Tối qua Khương Long Cương tụ tập gặp mặt bạn bè và có uống hơi nhiều. Từ sau khi làm thư ký cho Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình chưa từng thất thố như vậy, vì trong đầu hắn luôn có một sợi dây cung căng cứng, bất cứ lúc nào cũng phải nghe lời kêu gọi của lãnh đạo, hơn nữa phải cực kỳ có tinh thần, đầu óc tỉnh táo.
Nhưng tối qua Khương Long Cương lần đầu tiên uống hơi nhiều rượu, nguyên nhân là có một người bạn uống nhiều, sau đó dùng giọng thành thật nói:
- Long Cương, anh nói xem thế gian này có công bằng không?
Sau đó người bạn tiếp tục lắc đầu rồi cười nói:
- Chưa từng có, ví dụ như tỉ phú sẽ sinh ra một đứa con tỉ phú, cũng có không ít người khi sinh con sau đó không có cái quần mà mặc. Cũng là một sự kết hợp để cho ra một sinh linh, vì sao người ta có nhiều tài phú, thế nhưng có nhiều người lại không được ông trời quan tâm, cứ phải ngụp lặn ở dưới tầng xã hội, như vậy có đạo lý sao? Không, tôi thấy rõ ràng là không, đó là vận mệnh.
- Nếu muốn thay đổi vận mệnh, như vậy phải nhớ kỹ một câu, tất cả phải dựa vào quan hệ giữa người và người, anh có hiểu ý nghĩa của những lời này không?
Khương Long Cương gật đầu nói:
- Anh cứ nói đi.
Người bạn kia tiếp tục:
- Tốt lắm, bây giờ tôi nói cho anh biết, đối với người thường thì một cộng một bằng hai, nhưng có một vài người thì một cộng một lại bằng mười
Khương Long Cương nở nụ cười nói:
- Anh nói như vậy không phải quá mơ hồ sao?
Người bạn dùng giọng thấm thía nói:
- Long Cương, tôi nói cho anh biết, anh vì sao lại là người phát triển như mặt trời giữa ban trưa trong chúng bạn? Với cấp bậc của anh hiện tại thì rõ ràng là phát triển như hỏa tiễn, anh là thư ký của bí thư thị ủy, đây chính là tài nguyên mà anh có thể lợi dụng, anh nếu có thể phát huy tốt thì tương lai là cực kỳ khó lường.
Người bạn lên tiếng làm cho Khương Long Cương chợt cảm thấy trong lòng đủ mọi hương vị, những ngày qua cuộc sống của hắn không quá tốt, hắn luôn chú ý đến những tin tức trên mạng, luôn muốn giúp đỡ bí thư Vương. Chính hắn đã đăng ký nhiều tài khoản, liên tục mở miệng dù lúc nào cũng bị người ta vùi dập.
Hôm nay cuối cùng cũng đã phải đối diện với hiện thực, khi thông báo tiếp nhận nói chuyện với người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, Khương Long Cương đã biết đó là cái gì.
Khương Long Cương ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng. Hắn cảm thấy có chút bất lợi, thế là suy tư giây lát rồi cười nói:
- Lúc này thiết bị lắp đặt ở nhà khách La Nam căn bản là không cùng cấp bậc so với trước đó, hôm nay chúng ta có thể tụ tập ở đây, như vậy cũng nên lợi dụng cơ hội để hưởng thụ một chút.
Khương Long Cương nói rồi nhìn về phía Tiểu Triệu là một cán bộ của khoa tổng hợp văn phòng thị ủy rồi cười:
- Tiểu Triệu, anh của cậu sắp xếp như vậy không khác nào cho cậu cơ hội, tiểu tử cậu có thể bắt được cá dưới mương rồi.
Tiểu Triệu vốn có chút không yên, dù sao lúc này cũng phải nói chuyện với người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hơn nữa nó còn liên quan đến lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam. Nếu hắn chỉ có chút sơ suất, chỉ sợ sẽ rước lấy hậu quả được không bù mất.
