Có đôi khi nằm mở tỉnh giấc, đạo nhân Huyền Chân nghĩ đến đạo quan ngày càng đẹp đẽ của mình, thế là nhịn không được phải véo chân một cái, để cho chính mình không phải đang nằm mơ.
Vương Tử Quân bắt chặt tay đạo nhân Huyền Chân, sau đó hắn cười nói:
- Đạo trưởng Huyền Chân, tôi thiếu chút nữa thì không nhận ra sự thay đổi của Tam Thanh Quan.
- Còn không phải là phúc phần của bí thư Vương sao? Nếu không có ngài, Tam Thanh Quan đâu có được như ngày hôm nay.
Đạo nhân Huyền Chân nói rồi nở nụ cười tự giễu:
- Đừng nói là lãnh đạo ngài, dù là tôi nhìn Tam Thanh Quan ngày càng cường thịnh cũng không khỏi sinh ra cảm giác như mơ.
Sau khi trò chuyện vài câu với đạo nhân Huyền Chân, nhóm người đi vào trong một gian phòng thanh nhã yên tĩnh. Gian phòng này vừa xây, dùng phong cách giả cổ, có bàn bát tiên rất lớn, hương vị cổ xưa dạt dào.
Sau khi tiểu đồng vào châm trà, đạo nhân Huyền Chân cười nói:
- Bí thư Vương, ngài đại giá quang lâm thật sự là phúc khí của Tam Thanh Quan, kính xin ngài đề chữ cho Tam Thanh Quan, như vậy để cho chúng tôi được hưởng chút phúc khí từ ngài.
Vương Tử Quân nhìn vẻ cố chấp của đạo nhân Huyền Chân mà không khỏi cảm thấy đau đầu. Chữ viết của hắn cũng khá tốt, nhưng căn bản không đủ đẹp để viết lưu niệm cho người ta. Lúc này đạo nhân Huyền Chân mời hắn viết lưu niêm, chẳng qua hắn là bí thư thị ủy La Nam mà thôi.
Thực tế Vương Tử Quân cũng xem như đã nghĩ oan cho đạo nhân Huyền Chân, sở dĩ hắn yêu cầu Vương Tử Quân viết lưu niệm, thứ nhất hắn là ân nhân của Tam Thanh Quan. Nếu không có bí thư Vương, Tam Thanh Quan căn bản không có những biến hóa ngày hôm nay. Chưa nói đến những thứ khác, bây giờ tiền công đức từ khách thập phương cũng làm cho thời gian của Tam Thanh Quan trôi qua rất êm dịu, đừng nói là những lợi nhuận phát sinh từ sản xuất rượu Huyền Lộ Dịch.
Thứ hai là đạo nhân Huyền Chân đang dần dần dung nhập vào hồng trần, biết rõ bí thư Vương là người tương lai rộng lớn. Nếu bí thư Vương viết lưu niệm, biết đâu năm sau sẽ là một vật kỷ niệm cực kỳ quan trọng của Tam Thanh Quan?
- Đạo nhân Huyền Chân, viết lưu niệm để sau rồi hẵng nói.
Vương Tử Quân khoát tay dùng giọng nghiêm trang nói:
- Hôm nay tôi đi đến trưa thật sự đói bụng, ngài hãy mau cho ra vài món ngon, trước tiên lấp đầy bụng rồi hẵng nói.
Đạo nhân Huyền Chân mặc dù có chút thất vọng vì bí thư Vương không chịu viết lưu niệm, thế nưng vẫn nhanh chóng cho đồng môn chuẩn bị thức ăn chay đưa đến. Mặc dù món chay không có thịt, thế nhưng mùi hương vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đói bụng.
- Bí thư Vương, đây là Huyền Lộ Dịch mà Tam Thanh Quan cất giữ nhiều năm qua, chỉ còn lại mười chai, hôm nay nếu không phải là bí thư Vương đến, chỉ sợ tôi cũng không dám động vào.
Đạo nhân Huyền Chân dù nói rất khoa trương nhưng chỉ cần căn cứ vào mùi hương rượu sau khi mở nắp, đám người nơi đây căn bản sinh ra cảm giác cực kỳ hưng phấn, đạo nhân Huyền Chân cũng không nói dối.
Cảnh sắc của khu du lịch Cô Yên Sơn làm cho tâm tình Vương Tử Quân rất vui vẻ, hắn đi nửa ngày đã thật sự có chút mệt mỏi, vì vậy lúc này ăn cơm chay cảm thấy rất có hương vị. Sau khi uống cạn một chai Huyền Lộ Dịch, xem như bữa cơm chay lần này chính thức chấm dứt.
Vì thời gian còn sớm nên Vương Tử Quân không quay về ngay, các tiểu đạo sĩ tiến lên dâng trà, hắn ngồi trò chuyện với Trần Nguyên Bình và đạo nhân Huyền Chân.
