Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1315: Không thể hồi phục dòng sông Lam Hà




Nước dòng sông Lam Hà vẫn cuồn cuộn tuôn chảy, thế nhưng căn bản khó phục hồi.

Nguyễn Chấn Nhạc đứng trên bờ đê nhìn dòng sông Lam Hà cuồn cuộn chảy, thế nhưng trong lòng lại xuất hiện hàng ngàn hương vị.

Lúc này chất hóa học đổ vào Lam Hà đã được năm ngày, sau khi bài hát một bên gặp nạn tám bên trợ giúp đã tiến hành hoàn thiện, dòng nước ngu cơ cao đã chảy xuống hạ du hòa vào biển, căn bản không còn vấn đề gì lớn.

Kết quả này làm cho đám cán bộ thành phố Đông Bộ đã bận rộn gần một tuần chợt thở dài một hơi, tuy lãnh đạo vẫn yêu cầu trực ban nghiêm túc, nhưng đại đa số cán bộ đều không còn nhiều sức lực, phần lớn tìm đủ mọi cách để về nhà một chuyến.

Đối mặt với tình huống như vậy, dù là ủy ban kỷ luật chuyên nắm phương diện kiểm tra kỷ luật cán bộ cũng phải nhắm mở một mắt. Dù sao con người cũng là da thịt, đám người bọn họ cũng biết các anh em của mình những ngày qua làm việc ra sao, nào muốn tìm phiền phức đến người bọn họ?

- Cục trưởng cục thủy lợi có đến không?

Nguyễn Chấn Nhạc nghiêng đầu sang một bên hỏi thư ký của mình.

Thư ký nhìn gương mặt căng cứng của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chợt run lên, sau đó lên tiếng:

- Bí thư Nguyễn, tôi đã thông báo được một giờ rồi.

Thư ký nói đến đây thì vội vàng lên tiếng:

- Tôi sẽ tiếp tục thúc giục.

Thư ký nói rồi lấy điện thoại của mình ra, lúc này vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc cũng càng thêm âm trầm lạnh lẽo. Tất nhiên hắn biết rõ ràng vì sao lúc này vị cục trưởng cục thủy lợi còn chưa xuất hiện trước mặt mình.

Xảy ra sự cố ở sông Lam Hà, Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không thể nào không gánh trách nhiệm. Lúc này hắn không thể nào tiếp tục ở lại làm bí thư thị ủy Đông Bộ, mà trong tay không có quyền lợi nên căn bản rơi vào tình huống người chưa đi nhưng mất tiếng nói.

Nếu như Nguyễn Chấn Nhạc vẫn còn quyền lực trong tay, còn có thể dễ dàng thay thế một vị cục trưởng cục thủy lợi, chỉ sợ đối phương đã sớm chạy đến từ lâu rồi.

Nhưng với trí tuệ của Nguyễn Chấn Nhạc thì căn bản không vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm khó dễ với một tên cục trưởng nho nhỏ. Lúc này trong lòng hắn đang nghĩ đến một cuộc điện thoại tối hôm qua.

Gọi điện thoại đến là một người bạn công tác ở ban tổ chức trung ương, người kia để lộ ra một tin tức, đó là đã có văn kiện bổ nhiệm Vương Tử Quân làm thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, sự kiện Nguyễn Chấn Nhạc tiến vào thành phố Hồng Đảo xem như bị gác lại.

Tuy hai chữ gác lại được ghi ra giấy rất dễ dàng, thế nhưng ý nghĩa của nó lại cực kỳ phức tạp. Nguyễn Chấn Nhạc hiểu lần này sự kiện mình đến nhận công tác mới ở thành phố Hồng Đảo căn bản là khó có hy vọng lớn.

Người bạn kia đang cố gắng làm công tác cho Nguyễn Chấn Nhạc, chính Nguyễn Chấn Nhạc cũng căn bản liên hệ với các vị trưởng bối trong nhà. Dù lúc liên hệ thì lão gia tử vẫn dùng giọng rất hòa ái, thế nhưng căn bản không cho ra bất kỳ lời hứa hẹn nào để cho hắn yên tâm.

"An tâm công tác!"

Đây là bốn chữ mà lão gia tử ném cho Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc luôn cố gắng xem xét thật kỹ ý nghĩa của bốn chữ này, thế nhưng càng xem xét thì hắn càng cảm thấy không thoải mái.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn nhìn thoáng qua viên thư ký đang tiếp điện thoại, sau đó ném mắt về phía dòng sông Lam Hà.

Một sự việc xảy ra luôn có người phải phụ trách, nếu như trước đó hắn không ép ngã Trình Hiểu Bình, chỉ sợ bây giờ còn đủ dư âm quay về.

Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến Trình Hiểu Bình mà có chút tiếc nuối, chính mình ra tay quá sớm, nếu như vẫn giữ lại vị chủ tịch thành phố mà mình một tay đề bạt, như vậy ít nhất hắn vẫn còn giữ được vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ.

Nhưng bây giờ lại thiếu đi Trình Hiểu Bình, Nguyễn Chấn Nhạc chỉ có thể tự mình đứng ra gánh vác trách nhiệm.

