơn mà thôi. Xử lý anh vì lý do gì? Đó là vì muốn nắm chặt phương diện chủ động của anh.
- Chấn Nhạc, lần này cậu công tác cực kỳ đắc lực, đặc biệt là phương diện xử lý những nhà máy giở thủ đoạn không tuân thủ theo quy định, điều này đã chứng minh ban ngành thành phố Đông Bộ là cực kỳ có sức chiến đấu. Anh là một vị lãnh đạo thành phố, càng là một vị lãnh đạo có khả năng khống chế đại cục.
Hào Nhất Phong chợt thay đổi chủ đề, sau đó chuyển lên phương diện công tác.
Khẳng định công tác, Hào Nhất Phong cũng dùng đến chiêu thức này. Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến tình huống mình gặp mặt trò chuyện với Trình Hiểu Bình, không phải cũng là một phương pháp như vậy sao? Hắn chợt cảm thấy phong vân thay đổi, nhưng bây giờ vị trí của hắn mới phải thay đổi.
- Từ khi cậu đến Sơn Nam, tôi vẫn luôn theo sát và chú ý từng bước phát triển của cậu. Nguyễn lão là lãnh đạo cũ của tôi, khi tôi vừa mới tham gia công tác thì ông cụ đã là lãnh đạo tỉnh, khi đó tôi thật sự rất chú tâm theo sát học tập tinh thần văn kiện của lão lãnh đạo.
Khi nhắc đến Nguyễn lão thì Hào Nhất Phong giống như động vào chân tình, âm thanh xúc động, chỉ còn thiếu vài giọt nước mắt mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy không biết ông nội nhà mình thật sự có xuất hiện cùng với Hào Nhất Phong hay không, thế nhưng hắn ngồi trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, căn bản không thể xem nhẹ thể diện của lãnh đạo. Vì vậy, sau khi nghe thấy Hào Nhất Phong nói như thế, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Bí thư Nhất Phong, ở trong nhà tôi cũng thường xuyên được nghe ông nội nhắc đến ngài, nói ngài là cán bộ có khả năng, thật sự là lãnh đạo tốt.
- Ha ha ha, lão lãnh đạo có đánh giá như vậy thật sự làm cho tôi cực kỳ vui mừng.
Hào Nhất Phong cười cười, sau đó nói tiếp:
- Chấn Nhạc, nói từ phương diện tổng thể, tôi căn bản rất thỏa mãn với công tác của cậu. Tôi rất vui mừng vì lãnh đạo có người kế tục, có thể nói là ông trời có ý tốt.
- Nói thật ra, tôi không thể nào cho cậu rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nhưng có một số việc chúng ta cần phải xem xét nguyên tắc vu hồi. Nhất thời sinh thành bại, lúc cuối cùng khó thể quyết định được đại cục, cậu nói xem có đúng không?
"Rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nhất thời sinh thành bại?"
Nguyễn Chấn Nhạc nghe những lời này mà trong lòng cười lạnh không thôi, sau khi đi một vòng lớn, cuối cùng Hào Nhất Phong cũng sắp phải mở miệng nói ra nội dung chính.
- Bí thư Nhất Phong, sau khi tôi đến tỉnh Sơn Nam, tôi học được trên người ngài rất nhiều thứ. Có thể nói ngài là tấm gương để tôi phát triển nhanh mạnh ở tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy mình làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ và tiếp thu được kinh nghiệm phong phú của ngài, cảm nhận được tình cảm quan tâm ấm áp của ngài, thật sự là một thời gian công tác mà hưởng lợi cả đời.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười, hắn hồn nhiên như không biết mình sắp bị hy sinh trong sự kiện lần này. Lời nói của hắn rất chân thành thắm thiết, giống như thật sự cảm kích sự quan tâm bồi dưỡng của Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát, sau đó chủ động bắt tay với Nguyễn Chấn Nhạc:
- Chấn Nhạc có tâm tính này làm tôi cảm thấy rất tốt, sau này cậu còn đường dài phải đi, mặc kệ là xuất phát từ góc độ bản thân hay là tỉnh Sơn Nam, tôi cũng hoan nghênh cậu thường xuyên đến Sơn Nam.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong. xem tại TruyenFull.vn
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười tươi vui, giống như hồn nhiên không biết mình bị đẩy ra gánh trách nhiệm. Gương mặt bí thư Hào Nhất Phong cũng tràn đầy nụ cười, thế nhưng sau khi Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi phòng thì gương mặt nhanh chóng trở nên âm trầm.
