Người này dù căn bản không có khả năng ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng phương diện mưu mô và cao tay thì không kém bất kỳ ai, bản lĩnh ôm công chối bỏ trách nhiệm là cực kỳ đệ nhất, người như vậy mới là cao thủ trong quan trường.
- Quốc Lương, tôi biết rồi, cậu nếu không thích ở lại thành phố Đông Bộ, có thể đến đây giúp tôi, chỗ này của tôi còn thiếu một vị chủ tịch huyện.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thay đổi chủ đề.
- Bí thư Vương, bất cứ lúc nào tôi cũng chờ đợi sự triệu hoán từ ngài.
Triệu Quốc Lương nghe rõ sắp xếp của Vương Tử Quân thì trong lòng cảm thấy ấm áp.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và mắt đầu suy xét về những lời nói của Triệu Quốc Lương, xem ra trước kia Nguyễn Chấn Nhạc cũng có suy xét về tình hình và những tồn tại của khu công nghiệp Lam Hà, đã chuẩn bị đủ đường về, đến nổi bây giờ có thể thoải mái thoát thân.
Nếu Trình Hiểu Bình nhận lỗi từ chức, Nguyễn Chấn Nhạc sẽ đi ra thu thập cục diện, những hành động hiên ngang lẫm liệt như vậy biết đâu sẽ tạo ra cho đối phương chút danh tiếng.
Người này thật sự quá tinh quái.
- Bố à, chơi với con một lát đi.
Tiểu Bảo Nhi đã gần ba tuổi, nó mặc một chiếc quần yếm chạy đến lao vào lồng ngực Vương Tử Quân theo thói quen, sau đó hai bàn tay mập mạp ôm lấy cổ bố rồi dùng giọng làm nũng nói.
- Chơi cái gì đây bảo bối? Nói đi, bây giờ bố có thời gian rảnh!
Vương Tử Quân nhéo lên gương mặt con trai với lòng yêu thương vô hạn, hắn thả lỏng tâm thần nói.
- Chơi đoán chữ được không?
Hai ngày trước Chúc Vu Bình từ thành phố Tam Hồ đi đến có đưa đến cho Tiểu Bảo Nhi một đống đồ chơi, trong số đó có một món đồ chơi đoán chữ.
Từ sau khi có món đồ chơi này thì Tiểu Bảo Nhi chăm học hỏi coi nó làm bảo bối, mỗi ngày đều quấn lấy Tiểu Na và Mạc Tiểu Bắc để giải đố cho mình, sau đó lại tìm Vương Tử Quân để thách đố.
Vương Tử Quân căn bản ứng phó rất dễ dàng với trò chơi nhỏ này, nhưng hắn không làm như vậy. Mỗi ngày đều phải giả vờ phải mất rất nhiều sức lực, phải suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng không đoán ra, phải nhờ Tiểu Bảo Nhi giải đáp. Mạc Tiểu Bắc cũng có tham gia, nàng dán một tờ giấy lên mặt Vương Tử Quân, bộ dạng buồn cười làm cho con trai liên tục cười ha hả.
Lúc này thấy con trai quấn lấy mình, Vương Tử Quân vui sướng đồng ý:
- Con trai ngoan, hôm nay nếu bố không đoán ra được, con nên thể theo yêu cầu của bố, không nên gián giấy lên mặt để bố làm người giấy, được không?
- Bố, thứ gì mà ban ngày đi được mà buổi tối không đi được? Thứ gì buổi tối đi được mà ban ngày không đi được?
Tiểu Bảo Nhi chợt ngồi thẳng người, nó dùng giọng chăm chú và nghiêm nghị nói.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ câu đố này, trước đó vài ngày thì Vương Tử Quân có thời gian rảnh, hắn đã lật sách xem qua đáp án một lần, thế là nhớ kỹ tất cả.
Nhưng Vương Tử Quân lại giả vờ như trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, thế nhưng vẫn chưa cho ra đáp án. Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng khó xử của bố, thế là nói lớn, nhờ mẹ ra dán giấy lên mặt bố.
Khi Vương Tử Quân đã làm đủ công tác chuẩn bị, đang định cho ra đáp án thì điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.
Chiếc điện thoại này căn bản là bí mật với đại bộ phận cán bộ thành phố La Nam, người biết được ít nhất phải trên cấp phó giám đốc sở, bây giờ là lúc tan tầm, gọi điện thoại có việc gì?
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi lấy điện thoại thì Tiểu Bảo Nhi nhanh chóng bò xuống khỏi đùi, nó nhấc điện thoại lên, dùng ngón tay mâp ấn nút nghe, sau đó dùng giọng trong trẻo nói:
- Alo, chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai? Muốn tìm Vương Tử Quân sao?
Người ở đầu dây bên kia cũng biết đó là Tiểu Bảo Nhi, thế là nói vài câu trêu chọc. Quả nhiên Tiểu Bảo Nhi đang định cầm điện thoại đưa sang cho Vương Tử Quân, thế nhưng lại dùng giọng khó hiểu nói:
- Đúng, cháu là Tiểu Bảo, ngài không tìm Vương Tử Quân mà tìm Tiểu Bảo sao?
