Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có tâm tình khá bàng hoàng, trong đầu lóe lên những cái tên lãnh đạo thành phố phát triển kinh tế tiến vào thường ủy tỉnh ủy. Bây giờ trong tỉnh Sơn Nam ngoài thành phố Sơn Viên và thành phố An Dịch là không cần phải xem xét, đối thủ của Nguyễn Chấn Nhạc chỉ có thể là Vương Tử Quân của thành phố La Nam.
Hia người ở hai thành phố có tốc độ phát triển mạnh mẽ như nhau, dù ngoài mặt thì thành phố Đông Bộ với tốc độ phát triển kinh tế xếp hạng ba, thế nhưng thực tế thì Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ bất lợi đang ở phía mình.
Nếu như thành phố La Nam tiếp tục bảo trì tốc độ phát triển hiện tại, như vậy vượt qua thành phố Đông Bộ của mình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Reng reng reng!
Năng tiếng chuông đồng hồ làm cho Nguyễn Chấn Nhạc xóa bỏ những suy nghĩ mông lung của mình, hắn nhìn lên màn pháo hoa trên không trung, thế là trong lòng sinh ra cảm giác ảm đạm.
Nguyễn Chấn Nhạc về phòng thì Tào Chân Nhi còn chưa ngủ, nàng cầm một quyển tạp chí đọc rất say mê.
- Anh về rồi à?
Khi thấy Nguyễn Chấn Nhạc thì Tào Chân Nhi đặt quyển tạp chí xuống rồi dùng giọng bức thiết nói:
- Lão gia tử có ý kiến thế nào với chỉ thị cho các bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế tiến vào thường ủy tỉnh ủy?
Nguyễn Chấn Nhạc không trả lời ngay, gương mặt mệt mỏi cùng cực, hắn dùng giọng buồn bực không vui nói:
- Phải dựa vào chính mình.
- Chính anh sao? Lão gia tử có phải đang nói đùa không...
Tào Chân Nhi thở hổn hển nói, nhưng nàng là một người phụ nữ thông minh, nàng biết rõ mình căn bản không thể nào nổi giận được với Nguyễn lão gia tử.
Quả nhiên dù Tào Chân Nhi đã dừng lời nhưng vẫn xem như chọc giận Nguyễn Chấn Nhạc, hắn dùng ánh mắt bực tức nhìn Tào Chân Nhi rồi lạnh lùng nói:
- Này, chính mình thì sao? Em nghĩ rằng chính anh không làm gì được à?
Tào Chân Nhi chợt cảm thấy không còn gì để nói, nàng xoay người bước xuống giường, sau đó lấy ra một gói thuốc dành cho nữ, dùng hai tay kẹp thuốc và châm lửa rất ưu nhã. Một lát sau, một làn khói thuốc được phun ra từ cặp môi hồng của nàng.
Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống đối diện với Tào Chân Nhi, giống như căn bản không thấy những biểu hiện châm lửa đốt thuốc của nàng.
- Hai ngày trước em trai đã đưa đến cho em vài thứ, anh xem qua đi.
Tào Chân Nhi nói rồi lấy từ trong túi của mình ra vài thứ đưa cho Nguyễn Chấn Nhạc.
Nếu đánh giá khách quan thì Tào Viễn em trai của Tào Chân Nhi là người có tướng mạo đường đường, khí vũ hiên ngang, thật sự như ánh mặt trời ban trưa ở thủ đô. Người này lúc nào cũng tây phục chói mắt, anh hùng khí khái, hơn nữa còn là người nghĩa khí, ra tay hào phóng, có rất nhiều người tập trung chung quanh.
Nhưng trong mắt Nguyễn Chấn Nhạc thì cậu em trai của Tào Chân Nhi được xưng là công tử thủ đô chỉ giống như một thằng ngu, căn bản cực kỳ xem thường.
