Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1313: Phóng viên là loa phóng thanh




Vì cuộc họp báo hôm nay mà Liêu An Như đã cho ra rất nhiều chuẩn bị, dù nhìn qua thì có chút tiều tụy, thế nhưng cơ thể mềm mại thon thả cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác tốt đẹp.

- Chào mọi người, lần này Liêu An Như tiểu thư tổ chức họp báo cũng là vì muốn tiến hành làm sáng tỏ những vấn đề mà các bạn bè ở các tổ chức truyền thông đang quan tâm. Kính mong các vị trước sau như một giúp đỡ cho sự nghiệp của Liêu An Như.

Một người trợ lý được Liêu An Như mời đến đứng lên nói lời dạo đầu.

- Liêu An Như tiểu thư, tôi xin hỏi một chút, sự việc xảy ra tối hôm đó ở khách sạn Phi Dược có phải thật sự là như vậy không?

Một tên phóng viên không chờ Liêu An Như lên tiếng mà trực tiếp đứng lên hỏi.

Vấn đề của viên phóng viên này làm cho đám phóng viên vốn rục rịch đã trở nên yên tĩnh lại, vì vấn đề này quá nhạy cảm, tất cả micro đều chĩa về phía Liêu An Như.

Liêu An Như đối diện với một rừng micro và cảm thấy có chút căng thẳng, tuy trước kia nàng đã nhiều lần họp báo thế này, nhưng khi đó thường là những vấn đề liên quan đến phương diện giải trí, thế nhưng bây giờ lại liên quan đến quá nhiều thứ.

Vương Tử Quân bây giờ cũng đang ở trong nhà khách La Nam, dù hắn không xuất hiện ở sảnh chức năng, thế nhưng thông qua thiết bị quản chế, hắn ở trong phòng và vẫn thấy rõ những gì xảy ra ở phía bên kia.

Vương Tử Quân cảm thấy khá chán ghét tên phóng viên đứng lên đặt câu hỏi đầu tiên cho Liêu An Như, dù hắn biết rõ Liêu An Như căn bản sẽ không lảng tránh, thế nhưng người ta thẳng thắn đặt câu hỏi như vậy vẫn làm hắn cảm thấy có chút bực mình.

Liêu An Như có hơi nhíu mày, điều này cũng không thể gạt được Vương Tử Quân. Hắn nhìn người phụ nữ kiếp trước từng đồng cam cộng khổ với mình bị người ta chất vấn, thế là thật sự sinh ra xúc động muốn đứng chung với nàng.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể làm như vậy. Thật ra với thân phận của hắn thì cũng không nên xuất hiện trong này, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được, để cho Khương Long Cương sắp xếp cho mình một gian phòng.

- Cám ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, cũng cám ơn những người bạn đã giúp đỡ An Như trong những ngày tháng qua. Đây là một sự việc bất hạnh, dù An Như không bị thương tổn, thế nhưng sự việc xảy ra vẫn làm cho An Như cảm thấy rất bất hạnh.

- Liêu An Như tiểu thư, chị nói đó là chuyện không may, có phải Tào Viễn tiên sinh bị đá xuống bên dưới là bạn trai của chị không?

- Không phải.

Lúc này Liêu An Như rất kiên quyết, nàng dùng giọng kiên định nói.

Trương Tiểu Lỵ là người hâm mộ của Liêu An Như, nàng thấy người mình yêu thích bị đám người kia tiến công, thế là chợt đứng lên:

- Liêu tiểu thư, người kia đã gây tổn thương cho ngài, như vậy ngài có lấy pháp luật làm vũ khí để cho anh ta phải trả giá với hành vi của mình không?

- Điều này là nhất định.

Liêu An Như nở nụ cười cảm kích với nữ phóng viên đã thay đổi chủ đề giúp mình, sau đó trầm giọng nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Bản thân tôi rất đồng tình với anh ta, thế nhưng tính tôn nghiêm của pháp luật là không thể xâm phạm, tôi nghĩ dù là bất kỳ ai cũng có thể có thái độ như vậy.

Nửa giờ đầu tát cả các câu hỏi chủ yếu là nhằm vào vụ án xảy ra ở khách sạn Phi Dược, rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi rất xảo trá. Thế nhưng Liêu An Như đã quen thuộc với tiết tấu hiện tại, nàng luôn tránh khỏi mũi dùi của bọn họ, dễ dàng hóa giải những vấn đề khó khăn.

Vương Tử Quân nhìn thấy Liêu An Như giống như tướng quân tung hoành chiến trận, thế là thở dài một hơi.

- Liêu tiểu thư, nghe nói có ban ngành đang tiến hành điều tra chị về sự kiện trốn thuế có phải không? Xin hỏi chị giải thích thế nào về sự việc này?