Khi Tiểu Triệu đang suy nghĩ rối loạn thì Khương Long Cương nhắc đến mình, thế là hắn chợt nói theo bản năng:
- Tôi cũng thật sự không bắt được cá.
- Ha ha ha, Tiểu Triệu tất nhiên không bắt được cá, nhưng lại thích bắt thứ khác, nghe nói nơi này có hai ngọn núi cao ngất chờ cậu đến bắt.
Anh Ngưu là nhân viên của văn phòng thị ủy chợt cười hì hì lộ ra hai chiếc răng cửa lớn, sau đó dùng giọng hèn mọn bỉ ổi nói.
Nếu như không phải anh Ngưu nói như vậy, nhiều lắm thì Tiểu Triệu cũng chỉ cười trừ mà thôi, nhưng lúc này hắn chợt đỏ mặt, thế là người trong phòng cười lên ha hả. Đối với đám đàn ông thì những câu chuyện thế này luôn là ngọn nguồn đem lại những niềm vui, lời nói của anh Ngưu làm cho mọi người chợt thoải mái nhiều hơn.
Lúc này hai nhân viên phục vụ đứng ở bên cửa ra vào chợt đỏ mặt tía tai, anh Ngưu ngồi bên cạnh cửa lại càng ồn ào hơn:
- Tiểu Triệu, cậu xem, cậu làm cho hai em gái kia đỏ mặt rồi kia, mau lên, thành thật khai báo, rốt cuộc là nhắm vào vị nào đây?
Lý Đức Trụ vốn cũng có chút không thoải mái, lúc này nhìn thấy Khương Long Cương tham chiến, thế là chợt hiểu tâm tư của đối phương, hắn cười hì hì nói:
- Cậu Triệu, đại trượng phu dám làm dám chịu, cậu sờ thì sờ, có gì đâu mà không dám nhận.
Lúc này Tiểu Triệu thật sự xấu hổ đỏ mặt, hắn nhìn mọi người cười ngật ngưỡng, thế là tức giận chỉ vào Lý Đức Trụ, giả vờ giống như muốn đánh. Thế nhưng lúc này Lý Đức Trụ đắc thế lại rõ ràng không chịu tha:
- Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không thừa nhận, vậy cậu nói người cậu sờ vào là ai, tôi sẽ lãnh tiếng xấu thay cho.
- Đi chết đi, đừng nói hươu nói vượn.
Tiểu Triệu lúc này mới trầm giọng nói:
- Hai ngày qua tôi không làm gì cả, chỉ lên mạng mắng người mà thôi. Đám người kia đúng là khốn kiếp, dám lên mạng chửi loạn xạ với bí thư Vương, ông cũng không ưa nhìn đám người bọn họ.
- Tôi cũng rất khó chịu, nhưng điều tra phải có người ra trận, không phải chúng ta thì không được. Bí thư Vương đã nói sẽ có chuyện vui, vậy thì cứ để cho người ta vui trước một lúc.
Khương Long Cương chờ chính là cơ hội này, hắn nghe lời nói của Tiểu Triệu, thế là hảo cảm với đối phương chợt tăng tiến.
Khương Long Cương vừa nói ra thì đám người chợt ồn ào nghị luận, có người chửi ầm lên:
- Ngày hôm đó tôi nghe nói có người mắng bí thư Vương thế là chợt nổi giận, trực tiếp đăng ký ba tài khoản trên trang web kia, sau đó xông pha trận mạc với đám người khốn kiếp không biết gì trên đó.
- Cậu thắng lợi sao?
Tiểu Triệu cũng là người thích đùa giỡn, hắn biết đối phương là nhân viên chuyên đánh máy, thế là cười nói.
- Không, bị người ta vùi lấp, thật sự là hảo hán không đánh nổi nhiều người, chính mình đấu đá nghị luận với hơn chục tên khác, cuối cùng không thể nào thắng được bọn họ.
Triệu Quân Dũng nhìn đám người cười ha hả trong phòng mà giống như đi nhầm địa điểm, nếu không phải gian phòng này là người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đến, hắn thật sự cho rằng mình đi nhầm vào phòng uống trà.