Tên khốn Tào Viễn kia xem như bị đám trưởng bối Tào gia làm cho hư hỏng, thuần túy là hạng người cặn bã của xã hội. Người này ngoài biết vài mánh khóe để kinh doanh, căn bản tất cả tâm tư đều đặt trên phương diện trêu hoa ghẹo bướm. Trước mặt gái thì Tiểu Vương không gì là không thể, mồm mép trơn trượt như lươn, đùa cợt phụ nữ coi như một phương diện cực kỳ thuận tay và thành thạo, gặp gái là có thể xuất ra tất cả bản lĩnh cha sinh mẹ đẻ của mình.
Tào Viễn thật sự rất khách khí với anh rể là Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản luôn cảm thấy em vợ mình không ra thể thống gì, hắn luôn cảm thấy trong người mình chảy dòng máu ưu việt. Có một lần hắn và Tào Chân Nhi cãi nhau, Tào Viễn đi vào nhà nhìn thấy mà không khỏi dùng giọng kinh ngạc hỏi:
- Chị, người có gia đình như anh rể cũng dễ nổi nóng vậy sao?
Nguyễn Chấn Nhạc cũng là con cháu một đại gia tộc ở thủ đô, nhưng lời nói của Tào Viễn gióng như phá đá tìm vàng. Nguyễn Chấn Nhạc căn cứ vào sự trưởng thành của mình để hiểu rõ đám người nhà Tào Chân Nhi, hắn lấy nàng cũng là vì bên kia cũng có thể quan tâm đến tương lai của hắn như Nguyễn gia, nhưng vì hai bên gia tộc ngang nhau nên Nguyễn Chấn Nhạc càng thêm ghét Tào Viễn.
Vì vậy sau khi nghe Tào Chân Nhi nói có vài thứ Tào Viễn tìm ra được đưa đến cho mình, hắn không nhịn được phải lên tiếng cắt lời:
- Em nên nói cậu ấy đừng tiếp tục quấy rối anh là được rồi, có gì tốt thì tự giữ lấy mà dùng.
- Nguyễn Chấn Nhạc, anh không nên cứ mãi dùng ánh mắt xem thường nhìn em của tôi, tôi thấy lương tâm của anh bị chó tha mất rồi.
Tào Chân Nhi thật sự rất tức giận, nàng cũng không tiếp tục nhẫn nhịn, thế là lớn tiếng với Nguyễn Chấn Nhạc, cũng không quên đưa tấm hình trong tay lên.
Đó là một tấm ảnh một nam một nữ, hơn nữa người đàn ông mà Nguyễn Chấn Nhạc căm hận trên tấm ảnh có phong độ nhẹ nhàng, gương mặt là nụ cười nhàn nhạt cực kỳ trưởng thành và tự tin.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn người đàn ông kia mà không khỏi sinh ra một cảm giác điên cuồng, hắn nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi, hắn căn bản không thể nào khống chế tâm lý của mình, thế nên dùng giọng chế nhạo nói:
- Thế nào, em của cô có hứng thú với người đàn ông này sao? Vì sao hắn không đưa đến cho cô một tấm hình lõa thể chứ?
- Anh đúng là khốn kiếp.
Tào Chân Nhi chợt mở miệng mắng, sau đó dùng chiếc gối ném về phía Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc này mới ý thức được lời nói của mình thật sự có chút quá quắt. Tào Chân Nhi dù là người tính cách bất thường nhưng phương diện tác phong căn bản là không thể bắt bẻ được, ngược lại chính hắn là người thấy gái thì động tâm. Nếu như không phải hắn là người nắm chắc, thiếu chút nữa thì đã ép Tào Chân Nhi vào thế nổi điên, thế nên không khỏi cầm lấy cái gối rồi dùng giọng van nài nói:
- Là anh không đúng, anh xin lỗi.
- Anh đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết được nhân tâm tốt, anh dùng mắt chó của mìn mà nhìn tấm ảnh này xem, nói không chừng vị trí thường ủy tỉnh ủy của anh sẽ được trông cậy vào tấm ảnh này đây.