Đạo nhân Huyền Chân căn bản cũng không từ bỏ ý định yêu cầu Vương Tử Quân viết lưu niệm, vẫn luôn hướng về phía chủ đề này. Nhưng bí thư Vương nói chuyện như mây mù, căn bản không bao giờ tiếp chiêu, thế cho nên mọi tình huống đều bị bí thư Vương vượt qua.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang nghe Trần Nguyên Bình giới thiệu về bước phát triển kế tiếp của huyện Dương Phong, tiếng chuông điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên. Hắn có hai chiếc điện thoại, chiếc điện thoại trong tay chủ yếu nhận được từ người nhà và lãnh đạo mà thôi.
Vương Tử Quân lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sau đó hắn đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa trầm giọng nói:
- Chào trưởng phòng Quách.
- Bí thư Tử Quân, văn kiện của cấp trên đã đưa xuống, tôi đã nhìn qua yêu cầu của văn kiện, cảm thấy hy vọng của anh là rất lớn.
Quách Tiên Vi không nói quá lớn nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Thật ra Vương Tử Quân đã sớm biết phương án, nhưng hắn lại biểu hiện như không biết, vẫn chân thành cảm tạ Quách Tiên Vi:
- Cám ơn trưởng phòng Quách, nếu như tôi thật sự có thể tiến lên, như vậy sẽ không quên được ý tốt của anh.
Quách Tiên Vi cười cười nói:
- Bí thư Vương, anh quá khách khí rồi, hai người chúng ta còn phải nói những lời này với nhau sao?
Sau khi nói vài câu khiêm tốn với Vương Tử Quân, Quách Tiên Vi tiếp tục:
- Bí thư Vương, tôi mới từ trong phòng làm việc của trưởng phòng Lữ đi ra, vừa rồi trưởng phòng Lữ có được văn kiện và đã đi báo cáo với bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch. Tôi cảm thấy nhân tuyển sẽ được chọn trong một hai tuần tới, vì vậy anh nên làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp"
- Vâng, trưởng phòng Quách, kính mong anh hỗ trợ nhiều hơn bên phía các vị lãnh đạo tỉnh ủy.
- Điều này không là vấn đề, tôi có thể làm được thì nhất định sẽ hỗ trợ bí thư Vương.
Quách Tiên Vi đồng ý cực kỳ sảng khoái, thật sự khác biệt so với những tình huống nghiêm túc cẩn thận trong dĩ vãng.
Vương Tử Quân lúc bắt đầu còn có chút nghi hoặc về sự chuyển biến của Quách Tiên Vi, nhưng hắn lại nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cán bộ phòng tổ chức tỏ ra nghiêm túc cẩn mật với các cán bộ bình thường hoặc hạ cấp, nhưng đối với thượng cấp thì lại ngược lại.
Lúc đầu khi kết giao với Quách Tiên Vi thì Vương Tử Quân chỉ là một cán bộ cấp cục của tỉnh đoàn, thật sự có khác biệt rất lớn so với một Quách Tiên Vi là người có thực quyền ở phòng tổ chức tỉnh ủy. Nhưng sau hai năm thì thân phận hai người đã biến đổi to lớn, thái độ của Quách Tiên Vi với Vương Tử Quân đã biến từ dĩ vãng tiến thành ngưỡng mộ vào lúc hiện tại.
- Bí thư Vương, thời điểm mấu chốt thì không nên để xảy ra chuyện gì.
Trước khi Quách Tiên Vi tắt điện thoại thì không khỏi trầm giọng dặn dò Vương Tử Quân.
Không để xảy ra chuyện gì, Vương Tử Quân thưởng thức những lời này, sau đó khẽ cười. Những ngày qua hắn căn bản đã nắm chặt đối phương trong tay, cũng xem xét các vấn đề của mình, xem như làm tốt công tác chuẩn bị.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản không biết Nguyễn Chấn Nhạc sẽ ra tay ở phương diện nào, thế cho nên tuy làm chuẩn bị nhưng vẫn có chút không yên. Lời nói của Quách Tiên Vi làm cho Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn gọi điện thoại cho Trương Thiên Tâm.
- Thiên Tâm, công tác thế nào?
Vương Tử Quân cũng không chào hỏi nhiều lời với Trương Thiên Tâm mà nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Khi độ tuổi càng thêm lớn thì Trương Thiên Tâm bây giờ đã hiểu việc nặng nhẹ thế nào, hắn trầm giọng nói:
- Tử Quân, đã chuẩn bị xong, đã điều tra nguồn nước sông Lam Hà, phát hiện nguồn nước bị ô nhiễm, bây giờ đang đi tìm phòng tài nguyên môi trường địa phương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, bây giờ mới là bắt đầu, sự việc sẽ khá dễ làm. Hắn cảm thấy phòng ngự tốt nhất là tấn công, bây giờ hắn ra chiêu, cũng muốn xem ai là người cười cuối cùng trong thế trận này.
