Nếu không phải là vấn đề tiền lương thì tốt quá, Trần Minh Huy chợt thả lỏng một chút:
- Đó là vì điều gì?
- Phóng viên Trần, chúng tôi đến vì giám đốc của mình, chúng tôi muốn phản ánh với lãnh đạo. Đó là lãnh đạo của chúng tôi vì gặp phải vấn đề khó khăn mới tham ô tiền phí khám chữa bệnh, điều này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
- Đúng vậy, mẹ của anh ấy bị bệnh ung thư, vợ lại mất. Người sống không thể vì nhịn tiểu mà chết, mẹ của anh ấy không thể nào không chữa trị được.
Người đàn ông trung niên nói đến đây thì dùng giọng có chút chua xót nói:
- Mặc dù anh ấy là giám đốc thế nhưng cứ đến nhà mà xem, thật sự là đổ nát. Nhưng cho dù như thế thì người ta vẫn đưa chúng tôi phát triển đến ngày hôm nay, nếu không phải ánh ấy cùng người ta bàn bạc về chuyện liên doanh, chỉ sợ bây giờ chúng tôi không có việc gì để làm.
- Phóng viên Trần, chúng tôi cũng biết giám đốc của chúng tôi làm như vậy là không đúng, là phạm vào lỗi lầm. Thế nhưng làm người cũng không nên quá đáng, càng huống hồ bí thư Nhan của huyện Dương Phong chúng tôi đã cho ra quyết định cho anh ấy một cơ hội, để anh ấy dùng tiền lương của mình để bù vào số tiền kia. Chúng tôi mong sao lãnh đạo thành phố có thể giơ cao đánh khẽ, cho giám đốc chúng tôi một cơ hội...
Dù hai người đàn ông trung niên mở miệng nói năng có chút lộn xộn thế nhưng Trần Minh Huy vẫn hiểu rõ đó là chuyện gì. Chỉ sau chốc lát thì hình tượng một người giám đốc xí nghiệp công tác có năng lực và liêm khiết vì mẹ bị bệnh nặng mà căn bản không thể nào không sử dụng thủ đoạn, hơn nữa còn đang tự cố gắng sửa chữa sai lầm chợt xuất hiện trong đầu chủ nhiệm Trần.
Bây giờ vị giám đốc kia vì lãnh đạo thị ủy cho ra yêu cầu mà tiến hành thẩm tra. Trần Minh Huy nghĩ đến những lời miêu tả của hai người đàn ông trung niên trước mặt, thế là một cảm giác chính nghĩa chợt xuất hiện trong lòng Trần Minh Huy.
Trần Minh Huy không thể nào bỏ qua không quan tâm đến vụ này được.
- Các anh lúc này có rãnh không? Nếu được thì tôi đến xí nghiệp của các anh một chuyến.
Trần Minh Huy trầm giọng nói với hai người đàn ông trung niên.
Nhan Sĩ Tắc có chút bất an đi đến bàn làm việc của Khương Long Cương, hắn nhìn Khương Long Cương rồi dùng giọng chú ý nói:
- Long Cương, có ai trong phòng làm việc của bí thư Vương không?
Khương Long Cương rất khách khí với Nhan Sĩ Tắc, hắn vừa châm trà vừa nói:
- Chủ nhiệm Đổng vừa đi vào, nếu ngài có chuyện quan trọng, tôi sẽ đi sang nói dùm một tiếng.
- Không cần, tôi sẽ chờ một lát.
Nhan Sĩ Tắc nâng ly trà thơm của Khương Long Cương lên uống một ngụm, giọng nói có vài phần không yên:
- Long Cương, gần đây tâm tình của bí thư Vương là như thế nào?
Khương Long Cương hầu như mỗi ngày đều được người ta hỏi một vấn đề, dù là đủ mọi loại người hỏi hắn, có thường ủy thị ủy, có phó chủ tịch thành phố, cũng có lãnh đạo các đơn vị ban ngành trong thành phố, thậm chí dù là chủ tịch Hà Khởi Duệ cũng hỏi một câu giống hệt như của Nhan Sĩ Tắc.
Khương Long Cương hiểu rõ các vị lãnh đạo hỏi như vậy là có ý gì, bây giờ nhiều người hy vọng đến báo cáo công tác lúc bí thư Vương đang vui vẻ, dù là ai cũng không muốn đến lúc bí thư Vương đang không vui để bị mắng.