Tào Chân Nhi cũng cố gắng áp chế lửa giận của mình, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói.
- Thứ này thì có cái gì, chỉ là một tấm ảnh cuộc sống bình thường, nếu như là ảnh nude thì có lẽ sẽ dùng được.
Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng mệt mỏi nói.
Dù là đối thủ của nhau nhưng Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không thể không thừa nhận Vương Tử Quân trong tấm hình cực kỳ có khí thế.
- Anh nhìn vào cổ tay của anh ta, xem trên cổ tay của anh ta là thứ gì?
Tào Chân Nhi dù thầm hận không thôi, thế nhưng nàng nói đến đây thì khóe miệng có chút đắc ý.
...
Trở lại thành phố La Nam công tác, đầu xuân có thể nói là mùa bận rộn của Vương Tử Quân, hắn chạy từ thành phố Ma Đô về tỉnh Chiết Giang, thật sự tốn rất nhiều thời gian chạy qua lại trên đường.
Nhưng tóm lại thì mùa xuân vừa qua cũng là một dịp tốt, đặc biệt là thời gian ở cùng lão gia tử, điều này làm hắn cảm thấy vui vẻ.
Nếu như dựa theo hướng đi của kiếp trước, qua tết sẽ là thời điểm mà Vương lão gia tử một đi không quay lại. Nhưng bây giờ sức khỏe của ông cụ rất tốt, thế là Vương Tử Quân không khỏi sinh ra cảm giác vui mừng.
Nhưng cũng không có gì là hoàn mỹ, chính là Mạc lão gia tử thì sức khỏe rất kém, tuy tinh thần vẫn còn tỉnh táo nhưng phần lớn thời gian chỉ có thể ở trên giường mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc giống như cũng cảm ứng được điều gì đó, vì thế khi Vương Tử Quân quay về thành phố La Nam, nàng cũng không tiếp tục về nhà mà đưa con về thủ đô.
Vương Tử Quân giống như lại rơi vào trạng thái cuộc sống độc thân, hắn về nhà muốn tìm cho mình một thời gian thảnh thơi, thế nên lấy sách ra đọc, chẳng qua bây giờ hắn thật sự không có tâm tư đọc sách.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến một vấn đề, đó là làm sao để tranh cướp được vị trí thường ủy tỉnh ủy. Dù lão gia tử nói rằng thượng tầng đã cho bọn họ cơ hội cạnh tranh công bằng, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ, nếu nói về các mối quan hệ thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là mạnh hơn mình rất nhiều.
Bây giờ ưu thế lớn nhất của Vương Tử Quân chính là tình hình phát triển kinh tế của thành phố La Nam là rất tốt. Hắn đối mặt với ưu thế của mình, phương pháp tốt nhất là hắn nên tiếp tục thúc đẩy phát triển, để bảo trì trạng thái tốt đẹp của mình.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, thế là không khỏi có một kế hoạch xuất hiện, nó liên tục được tu bổ và hoàn thiện.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe bên kia vang lên âm thanh kinh ngạc:
- Bí thư Vương, tôi là Kim Điền Lạc, ngài đang ở nhà sao?
Dù Kim Điền Lạc hỏi Vương Tử Quân có ở nhà không, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ Kim Điền Lạc đã biết mình về nhà rồi, nếu không sẽ chẳng gọi điện thoại cho mình. Hắn nghĩ vậy và cười cười nói:
- Bí thư Kim, tôi đang ở nhà.
- Tốt quá, bí thư Vương, tôi có chút công tác cần báo cáo với ngài, ngài chờ tôi một chút.
Một lát sau Kim Điền Lạc đã xuất hiện ngoài cửa nhà Vương Tử Quân, trong tay hắn có thêm hai con cá. Sau khi Vương Tử Quân mở cửa, Kim Điền Lạc lên tiếng:
- Bí thư Vương, hai ngày trước có người thân đến chơi mang đến vài con cá sống, nói là bắt được từ hồ nước trong thôn biếu tôi nhắm rượu. Vì vậy tôi giữ chúng lại, muốn cùng ngài uống vài ly.