Nhưng sự kiện này cũng không trách được Nguyễn Chấn Nhạc, ai mà có thể nhìn trước tương lai? Nguyễn Chấn Nhạc vì vị trí chủ tịch thành phố Hồng Đảo mà hy sinh Trình Hiểu Bình, xem như vứt một xe để tốt về hóa hậu, nhưng hắn lại không ngờ sự việc lại phát sinh như vậy.

Âu cũng là vận mệnh.

Nguyễn Chấn Nhạc cảm khái một tiếng rồi đi xuống đê, lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn nhìn vào dãy số xa lạ, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nhấn nút nghe.

- Alo, Chấn Nhạc à, mẹ đây.

Một giọng nói dồn dập truyền đến từ đầu dây bên kia. xem tại TruyenFull.vn

Nguyễn Chấn Nhạc nghe được âm thanh này mà biết ngay người gọi điện thoại cho mình là ai? Bên kia nói không sai, người gọi điện thoại đến chính là mẹ hắn.

- Mẹ, có chuyện gì sao?

Tuy lúc này trong lòng đầy phiền muộn, thế nhưng đối diện với mẹ vợ, hắn vẫn phải cố gắng bảo trì phong độ của mình.

Lý Tú Anh bây giờ đã hoàn toàn không còn được như dĩ vãng, nàng nghe âm thanh của Nguyễn Chấn Nhạc giống như bắt được cây cỏ cứu mạng:

- Chấn Nhạc, con quen nhiều người ở tỉnh Sơn Nam, con có thể nói một tiếng với bí thư thị ủy Vương Tử Quân hay không? Viễn Nhi còn nhỏ tuổi, nếu như nó phải ngồi lao tù, chỉ sợ cả đời sẽ bị hủy hoại, chúng ta cũng không truy cứu trách nhiệm của cô gái kia nữa.

Sau khi nghe mẹ vợ của mình vẫn còn nhắc đến trách nhiệm của Liêu An Như, Nguyễn Chấn Nhạc chợt cảm thấy buồn cười. Có đôi khi Nguyễn Chấn Nhạc thậm chí hoài nghi vợ mình là Tào Chân Nhi không phải là con ruột của mẹ vợ Liêu An Như.

Cũng là mẹ và con sao lại có khác biệt quá lớn như vậy?

Nguyễn Chấn Nhạc thầm oán mẹ vợ của mình, thế nhưng ngoài miệng lại cực lực an ủi:

- Mẹ, con nhất định sẽ quan tâm đến sự việc của Viễn Nhi, mẹ cứ an tâm.

Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên sẽ tận tâm cố gắng, thế nhưng chỉ có trời mới biết có bao nhiêu tác dụng.

- Chấn Nhạc, mẹ đã tìm không ít người, thế nhưng bây giờ muốn làm tốt vụ này thì phải tìm bí thư thị ủy La Nam là Vương Tử Quân. Con nói vài câu tốt đẹp với bí thư Vương kia, để anh ấy nể mặt con một chút.

"Nể mặt con?"

Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không quan tâm đến câu dạo đầu của Liêu An Như, thế nhưng hắn biết rõ Vương Tử Quân căn bản không chịu nể mặt mình.

Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống rồi cười khổ, đối phương sẽ nể mặt mình sao? Vấn đề này hắn luôn tự suy xét, thế nhưng trong lòng căn bản là không nắm chắc.

Dù những ngày qua Nguyễn Chấn Nhạc căn bản cực kỳ bận rộn cứu tế, nhưng hắn vẫn luôn chú ý đến Tào Viễn. Theo như những thông tin về Liêu An Như liên tục tăng tiến, hắn căn bản rất bội phục em vợ của mình.

Vì một người phụ nữ như vậy thật sự là hiếm có.

Đúng là ánh mắt của em mình là quá tốt, nếu như chỉ cần tìm một vài phụ nữ xinh đẹp thông thường, dựa vào gia thế của Tào gia, không phải dễ như trở bàn tay sao? Có gì phải xảy ra sự kiện khốn nạn như lúc này?

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc bấm nút nghe, chợt nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh khàn khàn:

- Bí thư Chấn Nhạc phải không? Tôi là Quan Vĩnh Hạ.

- Chào thư ký trưởng.

Nguyễn Chấn Nhạc vốn có chút chuẩn bị với cuộc gọi của Quan Vĩnh Hạ, thế nên hắn nhanh chóng khẽ cười rồi mở miệng chào hỏi.

- Bí thư Chấn Nhạc, năm giờ chiều nay bí thư Nhất Phong mời anh đến phòng làm việc một chút.

Quan Vĩnh Hạ tuy vẫn nói cực kỳ tự tin bình tĩnh không khác biệt so với ngày thường, thế nhưng không khác nhau lại có khác nhau rất lớn. Trước kia Hào Nhất Phong tìm ai thì đều để thư ký gọi điện thoại, hôm nay là Quan Vĩnh Hạ, sự việc có hơi lớn rồi.

Quan Vĩnh Hạ dù là quản gia cho Hào Nhất Phong, thế nhưng người này cũng là thường ủy tỉnh ủy, là lãnh đạo tỉnh ủy. Bây giờ Hào Nhất Phong cho Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc, mục đích của nó là gì, chỉ sợ...