Đây là bầu không khí của những người được đưa đến tiếp nhận lời hỏi han của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sao? Dù Triệu Quân Dũng cảm thấy không thoải mái thế nhưng sự việc vẫn phải tiếp tục. Vì vậy sau khi đi vào thì hắn ho khan một tiếng, hắn tin tưởng đám người kia sẽ hiểu, ho khan trong quan trường có đôi khi làm cho người ta phải giữ yên tĩnh.
Đáng tiếc Triệu Quân Dũng ho khan không hợp địa điểm, đám thanh niên đang cười nói vui vẻ, âm thanh ồn ào đã chính thức dìm tiếng ho khan xuống đáy cốc. Lúc này đám người Khương Long Cương đang trò chuyện với nhau căn bản là không quan tâm đến chủ nhiệm Triệu.
- Trưởng khoa Khương, các vị anh em, vị này chính là chủ nhiệm Triệu của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Vị nhân viên ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không ưa Triệu Quân Dũng, gương mặt hắn khẽ run lên, hắn vẫn phải thực hiện chức trách của mình, giới thiệu Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng nhìn thoáng qua gian phòng đã yên tĩnh trở lại, trong lòng chợ có vài phần đắc ý, hắn hắng giọng định lên tiếng, đúng lúc thấy Khương Long Cương đứng cách đó không xa đứng lên.
- Chào chủ nhiệm Triệu, thành phố La Nam chúng tôi có không ít đồng chí trông ngóng ngài đến đây kiểm tra chỉ đạo công tác, đặc biệt là chủ tịch Nhan Sĩ Tắc, thật sự ngóng ngài như con ngóng mẹ. Nếu không phải có một người là Bác Nhạc như ngài, chỉ sợ lúc này khối vàng còn đang nằm dưới đất sâu.
Khương Long Cương nói rồi duỗi hai ty ra, cực kỳ nhiệt tình bắt tay với Triệu Quân Dũng.
Lúc này vẻ mặt Triệu Quân Dũng chợt biến thành tái xám, đây không phải là mình tự vạch áo cho người xem lưng sao? Sự kiện Nhan Sĩ Tắc chính là điểm nhơ trong kiếp sống chính trị của Triệu Quân Dũng, là một vết sẹo trong lòng cực kỳ khó lành, bây giờ Khương Long Cương đứng lên đâm vào một dao không chút khách khí, không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Trong đầu Triệu Quân Dũng lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn biết rõ bây giờ không phải thời điểm mình nổi giận. Sau khi miễn cưỡng bắt tay Khương Long Cương, lý do đã chuẩn bị trước đó chợt tan biến không còn, sau khi châm chước một lúc thì hắn mới mở miệng nói:
- Các đồng chí, lúc này có một vấn đề cần phải giải thích với các ngài, mong các vị phải phụ trách với chính mình, phải có thái độ phụ trách với cả đồng chí của mình, cùng nói chuyện với người của chúng tôi.
Triệu Quân Dũng nói xong thì nhìn thoáng qua Khương Long Cương, sau đó chỉ về phía Tiểu Triệu:
- Bây giờ chúng tôi bắt đầu, mời đồng chí này đi trước.
Tiểu Triệu dù sao cũng là một cán bộ trẻ tuổi, hắn có chút sững sốt, sau đó đưa mắt nhìn Khương Long Cương. Khi hắn thấy gương mặt tươi cười của Khương Long Cương, lại nhận được cái gật đầu của anh Khương, thế là cùng Triệu Quân Dũng đi ra ngoài.
Triệu Quân Dũng đi đến bên cửa thì lại nhìn thoáng qua đám người Khương Long Cương trong phòng, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn:
- Các vị, lát nữa còn cần các vị phối hợp công tác, bây giờ thừa dịp tôi còn chưa mời các vị, mong các vị nên suy xét một chút, có những nguyên tắc tôi không cần nói thì mọi người cũng biết, đó là trách nhiệm của những người khai báo giả dối.
Triệu Quân Dũng nói bằng giọng điệu lạnh lẽo, hắn dùng ánh mắt âm hiểm nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó quay đầu bỏ đi.