Vương Tử Quân nhìn cặp cá trong tay Kim Điền Lạc, hắn cười hì hì nói:
- Anh đúng là rất giỏi suy tính, rượu chỗ tôi thì có nhưng lại không có cá. Tôi nghe nói chủ tịch Khởi Duệ là cao thủ làm cá, không bằng chúng ta đưa rượu và cá đến cho chủ tịch Khởi Duệ để anh ấy ra tay mới hay.
Thật ra thì Kim Điền Lạc muốn dùng cơm riêng với Vương Tử Quân để tăng cường tiếp xúc giữa đôi bên, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân cho ra lời đề nghị, hắn cũng không thể nào từ chối được. Hơn nữa Hà Khởi Duệ là chủ tịch thành phố, tất nhiên hắn cũng không thể phản đối.
- Tốt, tôi như thế nào lại quên mất nhỉ? Vừa rồi tôi đi qua nhà thấy cửa nhà chủ tịch Hà vẫn mở, có lẽ anh ấy đang ở nhà.
Vương Tử Quân lấy từ trong kho rượu ra hai chai rượu chuyên cung cấp cho lãnh đạo từ nhà Mạc lão gia tử, sau đó cùng Kim Điền Lạc đi đến nhà Hà Khởi Duệ. Dù Hà Khởi Duệ là chủ tịch thành phố nhưng cũng không dọn nhà, vẫn ở trong căn nhà trước kia dành riêng cho phó chủ tịch thường vụ thành phố.
- Chào bí thư Vương, chào bí thư Kim.
Khi hai người Vương Tử Quân hào hứng đi về nhà Hà Khởi Duệ, chợt có hai người đàn ông trung niên tiến lên chào hỏi. Khi thấy hai người đàn ông trung niên này thì Vương Tử Quân cười nói:
- Đồng chí Phong, đồng chí Cẩm Luân, tết nhất thế nào rồi?
Kim Điền Lạc nhìn Vương Tử Quân đang cười tự nhiên cùng nói chuyện với hai người đàn ông trung niên trước mặt, trong lòng không khỏi bội phục trí nhớ của bí thư thị ủy. Mặc dù hắn công tác ở thành phố La Nam nhiều năm, lại làm thư ký trưởng không ít năm, thế nhưng căn bản là không thể nào nhớ hết các cán bộ khác được.
Nhưng Vương Tử Quân rõ ràng là người có trí nhớ kinh khủng, chỉ cần gặp mặt một lần thì có thể nhớ rõ tên tuổi. Lần thứ hai gặp mặt thì bí thư Vương hoàn toàn có thể gọi tên của đối phương, hơn nữa còn có thể nói được những câu quan tâm rất tuyệt.
Hai người đàn ông trung niên kia chính là cán bộ của cục cầu đường, chỉ là cấp phó mà thôi, cũng chỉ từng có cơ hội báo cáo với Vương Tử Quân vào một lần khảo sát cục cầu đường. Bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng Vương Tử Quân không biết mình là ai, không ngờ bí thư Vương không những có thể kêu tên bọn họ, còn có thể hỏi tình huống trong nhà.
Nhưng hai người này cũng rất có ánh mắt, bọn họ biết rõ hai vị lãnh đạo đang đi có việc, thế cho nên khách khí nói một câu rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nhưng hai người bọn họ đi thì cũng không có nghĩa là không còn ai tiến lên, từ nhà Vương Tử Quân đến nhà Hà Khởi Duệ chỉ có một trăm mét nhưng lại có hàng chục người tiến ra chào hỏi.
Vương Tử Quân thì căn bản là không có vấn đề, thế nhưng Kim Điền Lạc xách theo hai con cá lại cảm thấy mệt mỏi. Nhưng hắn cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi, hắn biết người ta cố ý đi ra chào hỏi bí thư Vương, thế nhưng bây giờ là năm mới, căn bản không thể nói được gì.