Khương Long Cương là thư ký của Vương Tử Quân, hắn cũng không phải là người cứng nhắc. Hắn đắn đo suy tính rất khá, trước nay luôn nắm giữ một nguyên tắc: Đối với một số chuyện không quá lớn, có thể lộ ra vài phần cho mọi người, hắn cũng rất thích bán thông tin cho người khác.
Nhan Sĩ Tắc tất nhiên là một trong những người mà Khương Long Cương hoàn toàn có thể ném thông tin.
Khương Long Cương bàn tính giây lát, sau đó hắn khẽ nói:
- Tôi thấy tâm tình của lãnh đạo thật sự là rất tốt.
Nhan Sĩ Tắc nghe được đáp án này thì không khỏi ngây cả người, Vương Tử Quân không nói với hắn về sự kiện người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến điều tra về La Ngưỡng Bính, thế nhưng hắn vẫn thông qua con đường của mình để biết rõ điều này. Sau khi biết được sự việc này, hắn không có quá nhiều kinh hoảng, hắn cảm thấy không xấu hổ với mình ở phương diện xử lý sự việc của La Ngưỡng Bính.
Nhưng điều làm cho Nhan Sĩ Tắc cảm thấy lo lắng chính là sự kiện này bùng phát vào thời điểm quan trọng, hắn căn bản không muốn có gì không hay xảy ra. Hắn là một trong những người tâm phúc của Vương Tử Quân, hắn biết rõ đây là thời điểm cực kỳ mấu chốt của bí thư Vương. Nếu có bất kỳ sai lầm nho nhỏ nào xuất hiện, dù chỉ là chút tì vết, chỉ sợ sẽ bị người hữu tâm nắm lấy làm loạn, tạo nên những ảnh hưởng khó thể đo lường với bí thư Vương.
Xuất phát từ phương diện này mà Nhan Sĩ Tắc mới quyết định đến nói rõ tình huống cho bí thư Vương Tử Quân, để cùng nhau thương lượng đối sách, không ngờ bây giờ tâm tình của bí thư Vương là khá tốt.
Khi Nhan Sĩ Tắc đang suy nghĩ xem nên nói gì với bí thư Vương, chợt thấy thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đổng Trí Tân đi đến.
- Bí thư Nhan cũng đến đây rồi à!
Đổng Trí Tân chào hỏi một câu với Nhan Sĩ Tắc, sau đó trầm giọng nói với Khương Long Cương:
- Long Cương, cậu sang phòng của bí thư Vương xem thế nào.
Khương Long Cương đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi Khương Long Cương rời đi, lúc này trong một gian phòng làm việc không lớn của Khương Long Cương chỉ còn lại hai người Đổng Trí Tân và Nhan Sĩ Tắc.
Dù hai người Đổng Trí Tân và Nhan Sĩ Tắc đều đi khá gần bên cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng Đổng Trí Tân và Nhan Sĩ Tắc lại căn bản không có giao tình quá lớn. Cũng không phải nói Nhan Sĩ Tắc không muốn liên hệ kết nối cảm tình với Đổng Trí Tân, chẳng qua Đổng Trí Tân là một người căn bản là khá cỗ lỗ.
- Thư ký trưởng...
Nhan Sĩ Tắc thật sự không thể nào đoán được tâm tư của Vương Tử Quân vào lúc này, thế nên hắn trầm ngâm giây lát và quyết định thăm dò từ Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân khẽ gật đầu với Nhan Sĩ Tắc:
- Bí thư Nhan, ngày nào rảnh thì chúng ta cùng nhau dùng cơm.
Đổng Trí Tân lên tiếng làm cho Nhan Sĩ Tắc chợt sững sờ, hắn thật sự cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng khi hắn phản ứng trở lại thì thư ký trưởng đã rời khỏi phòng làm việc của Khương Long Cương. Dù Nhan Sĩ Tắc ít tiếp xúc với Đổng Trí Tân, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn được Đổng Trí Tân mời dùng cơm.
Nếu nói đến thời điểm Nhan Sĩ Tắc gặp mặt Đổng Trí Tân lần đầu tiên thì là thời gian hơn mười năm trước, nhưng khi đó hai người cũng không có nhiều giao tình. Dù là ở trên vị trí chủ tịch huyện hay là đến làm nhân viên của phòng nghiên cứu chính sách thị ủy, Đổng Trí Tân chưa từng mời Nhan Sĩ Tắc dùng cơm.