Một tên phóng viên trẻ đột nhiên đứng lên, hắn đặt câu hỏi khá trực tiếp làm cho nội dung cuộc họp báo có sự chuyển biến.

Liêu An Như lúc này càng thêm ung dung, nàng nở nụ cười bình tĩnh nói:

- Đây cũng là mục đích tôi mở cuộc họp báo lần này, đối với sự kiện các ban ngành liên quan tiến hành điều tra, tôi chỉ có thể nói đó là quyền lợi của bọn họ, cũng hoan nghênh các ban ngành có liên quan tiến hành giám sát tôi trong sự kiện này.

-Vậy ngài hoan nghênh bọn họ giám sát, cớ sao lại mở cuộc họp báo lần này?

Liêu An Như biết rõ lúc này là thời khắc quan trọng, nàng vốn đang mỉm cười chợt trở nên cực kỳ bình tĩnh:

- Đây chính là tôi muốn nói rõ tình huống với mọi người.

- Mặc dù các ban ngành đang tiến hành điều tra, thế nhưng bọn họ không cho tôi mở họp báo. Vì không muốn để mọi người thất vọng, tôi nghĩ mình cần nói rõ vài tình huống với mọi người!

- Liêu tiểu thư, chẳng lẽ tron tay chị căn bản không có chứng cứ chính xác để chứng minh mình không trốn thuế sao?

Lúc này trên màn ảnh là tình huống mọi người đang nhìn về phía liêu an như, đang chờ Liêu An Như trả lời. Tất cả phóng viên đã ý thức được đây mới chính là nội dung đáng chú ý.

- Không có.

Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi nặng nề nói ra hai chữ.

Không có chứng cứ mà mở họp báo sao? Trương Tiểu Lỵ nhìn Liêu An Như vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu giống như một cô công chúa, thế là trong lòng cảm thấy lo lắng cho người mình yêu thích.

- Liêu tiểu thư tổ chức buổi họp báo lần này là muốn nói với chúng tôi điều gì? Chẳng lẽ nghĩ rằng chỉ với vài câu như vậy là có thể làm cho chúng tôi tin tưởng sao?

Một phóng viên không chút lưu tình nói.

- Tất nhiên là không phải.

Một âm thanh trầm thấp chợt vang lên.

Khi âm thanh này vang lên, mọi người mới chú ý đến một người phụ nữ đi cùng Liêu An Như ra bên ngoài. Người này hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất bình thường, nếu như ném vào trong đám người thì căn bản khó thể nào phát hiện ra được. Nhưng lúc này ánh mắt mọi người lại tập trung lên nàng.

- Chào các vị phóng viên, tôi là người đại diện cho Liêu tiểu thư, tôi chịu trách nhiệm về tài vụ cho Liêu tiểu thư. Hôm nay Liêu tiểu thư sở dĩ mở họp báo cũng là vì lời đề nghị của tôi.

Người phụ nữ kia nói không quá lớn, thế nhưng có thể áp chế tất cả những lời xì xào bàn tán ở chung quanh.

Người phụ nữ dừng lại giây lát rồi tiếp tục lên tiếng:

- Từ những buổi đầu khi Liêu tiểu thư bắt đầu tham gia nghiệp diễn, tôi vẫn luôn là người chịu trách nhiệm về tài vụ cho Liêu tiểu thư. Lúc này tôi sẽ bày ra tất cả, để mọi người có thể phán đoán xem Liêu tiểu thư có phải trốn số tiền thuế một trăm ngàn hay không?

Người phụ nữ này nói, sau đó mở máy tính xách tay trước mặt mình lên. Lúc này trên màn hình xuất hiện một loạt giấy tờ, bên trên ghi rõ ràng thu chi của Liêu An Như trong những năm qua.

Nhìn vào số tiền thu nhập thì rõ ràng là không thấp, mỗi năm số tiền thu được từ quảng cáo là bảy triệu.

Nếu so với thu thì phần chi là khá nhỏ, ví dự như xây lại nhà cho bố mẹ mất một trăm ngàn; thứ hai là cho anh em năm mươi ngàn, xây trường tiểu học trong thôn hết sáu trăm năm mươi ngàn...

Ngoài hai hạng mục chi trên là cho người nhà và người thân, tất cả số tiền còn lại đều chi cho phương diện xây dựng trường học, giúp đỡ địa phương sửa đường, quyên tiền cho các tổ chức xã hội, cho người nghèo.

- Sáu triệu năm trăm ba mươi ngàn, Liêu An Như đã quyên góp hoàn toàn số tiền thu nhập của mình...

- Đúng, anh xem số tiền một triệu kia, còn nhớ đó là một đợt thiên tai, có một người vô danh đóng góp một triệu, khi đó còn không biết là ai, không ngờ đó là Liêu An Như.

- Đúng vậy, anh chỉ cần nhìn vào số biên lai chuyển khoản là biết, thì ra đó chính là Liêu tiểu thư.