Đi đến nhà Hà Khởi Duệ, đúng lúc Hà Khởi Duệ có ở nhà. Sau khi gõ cửa, chủ tịch Hà mặc tạp đề đi ra thấy Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc xách theo hai con cá, thế là chợt ngây người.
- Thư ký trưởng Kim, tôi nói có đúng không? Chủ tịch Hà không những là người giỏi làm cá, còn là người giỏi làm cơm.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kinh ngạc của Hà Khởi Duệ, thế là cười nói với Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc cũng cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tôi thật sự khâm phục khả năng của chủ tịch Hà, tôi còn không biết đến nấu nướng là gì ấy chứ?
Hà Khởi Duệ nhìn những thứ mà Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc mang theo bên mình, thế là cười lên ha hả, sau đó vội vàng mời hai người vào nhà. Vợ của Hà Khởi Duệ thấy Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc đi đến thì cũng vội vàng đi ra chào đón, châm trà pha nước, cũng mang đến vài món hoa quả bánh trái.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn dù đến nhà của Hà Khởi Duệ không nhiều, thế nhưng lại căn bản rất tự nhiên, hắn nói:
- Chị dâu, hai người chúng tôi hôm nay đến đây có một mục đích, chính là muốn ăn món ngon. Hai con cá này hôm nay chúng tôi đã nói sẵn là để cho chủ tịch Hà ra tay xử lý, một năm qua chị đã phục vụ anh ấy mệt mỏi, lúc này là năm mới, nên để cho anh ấy thực hiện bản chức của mình.
Vợ của Hà Khởi Duệ dù là một vị phó phòng ở bệnh viện, thế nhưng nàng lại hiểu rất rõ những chuyện trong quan trường. Nàng trước nay luôn cảm kích bí thư Vương, dù sao thì nếu không có sự ủng hộ của bí thư Vương, chồng nàng căn bản không thể tiến lên vị trí hôm nay, không thể là một vị chủ tịch thành phố được.
- Bí thư Vương, mọi người tâm sự với nhau đi, tôi đi làm cơm cho mọi người, nếu nói làm cá thì tôi nấu còn ngon hơn cả anh Hà.
Vợ của Hà Khởi Duệ lên tiếng, sau đó tiếp nhận hai con cá trong tay của Kim Điền Lạc và đi vào nhà bếp.
Hà Khởi Duệ nhìn vợ Hà Khởi Duệ bỏ đi mà cười nói:
- Bí thư Vương, những ngày tết thế nào?
- Ngoài mệt mỏi thì cũng chỉ là biến mình thành kẻ cô đơn, bây giờ vợ và con đều về thủ đô với ông cố ngoại, bây giờ tôi rơi vào tình huống một người ăn no cả nhà không đói, thế cho nên mới kéo Kim Điền Lạc đến nhà anh dùng cơm.
Vương Tử Quân vung tay tay dùng giọng vui đùa nói.
Kim Điền Lạc thấy hai người Hà Khởi Duệ và Vương Tử Quân trò chuyện vui vẻ thì cũng lên tiếng:
- Chủ tịch Hà, anh nói với chị dâu nên làm một con cá mà thôi, chúng ta cũng ăn không hết được.
Hà Khởi Duệ cười nói:
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề:
- Những ngày qua không có tình huống gì khác biệt đấy chứ?
Kim Điền Lạc và Hà Khởi Duệ đều biết tình huống khác biệt trong lời nói của Vương Tử Quân là gì, Hà Khởi Duệ cười nói:
- Không có tình huống gì lớn, trạng thái các xí nghiệp là rất tốt, công nhân vui vẻ, tất nhiên không có vấn đề gì.