Nhưng hôm nay thư ký trưởng Đổng sao lại như vậy? Vì sao đột nhiên mời mình dùng cơm?
Mời người ta dùng cơm bình thường có hai loại ý nghĩa, một là muốn kéo quan hệ và liên lạc cảm tình, hai là...Nhan Sĩ Tắc nghĩ đến phương diện thứ hai mà không khỏi cảm thấy tối sầm mặt. Hắn biết rõ với tính cách của Đổng Trí Tân, tuyệt đối sẽ không muốn kéo quan hệ với mình, nếu không muốn kéo quan hệ với mình, như vậy chỉ còn hướng thứ hai.
Không phải là bí thư Vương muốn...
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhan Sĩ Tắc, ý nghĩ này làm hắn cảm thấy lo lắng bất an. Hắn nghĩ đến tình huống mình mất đi sự tín nhiệm của bí thư Vương, thế là một cảm giác sa sút tinh thần bừng bừng trong lòng.
- Chủ tịch Nhan, bí thư Vương mời ngài vào trong phòng một chuyến.
Khương Long Cương đi ra phòng làm việc của mình, hắn lên tiếng nói với Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc vừa mới bừng tỉnh trở lại trong dòng suy nghĩ không dứt, hắn vội vàng theo Khương Long Cương đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, ngài tìm tôi sao?
Nhan Sĩ Tắc nhìn Vương Tử Quân đang ngồi sau bàn làm việc, hắn chợt dùng giọng có chút thất thố nói.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện thất hồn lạc phách của Nhan Sĩ Tắc, trong lòng có chút không vui. Thầm nghĩ Nhan Sĩ Tắc làm sao vậy? Vì một việc nhỏ nhặt mà có dáng vẻ như vậy sao?
Chỉ là Vương Tử Quân không biết vừa rồi một câu nói mời cơm của thư ký trưởng Đổng Trí Tân đã có tác dụng quá lớn với bí thư Nhan Sĩ Tắc, nếu như biết rõ sẽ hiểu được cảm nhận của Nhan Sĩ Tắc vào lúc này. Hơn nữa vị thư ký trưởng đại nhân kia nói xong lời mời cơm thì phất tay áo bỏ đi, trực tiếp bỏ mặc Nhan Sĩ Tắc ở lại một mình.
- Bí thư Nhan, tôi có việc cần anh đi theo một chuyến.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
Nhan Sĩ Tắc đã khôi phục lại như thường, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là bí thư Vương đưa mình đến nói rõ ràng vấn đề với ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Thế là một cảm giác bi ai chợt bùng lên trong lòng, có câu khi việc khó kéo đến thì suy nghĩ mông lung, Nhan Sĩ Tắc thật sự rơi vào tình huống như vậy.
Tuy Nhan Sĩ Tắc thầm nghĩ như vậy thế nhưng lại miễn cưỡng cười nói:
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, dù là bất luận có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến thị ủy.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc, hắn chợt sinh ra cảm giác muốn cười.
Sau khi ném một văn kiện trong tay cho Nhan Sĩ Tắc, Vương Tử Quân nói:
- Cái gì mà ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, cũng không phải là lời anh có thể nói ra. Anh mau tham khảo nội dung bài viết này, lần này xem như thành phố La Nam chúng ta có danh tiếng lớn.
Nhan Sĩ Tắc tiếp nhận văn kiện trong tay Vương Tử Quân, sau đó hắn nhanh chóng sững sờ. Đây là văn kiện lưu hành nội bộ, sau khi đảo mắt nhìn qua, hắn chợt thấy một dòng chữ: Ai có lỗi?
Ba chữ lớn màu đen này cùng với những dòng chữ sau đó làm cho Nhan Sĩ Tắc chợt cảm thấy choáng váng. Hắn đã công tác nhiều năm, đã từng đọc nhiều bài báo, thế nhưng căn bản chưa từng thấy một bài viết bình thường có thể chen chân vào trong văn kiện lưu hành nội bộ. Nếu sự việc bị cho ra ánh sáng, chỉ sợ hậu quả là khó tưởng.
Nhan Sĩ Tắc thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng xem xét nội dung bài viết, sau khi xem xong thì hắn đã hiểu nó nói về vấn đề gì. Khi hắn thầm thở dài một hơi thì lại cảm thấy những lời nói sắc bén của phóng viên làm cho chính mình thêm bất an.