- À, chào ông Đường, ngài chờ một lát, Vương Tử Quân sẽ lập tức đến nghe máy.
Tiểu Bảo Nhi di chuyển hai chân mập mạp, cũng không biết được cái gì khích lệ mà nhanh chóng chạy đến đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị con trai chọc cười, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua số người gọi đến, sau đó cười nói:
- Chào bí thư Đường.
Người gọi điện thoại thật sự là Đường Cảnh Ung, sau khi nghe thấy Vương Tử Quân tiếp điện thoại thì hắn cười lớn nói:
- Tử Quân, con trai cậu thật sự rất thông minh, mới hơn hai tuổi mà đã đáng yêu như vậy rồi. Ngày nào đó cậu đưa cháu đến Sơn Viên, nhất định phải cho tôi được gặp nó mới được.
- Bí thư Đường, ngài cũng đừng khen tiểu tử này, bây giờ địa vị của nó trong nhà liên tục tăng tiến, vị trí đứng đầu của tôi đang lung lay sắp đổ rồi.
Con nhím cũng khen con mình láng bóng, chồn hôi cũng khen con mình thơm, điều này được biểu hiện cực kỳ tinh tế trên người những bậc làm cha làm mẹ trong nước. Đường Cảnh Ung là một người am hiểu sâu sắc nhân tình thế thái, thế nên việc khen ngợi một đứa bé chỉ là mở miệng vài cái mà thôi.
Dù biết Đường Cảnh Ung khen ngợi Tiểu Bảo Nhi cũng là vì mình, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy rất vui.
- Ha ha, điều này là tất nhiên rồi, tôi cũng là người ở trong thời đại như vậy mà.
Đường Cảnh Ung dùng giọng điệu của một người từng trải cười nói với Vương Tử Quân vài câu về kinh nghiệm với con cái. Sau đó thay đổi chủ đề: nguồn TruyệnFULL.vn
- Tôi nhận được tin tức từ một người bạn, bí thư Nguyễn rất có thể sẽ đến thành phố Hồng Đảo nhận chức chủ tịch thành phố.
Vương Tử Quân từng một lần đi đến thành phố Hồng Đảo, khi đó còn công tác ở thành phố Đông Bộ và đến Hồng Đảo để kêu gọi đầu tư. Hắn rất hiểu về thành phố Hồng Đảo, vì nơi đó là thành phố cấp phó bộ, hơn nữa bí thư thị ủy kiêm nhiệm vị trí phó bí thư tỉnh ủy.
Nếu như Nguyễn Chấn Nhạc đến Hồng Đảo tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố, không những cấp bậc hành chính tăng tiến, hơn nữa còn có tương lại tương sáng đón chào. Tuy Vương Tử Quân không biết vị bí thư thị ủy thành phố Hồng Đảo đã bao nhiêu tuổi, thế nhưng tối đa thì hai ba năm nữa sẽ về hưu mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng là một người mưu sâu tính xa, sắp xếp bố cục cũng không đơn giản như những gì người khác suy tính được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân thầm sinh ra cảm giác không cam lòng. Chính hắn bố trí tất cả để chuẩn bị cho đối phương một đòn đau, thế nhưng không ngờ khi mà hành động của mình được áp dụng thì đối phương vỗ mông an toàn rời đi.
Đường Cảnh Ung cũng hiểu tâm tình của Vương Tử Quân, hắn cười cười nói:
- Tử Quân, người ta vốn cũng không phải đến vì tỉnh Sơn Nam, bây giờ bị ép phải bỏ đi thì căn bản là ngột ngạt lắm rồi.
- Có thể rời đi trong tình huống ngột ngạt thế này, hèn gì hắn được nhiều người coi trọng như vậy.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói.
Đường Cảnh Ung cười ha hả rồi thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, nếu cậu ta phải đi thì cứ để cho đi, dù sao bây giờ cũng là thời điểm quan trọng của cậu, ổn định là được.
Đường Cảnh Ung nói gì thì Vương Tử Quân nghe và hiểu rõ, đối với một người đang trong trạng thái được đề bạt thì quan trọng nhất là phải ổn định. Chỉ cần ổn định không có vấn đề gì xảy ra, như vậy sẽ coi như giải được bài thi.
Lúc này Vương Tử Quân gặp phải tình huống như vậy, hắn còn chưa là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, có một số việc nếu phát sinh sẽ ảnh hưởng đến quá trình bổ nhiệm của hắn.
- Tôi hiểu rõ điều này.
Vương Tử Quân cười cười rồi trầm giọng nói.
- Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc đang cầu mong yên ổn, hắn sẽ không tiếp tục gây óối.
Đường Cảnh Ung dùng giọng cực kỳ tự tin nói, sau đó nói vài câu với Vương Tử Quân, hai người cúp điện thoại sau hơn mười phút trò chuyện.