Khi cuộc sống càng phát triển, inte càng xâm nhập vào trong đời sống của mọi người, dòng người tiếp xúc với inte ngày càng tăng.
Topic và bài viết về vị quan đeo đồng hồ cả triệu đã trở thành tiêu điểm được cư dân mạng chú ý, một vài trang web lấy về đặt lên trang đầu của mình để câu khách, người tìm kiếm về thông tin này ngày càng nhiều.
...
Thành phố La Nam, Lý Chính Nam hai mươi bốn tuổi đang lên mạng xem tin tức, vừa cùng trò chuyện với một người bạn. Hắn vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, thật sự rất hưởng thụ cuộc sống vào lúc này.
- Đầu Heo, con bà nó sao lại chạy đến Ma Đô rồi? Hừ, đã nói là ở lại tỉnh Sơn Nam mà?
- Bí Đỏ, tôi cũng không muốn, nhưng chúng tôi khó tìm công tác ở Sơn Nam, bố tìm cho tôi một công tác ở xí nghiệp, con bà nó tôi cũng không muốn đi làm.
Người bạn ở bên kia nhanh chóng gửi lại cho Lý Chính Nam một tin tức như vậy.
- Đến Ma Đô có tiền lương khá cao, mới hai tháng đã kiếm được hơn hai ngàn.
- Này, cậu nói thật sao? Thật không ngờ cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, nói cho cậu biết, sau này cậu nhất định phải mời khách đấy.
- Kiếm nhiều tiền sao bằng người làm quan, tôi nói cho cậu biết, làm quan mới kiếm được nhiều tiền. Tôi đọc được bài viết trên báo mạng, nói là một vị quan đeo đồng hồ tiền triệu, đúng là không ra gì, là loại đồng hồ Patek Philippe đấy nhé.
"Quan đeo đồng hồ tiền triệu? Điều này sao có thể?"
Lý Chính Nam thật sự rất nghi hoặc, hắn dùng giọng không tin nói:
- Cậu nói gì vậy, nào có chuyện thế này.
- Bí Đỏ, cậu không tin thì tự mình xem đi.
Khi những dòng chữ kia được gửi đến, bên dưới còn có một đường liên kết.
Lý Chính Nam cũng không nghĩ gì mà nhanh chóng mở đường dẫn, thấy đó là một trang báo mạng bình thường, có một topic với hai người đàn ông đang bắt tay nhau, gương mặt một người đàn ông được xử lý, nhìn qua khá mơ hồ.
Nhưng được chú ý nhất chính là người này, vì cổ tay đã được người ta khoanh đỏ, nơi đó là một chiếc đồng hồ.
Khi điện thoại xuất hiện thì đồng hồ đã xem như rút khỏi sân khấu lịch sử, nhưng một số người lại coi đồng hồ là biểu tượng thân phận. Lý Chính Nam căn bản khong hiểu gì nhiều về giá cả đồng hồ, nhưng hắn lại thấy gương mặt người đàn ông bị xử lý có chút quen thuộc.
- Đây là ai chứ?
Lý Chính Nam cảm thấy gương mặt người đàn ông trong hình rất quen thuộc nhưng lại căn bản không nhớ ra đó là ai. Hắn cũng không nghĩ nhiều mà nhìn xuống bên dưới, có rất nhiều bình luận.
- Hừ, đúng là loại chó quan.
- Chủ topic đừng che mặt nữa, để chúng tôi biết con chó này là ai.
- Đúng vậy, xem hắn là ai, để cho nhân dân nhìn rõ bản mặt tên này.
...
Hơn bảy nghìn bài bình luận, Lý Chính Nam nhìn cônso mà không khỏi lắc đầu thè lưỡi, đúng là nó vượt quá dự đoán của hắn. Có nhiều người phản hồi, như vậy nó sẽ rất nóng nảy, xem ra không bao lâu sau thì nhân dân cả nước sẽ biết.
Đáng đời, làm quan lại kiêu ngạo như vậy.
Nhưng đối phương là ai?
Lý Chính Nam thầm nghi hoặc, hắn chợt thấy có một bài bình luận rất thu hút.
- Tôi thấy người này hình như là bí thư thị ủy La Nam, là Vương Tử Quân, không biết có phải không, mọi người xem thế nào.
Bài bình luận này không những có chữ mà còn có hình, đó là hình ảnh Vương Tử Quân tham gia một nghi thức khởi công, trên hình cảnh là Vương Tử Quân với gương mặt tươi cười, tay trái có một chiếc đồng hồ.
Tuy không rõ kiểu dáng đồng hồ, nhưng mọi người nhìn vào lại càng có nhiều không gian để tưởng tượng.