Lúc này có ba người ở trong một gian phòng đang ngồi chờ, sau khi Tiểu Triệu đi vào thì cửa phòng bị đóng lại.
- Mời ngồi.
Triệu Quân Dũng nhìn thoáng qua Tiểu Triệu, sau đó thản nhiên nói.
Bầu không khí của gian phòng trở nên nặng nề khi có sự xuất hiện của Triệu Quân Dũng, lúc này từng ánh mắt nhìn về phía Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu lần đầu tiên rơi vào tình huống như thế này, trực giác làm hắn sinh ra cảm giác như phạm nhân bị thẩm vấn, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Nhưng cuối cùng hắn vẫn hít vào một hơi và ngồi xuống ghế sa lông.
Triệu Quân Dũng ngồi ở chiếc bàn chính giữa, hắn cũng không nói lời nào mà chỉ nhìn Tiểu Triệu. Hắn là một cán bộ lão luyện trong đơn vị kiểm tra kỷ luật, trước nay đều vượt qua phòng tuyến tinh thần của đối phương, vì vậy bây giờ mọi chuyện xem như dễ làm.
Đối với loại cán bộ trẻ tuổi căn bản chưa có nhiều kinh nghiệm lăn lộn quan trường và chậm rãi bò lên trên dựa vào vận may như Tiểu Triệu thì trầm mặc chính là phương thức chiến đấu tốt nhất.
Sau năm phút thì Tiểu Triệu cuối cùng cũng cảm thấy có chút bất an, Triệu Quân Dũng thấy đã đến đúng thời điểm, hắn nở nụ cười thân thiết rồi mở miệng nói:
- Đồng chí, cậu tên gì?
- Triệu Đắc Bỉnh!
Tiểu Triệu có chút sững sốt, sau đó hắn trầm giọng nói.
- Cậu nói gì?
Vẻ mặt Triệu Quân Dũng chợt biến đổi.
Lúc này vẻ mặt hai nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy ngồi bên cạnh Triệu Quân Dũng chợt trở nên cực kỳ quái dị.
- Triệu Đắc Bỉnh, đó là tên của tôi trong hai mươi năm qua, không tin có thể đến cục công an điều tra thêm.
Tiểu Triệu vốn có chút sợ hãi, bây giờ nhìn vào vẻ mặt của Triệu Quân Dũng thế là tính tình của thanh niên chợt bùng phát, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
- À, không có gì.
Triệu Quân Dũng nói một câu, sau đó gật đầu với người ghi chép ở bên cạnh.
Người bên cạnh nhanh chóng ghi ba chữ Triệu Đắc Bỉnh lên giấy, trong lòng không nhịn được cảm thấy vui mừng: Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy? Bố của Chủ nhiệm Triệu vừa mới mất cũng tên là Triệu Đắc Bỉnh, không ngờ vụ án mới bắt đầu thì chủ nhiệm Triệu đã gọi vào thẩm vấn một người cha.
Đồng chí Tiểu Triệu tất nhiên là không biết mình chiếm tiện nghi làm bố của chủ nhiệm Triệu, hắn vẫn dùng ánh mắt không nóng khôgn lạnh nhìn Triệu Quân Dũng, chờ đối phương đặt câu hỏi. Triệu Quân Dũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn cố gắng giải quyết tâm tình của mình, sao sự đời khéo trùng hợp như vậy?
Triệu Quân Dũng thầm mắng một câu, hắn không thể không tiếp tục đặt câu hỏi. Hắn trầm ngâm giây lát rồi tiếp tục:
- Triệu Đắc...Cậu có chức vụ gì ở văn phòng thị ủy?
- Tôi không phải là Triệu Đắc, tôi là Triệu Đắc Bỉnh.
Tiểu Triệu thấy tên của mình bị đối phương đơn giản hóa, thế là dùng giọng đầy thiện ý nhắc nhở Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng nhìn Tiểu Triệu mà thật sự sinh ra xúc động muốn đánh người, anh tên gì có quan trọng vậy sao? Tiểu tử cậu thật sự là hỗn đãn, dám chiếm tiện nghi của ông.