Kẻ biết nhà dột sẽ không khổ sở lúc trời mưa, biết làm chính trị sẽ không đánh mất nhân tâm, dám hỏi thị ủy La Nam chính là lãnh đạo đứng đầu một phương, lúc này xí nghiệp bên dưới có phát sinh tình huống mẹ bị bệnh nặng mà tham ô chút tiền viện phí, như vậy là ai sai? Dám hỏi những lãnh đạo thành phố La Nam đang yêu cầu kiểm tra nghiêm khắc thuộc hạ của mình, các anh có hiểu rõ tình huống của cán bộ tuyến bên dưới hay không? Các anh có xâm nhập vào bên dưới, có đi xuống đưa mắt nhìn sự việc đang diễn ra không? Các anh có thể bỏ qua cái giá của mình để biết được quần chúng cán bộ của mình đang lạnh giá thế nào không? Loại lãnh đạo suốt ngày thơm mùi nước hoa đứng trong phòng máy lạnh nhìn nhân dân và cán bộ khổ sở bên ngoài cửa kiếng thì căn bản không bao giờ làm được điều gì thực chất.
Càng làm cho người ta khó tưởng chính là cấp lãnh đạo đã cho ra quyết định yêu cầu vị giám đốc kia phải dùng lương trả lại số tiền đã lấy, thế nhưng lãnh đạo thị ủy La Nam lại tiếp tục thẩm tra xử lý sự việc này, rốt cuộc là căn cứ vào góc nhìn pháp trị hay là vì đang muốn làm ra vẻ ở phương diện thanh lọc bộ máy cán bộ?
Những câu hỏi sắc bén kết hợp với bộ dạng gầy gò ốm yếu của giám đốc La Ngưỡng Bính thật sự làm cho người ta cực kỳ bất bình, để người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Những câu hỏi sắc bén như vậy không khác gì những mũi dùi đâm vào trong ban ngành lãnh đạo thành phố La Nam.
Khi thấy bài viết này thì Nhan Sĩ Tắc chợt cảm thấy cực kỳ khó hiểu, thầm nghĩ bài viết này với mục đích là gì? Rốt cuộc là đang phản bác thị ủy La Nam hay đang biện hộ cho mình?
Trần Minh Huy, Nhan Sĩ Tắc nhìn tên của phóng viên mà căn bản cảm thấy mình không quen biết người này. Nhưng lúc này vị phóng viên Trần Minh Huy kia lại thông qua bài viết như vậy để vẫy cờ hò reo cho một người căn bản là không quen, điều này làm cho Nhan Sĩ Tắc chợt cảm thấy tràn đầy cảm kích với đối phương.
Nhưng thị ủy La Nam lại bị kéo vào trong sự việc này, chính Nhan Sĩ Tắc phải làm sao để giải thích cho bí thư Vương đây?
- Sĩ Tắc, anh thu thập một chút, chúng ta đi đến tỉnh ủy báo cáo sự kiện này. Bây giờ bí thư Nhất Phong đang ở bên kia chờ thành phố La Nam chúng ta giải thích sự kiện này.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc rồi trầm giọng nói.
Giải thích với bí thư Nhất Phong? Điều này...Đầu óc Nhan Sĩ Tắc vận chuyển rất nhanh, hắn nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, xem như đã hiểu rõ vấn đề.
- Bí thư Vương, tôi...Tôi...
Nhan Sĩ Tắc thật sự rất muốn bày tỏ lòng cảm kích với bí thư Vương, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mình căn bản là khó mở miệng.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu Nhan Sĩ Tắc muốn nói cái gì, thế nhưng hắn cũng không hy vọng Nhan Sĩ Tắc nói ra khỏi miệng. Nhan Sĩ Tắc dù biết rõ sự việc thế nhưng lúc này cứ giả vờ hồ đồ là hay nhất.
- Sĩ Tắc, có câu nói thế này: Chuyện hợp tình thì không nhất định là hợp pháp, hợp pháp thì không nhất định sẽ hợp tình. Tôi thật sự tán thưởng anh ở phương diện xử lý vụ việc này, dù pháp luật không dung tình, thế nhưng có một vài sự việc mà chúng ta là cán bộ lãnh đạo cần phải coi trọng nhân tình.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai Nhan Sĩ Tắc rồi đi ra khỏi phòng làm việc của mình.
Nhan Sĩ Tắc nhanh chóng đi theo đằng sau Vương Tử Quân, dù lúc này hắn vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, thế nhưng hắn biết rõ sự kiện này đã được định tính rồi.