- Trưởng ban, Nguyễn Chấn Nhạc đi rồi.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Dương Độ Lục.
- Hắn như thế nào?
Dương Độ Lục dùng giọng bình thản lên tiếng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Hào Nhất Phong dùng giọng chú ý nói:
- Cậu ấy có biểu hiện rất tốt, giống như căn bản không biết đến sự kiện mình phải gánh trách nhiệm và rời khỏi Sơn Nam.
- Tốt, trưởng bối đã chọn hắn làm người đại diện đời thứ ba, điều này cũng không có gì là sai.
Dương Độ Lục nói đến đây thì trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cố gắng làm tốt công tác kết thúc sự việc.
- Trưởng ban yên tâm, tôi sẽ nhất định chăm chú hoàn thành chuyện này.
Hào Nhất Phong khẳng định sẽ chứng thực chỉ thị của Dương Độ Lục, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Trưởng ban, ném sự kiện này cho Nguyễn Chấn Nhạc gánh chịu, tuyến trên không nói gì đấy chứ?
- Có thể nói gì được? Chẳng lẽ để cho một bí thư tỉnh ủy như cậu gánh vác sao? Chuyện này đang xảy ra, ai cũng đang nhìn vào, Nguyễn Chấn Nhạc là bí thư thị ủy Đông Bộ, không gánh chịu trách nhiệm thì muốn ném cho ai?
Dương Độ Lục trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có đôi khi gánh chịu trách nhiệm còn tốt hơn không gánh chịu thứ gì.
Hào Nhất Phong xem xét ý nghĩa lời nói của trưởng ban Dương Độ Lục, sau đó rơi vào trầm ngâm.
- Nhất Phong, văn kiện đồng chí Vương Tử Quân tiến lên thường ủy tỉnh ủy sẽ đến Sơn Nam vào ngày mai, sau này cậu cần phải chú ý công tác hơn.
Dương Độ Lục dặn dò xong những lời này thì cúp điện thoại.
Sau khi nghe những tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Hào Nhất Phong chợt cau mày. Tuy lão đã có chuẩn bị với sự kiện Vương Tử Quân tiến lên thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng sau khi tin tức được xác thực, vẫn cảm thấy có chút không thích ứng.
Người này đã tiến lên thường ủy tỉnh ủy rồi.
Vương Tử Quân đọc qua văn kiện, trong đầu có chút không tập trung. Khi hắn có được tin tức thì không muộn hơn so với Nguyễn Chấn Nhạc, sau khi có văn kiện từ trung ương đẩy hắn tiến lên thường ủy tỉnh ủy, thân thích của Mạc gia ở ban tổ chức trung ương nhanh chóng truyền tin cho hắn.
Tuy tất cả nằm trong dự đoán, thế nhưng sau khi nghe được tin tức này thì Vương Tử Quân vẫn có chút hưng phấn.
Chỉ có thêm bốn chữ thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng nó lại biểu hiện sau này Vương Tử Quân có quyền lên tiếng trong bộ máy quyền lực cao nhất ở tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân chỉ là một vị thường ủy tỉnh ủy, hắn vẫn chỉ có nhiệm vụ trông nom sự việc ở thành phố La Nam. Thế nhưng chỉ cần hắn một ngày còn bốn chữ thường ủy tỉnh ủy, trên cơ bản sẽ nắm chặt trong tay tất cả quyền lợi ở thành phố La Nam mà ít ai chen tay vào được.