Kim Điền Lạc cũng nói:
- Trước tết tôi đã đến thăm nom các huyện vùng ngoài, bọn họ thật sự không tệ, trên cơ bản đều không có vấn đề. Nhưng thành phố Sơn Viên thì có chút không yên ổn, nghe nói công nhân bãi công làm cho tuyến tỉnh có chút bị động.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến vấn đề của thành phố Sơn Viên, dù sao thì hắn cũng là bí thư thị ủy La Nam, không phải là bí thư thị ủy Sơn Viên. Kim Điền Lạc nói đến sự kiện này, hắn cũng chỉ nghe mà thôi. Mặc dù đã vài ngày hắn không ở trong thành phố La Nam, thế nhưng mỗi ngày Đổng Trí Tân và Khương Long Cương đều báo cáo về tình hình tỉnh Sơn Nam cho hắn nghe.
Ba người trò chuyện vui vẻ với nhau, chuông cửa nhà Hà Khởi Duệ chợt vang lên, con trai của Hà Khởi Duệ đang học phổ thông nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Bí thư Vương, tôi nghe nói ngài muốn nếm thử trù nghệ nấu cá của chủ tịch Hà, thế nên cũng chạy đến mong được hưởng lộc xuân.
Tống Ích Dân xách theo một miếng thịt đi vào cửa cười hì hì nói.
Vương Tử Quân thấy Tống Ích Dân xách theo một miếng thịt thì cười nói:
- Tôi đang nghĩ một con cá cũng ăn không hết, bây giờ anh lại đưa đến thêm một miếng thịt nữa rồi.
Tống Ích Dân cũng không khách khí mà trực tiếp đặt miếng thịt vào trong tay con trai của Hà Khởi Duệ:
- Nhị tiểu tử, đưa cho mẹ, nói là nên xào ớt cay vào, càng cay càng thơm.
Con trai của Hà Khởi Duệ còn chưa kịp xách miếng thịt vào bếp thì tiếng gõ cửa vang lên, lần này người đến là Đổng Trí Tân. Hắn cũng không đến tay không, trong tay là hai chai rượu, hắn tiến vào thì nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi nghe nói lần này chủ tịch Hà tự mình ra tay, thế là nổi thói tham lam chạy đến đây.
Hai người Đổng Trí Tân và Tống Ích Dân chạy đến làm cho bầu không khí trong nhà Hà Khởi Duệ thêm nhiệt liệt. Hà Khởi Duệ nhìn đám người Vương Tử Quân cười nói vui vẻ, hắn chợt sinh ra cảm giác, hai người kia chỉ là bắt đầu mà thôi.
Hà Khởi Duệ biết rõ vì sao đám người kia tụ hội trong nhà của mình, đó chính là vì bí thư Vương Tử Quân. Nếu bí thư Vương không đến đây, chỉ sợ bọn họ sẽ không chạy như điên đến nhà mình.
Tuy có chút chua chát nhưng Hà Khởi Duệ vẫn nhận rõ vị trí của mình, Vương Tử Quân có thể chạy đến nhà mình dùng cơm, không phải đang giúp đỡ chính mình sao?
Cảm giác của Hà Khởi Duệ là tương đối chuẩn, chỉ sau nửa giờ thì đám người Trương Hợp Tuân, Mễ Hoa Lâm lục tục chạy đến. Đám người này cũng giống như bí thư Tử Quân, ai cũng xách theo rượu và thức ăn, ai cũng cười hì hì nói là đến tham gia.
- Bí thư Vương, ngoài vị chính ủy phân khu và chủ tịch Lý đang ở trên tỉnh, chúng tôi trên cơ bản đều có mặt đông đủ.
Trương Hợp Tuân thấy các thường ủy thị ủy tụ tập đông đủ thì cười tủm tỉm nói.
Trương Hợp Tuân vốn còn có chuyện cần làm, đã sớm ước hẹn với người ta. Nhưng khi nghe nói bí thư Vương xách rượu đến nhà chủ tịch Hà Khởi Duệ, thế là hắn nhanh chóng có phản ứng. Giống như trước kia, hắn căn bản không do dự mà nói lời từ chối cuộc hẹn, sau đó xách theo hai con gà rừng đã được làm sẵn chạy đến đây.