Triệu Quân Dũng tuy tức giận nhưng cũng đang công tác, hắn không thể phát tác được. Hắn ho khẽ một tiếng, cố gắng che giấu cảm xúc bực bội của mình, sau đó lạnh giọng nói:
- Tôi biết rõ cậu là Triệu Đắc Bỉnh, bây giờ mong cậu trả lời vấn đề của tôi.
Tiểu Triệu hít vào một hơi rồi nói:
- Tôi công tác ở khoa tổng hợp.
- Cậu phụ trách công tác gì?
Triệu Quân Dũng tuy có buồn bực nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn phải đủ, ngay từ đầu đã không hỏi về vấn đề cảu Vương Tử Quân, mà mở miệng tìm hiểu tình huống về Tiểu Triệu giống như hai bên đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Cảm giác căng thẳng của Tiểu Triệu đã được những lời nói của Triệu Quân Dũng làm cho tan biến khá nhiều, thứ tự trả lời vấn đề cũng rõ ràng mạch lạc hơn.
- Khi cậu tiếp xúc với bí thư Vương Tử Quân, cậu có thấy anh ấy đeo đồng hồ không?
Trần Quảng Triêu thấy thời cơ rất phù hợp, thế là chợt thay đổi chủ đề.
- Có thấy.
Tiểu Triệu trả lời theo bản năng.
Khi nghe Tiểu Triệu trả lời thì Triệu Quân Dũng nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ mình đã tìm ra bằng chứng từ lời nói của đối phương, như vậy dù đối phương lúc đầu có chiếm chút tiện nghi cũng không là vấn đề.
- Cậu nói xem đó là nhãn hiệu gì?
Có câu đuổi giặc đến cùng, Triệu Quân Dũng là người có kinh nghiệm phá án lâu năm, tất nhiên hắn sẽ không bị chút thành tích nhỏ kia làm cho mê muội, hắn tiếp tục đặt câu hỏi.
Tiểu Triệu lúc này cũng có phản ứng, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng quyết đoán nói:
- Không biết!
- Cậu nói gì, cậu nói lại lần nữa xem.
Triệu Quân Dũng nói rồi hai tay nắm chặt lấy nhau, ánh mắt nhìn thẳng về phía Triệu Đắc Bỉnh.
- Đồng chí Tiểu Triệu, vừa rồi tôi đã nói với cậu, trong quá trình phối hợp điều tra, nếu không khai báo hay giả mạo bằng chứng, như vậy sẽ phải tiếp nhận xử phạt theo pháp luật. Cậu công tác chưa lâu, tương lai còn rộng lớn, tội gì vì chuyện người khác mà làm ảnh hưởng đến chính mình?
Triệu Quân Dũng dùng giọng tận tình khuyên bảo để hướng dẫn Triệu Đắc Bỉnh đi từng bước một.
Tiểu Triệu chớp chớp mắt rồi run giọng nói:
- Tôi...Tôi thật sự không biết nó là cái gì, bề ngoài quá nhỏ, không ai thấy rõ nhãn hiệu được.
- Cậu xem có phải giống như cái này không?
Triệu Quân Dũng lấy ra một tấm hình đồng hồ đưa cho Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu nhìn tấm ảnh chụp đồng hồ Patek Philippe, trong lòng thầm nghĩ nó không khác gì đồng hồ của bí thư Vương, nhưng hắn lại trầm giọng nói:
- Tôi thật sự không quá rõ ràng, cái này...Nhìn qua rất đẹp, hình như sản xuất ở Thượng Hải.
"Khốn kiếp!'
Triệu Quân Dũng thầm mắng một tiếng, giọng điệu chợt nghiêm nghị. Nhưng hắn dù có hổn hển dùng mọi thủ đoạn thì Tiểu Triệu vẫn giống như không có tiếp xúc trực tiếp với bí thư Vương, hắn căn bản không biết rõ đó là đồng hồ gì.
Triệu Quân Dũng rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể cho Tiểu Triệu đi trước, sau đó gọi người khác đến.