- Cốc cốc cốc.
Khi Vương Tử Quân đang suy xét xem sau này nên mở rộng công tác như thế nào, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Khương Long Cương đẩy cửa ra, Tống Ích Dân nhanh chóng tiến vào.
- Bí thư Vương, tòa án đã cho ra phán quyết. Liêu An Như là phòng vệ nên không chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào; Tào Viễn phạm tội cưỡng hiếp nhưng chưa thành công, phán xử tù có thời hạn ba năm, nhưng suy xét đến nguyên nhân thân thể, có khả năng sẽ được phóng thích.
Tống Ích Dân nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân không nói gì nhưng Tống Ích Dân vẫn cảm thấy bí thư và Liêu An Như kia có quan hệ không tầm thường.
Nhưng những chuyện thế này biết rõ cũng không nên nói, khi tòa án sắp cho ra phán quyết thì Tống Ích Dân đã trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, lúc đó bí thư chỉ cho ra bốn chữ: Theo đúng pháp luật.
Tống Ích Dân suy tư rất lâu về bốn chữ này, sau đó không thể hạ quyết tâm, nhưng sau đó bí thư Vương yêu cầu xử lý nhanh chóng, thế là hắn cho ra lựa chọn như vậy.
Tào Viễn không thể đi lại được, hơn nữa bộ vị kia còn bị tổn hại nghiêm trọng. Tống Ích Dân cảm thấy trừng phạt như vậy đã là khá lớn, Tào Viễn kia đã quá xui xẻo, như vậy coi như xong.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Tốt.
Tuy Vương Tử Quân cũng không nói gì khác nhưng Tống Ích Dân vẫn cảm thấy tâm tư thả lỏng hơn một chút. Hắn là người quen thuộc với tính cách và thói quen của bí thư Vương, hắn biết lần này mình căn bản là vỗ đúng mông ngựa.
- Ích Dân, lúc này trong thành phố La Nam còn thiếu một vị phó bí thư chủ quản khối tư pháp, anh có thể tiến lên một bước.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi trực tiếp nói.
Trở thành phó bí thư tất nhiên sẽ mạnh hơn bí thư ủy ban tư pháp, Tống Ích Dân nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, sau đó nói:
- Cám ơn bí thư Vương, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành công tác của mình, sẽ cố gắng hộ giá hộ tống thành phố La Nam phát triển kinh tế.
- Anh xem ai tiếp nhận vị trí bí thư ủy ban tư pháp của anh thì phù hợp?
Vương Tử Quân tuy đã có sẵn nhân tuyển và vẫn tin Tống Ích Dân hiểu rõ về mình, nhưng hắn vẫn muốn để cho Tống Ích Dân nói ra, biểu hiện sự tôn trọng của mình với đối phương.
- Cục trưởng Mễ Hoa Lâm rất phù hợp, anh ấy khi còn công tác ở trong quân ngũ đã có cấp cục, bây giờ đi ra làm nghiệp vụ căn bản là rất hợp cách.
Tống Ích Dân có quan hệ tốt với Mễ Hoa Lâm, quan trọng là Vương Tử Quân muốn đề bạt Mễ Hoa Lâm, tất nhiên lúc này hắn cũng không dám làm trái ý với Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng, điện thoại chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số rồi nâng điện thoại lên alo một tiếng.
- Bí thư Vương, tôi là Tào Lục Thuận, cám ơn bí thư Vương đã hỗ trợ.
Một giọng nói cảm kích truyền đến từ đầu dây bên kia.
- Điều này không khách khí, chúng tôi chỉ làm việc dựa theo pháp luật mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản không nghĩ đến phương diện Tào Lục Thuận sẽ gọi điện thoại cảm ơn mình. Hắn nói là sự thật, vì hắn không thích Tào Viễn nhưng sự kiện này căn bản là xử lý rất đúng luật.
Tào Lục Thuận rất hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, sau này anh có chuyện gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ lên tiếng.