Sau khi đến thì Trương Hợp Tuân phát hiện mình đã chậm, đám người Tống Ích Dân đã ngồi sẵn trong nhà Hà Khởi Duệ.
Vương Tử Quân không ngờ chính mình chỉ đơn giản muốn đến dùng cơm thế nhưng lại biến nhà Hà Khởi Duệ thành một phòng hội nghị. Nhưng lúc này hắn không thể đứng lên bỏ đi, giống như lúc này không có hắn sẽ không thể nào thành bữa tiệc, hắn phải tiến hành bữa cơm hôm nay.
Trong nhà có bầu không khí vui vẻ, dù có hơi rối nhưng vợ của Hà Khởi Duệ vẫn thấy rất thoải mái và sung sướng. Tất cả thường ủy thị ủy chạy đến nhà mình, điều này nói rõ ban ngành thành phố La Nam vẫn rất đoàn kết.
Phụ nữ tay nhân nhanh nhện, hơn nữa còn có ba người hàng xóm đến giúp đỡ, thế là chỉ một lát sau đã có một bữa cơm thịnh soạn. Đặc biệt là con cá lớn của Kim Điền Lạc, chỉ có thể dùng mâm để dựng vào.
Vương Tử Quân nhìn vợ Hà Khởi Duệ bận rộn không ngừng, thế là đứng lên nói:
- Chị dâu, hôm nay đã làm chị vất vả, thế này đi, chúng tôi cũng không làm gì cả, nhưng chủ tịch Hà phải kính chị một ly.
Có lời đề nghị của Vương Tử Quân thì đám người chung quanh bắt đầu ồn ào, Hà Khởi Duệ lúc đầu còn có chút xấu hổ, thế nhưng dưới lời khuyến khích của mọi người, đành phải cùng vợ nâng ly.
Bầu không khí trên bàn rượu càng thêm nhiệt liệt, sau khi vợ Hà Khởi Duệ quay vào trong bếp thì chuông cửa lại vang lên.
Nhóm người Vương Tử Quân chợt trầm tĩnh một chút, ai cũng hạ ly rượu xuống, con trai Hà Khởi Duệ chạy ra mở cửa rồi nói:
- Bố, dì Lý đến.
Đi vào chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, là Lý Nhị Bình. Nàng tiến vào cửa thì cười nói:
- Nghe nói trong nhà chủ tịch Hà bày cơm ngon, nghe nói các vị đều chạy đến, bây giờ thấy các lãnh đạo đều đến đông đủ, xem ra chỉ tôi đến muộn mà thôi.
- Chủ tịch Lý, chị không ở nhà với cục trưởng đại nhân, sao lại đi làm sớm như vậy?
Tống Ích Dân và Lý Nhị Bình có mối quan hệ khá tốt, hắn lớn tiếng cười nói.
- Anh nói không đúng rồi, hôm nay anh ấy đi làm để mình tôi ở nhà cô đơn, thế là dứt khoát chạy xe về La Nam.
Lý Nhị Bình cố gắng tỏ ra khoa trương:
- Chạy về thành phố La Nam cũng không muốn dùng cơm một mình, thế là nhanh chóng đến nhà lãnh đạo ăn nhờ bữa cơm.
Lý Nhị Bình nói bằng giọng điệu khá khôi hài, đám người trong đây đều biết chủ tịch Lý căn bản là nghe được tiếng gió nên chạy từ Sơn Viên về La Nam.
Mọi người cùng Lý Nhị Bình ngồi xuống, Vương Tử Quân mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ mình chỉ đến nhà Hà Khởi Duệ dùng cơm, vì sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?
Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra rõ ràng, không phải trước mặt ai cũng có thể nói như vậy được.
- Mọi người cùng nâng ly, chúc sang năm bầu không khí ở La Nam tiếp tục phát triển hơn thế này!
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, xem như là người mở đầu cho bữa cơm hôm nay.