Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1122: Lấy mạnh hiếp yếu, không dùng vũ lực vẫn thắng




Đường Cảnh Ung không quan tâm đến tương lai của người khác, nhưng hắn lại tuyệt đối không muốn tương lai của mình có vấn đề.

Sau khi suy xét mục đích gọi điện thoại đến của đối phương, Đường Cảnh Ung chợt có nhiều đáp án. Nhưng sau khi so sánh xem xét, cuối cùng hắn chỉ có thể chọn một đáp án, đồng thời phải là lựa chọn thật nhanh.

- Đối với phương diẹn thành phố trọng tâm ở phía nam tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy đó nên là thành phố La Nam. Dù sao thì kinh tế La Nam phát triển rất nhanh, hơn nữa đã tạo nên một xu thế phát triển rất tốt. Chỉ cần có chính sách giúp đỡ, thành phố La Nam sẽ có thể tiến lên làm người đi đầu, sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế các thành phố phía nam.

Đường Cảnh Ung nói đến đây thì hít vào một hơi thật sâu rồi nói tiếp;

- Vì vậy chính tôi đã ném ra một lá phiếu biểu quyết ủng hộ thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.

- Bí thư Đường, anh thật sự có ánh mắt tốt đẹp, thủ trưởng rất xem trọng thành phố La Nam.

Anh Vương ở bên kia nói đến đây thì không nói gì thêm.

Nhưng lời nói của anh Vương lại làm cho Đường Cảnh Ung chấn động tâm thần, hắn dù thế nào cũng không ngờ lãnh đạo lại chú ý đến phương diện này.

Nếu mình nói ra không hợp, sẽ có ảnh hưởng gì?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Đường Cảnh Ung chợt biết mình nên nói gì, hắn cười cười nói:

- Anh Vương, bây giờ thượng cấp đã có văn kiện chỉ thị, anh xem tôi có nên làm chút công tác, cố gắng sáng tạo cơ hội cho thành phố La Nam nữa không?

- Không cần, nếu thủ trưởng muốn làm vậy thì sẽ căn bản không có vấn đề, thủ trưởng nói rồng hay giun cũng cần rèn luyện, nếu như không chịu được chút sóng gió như vậy, cũng không cần phí sức.

Tuy đã cúp máy nhưng lời nói với ý nghĩa cực kỳ sâu sắc của anh Vương luôn vang vọng trong đầu của Đường Cảnh Ung. Lúc này hắn sinh ra một ý nghĩ, đó chính là mình có nên đi gần Vương Tử Quân hơn một chút hay không?

Nếu so sánh với thành phố La Nam, lúc này thành phố Tam Hồ lại rất vui mừng, nhiều người cảm thấy phấn khởi vì chuyển biến lần này.

Trong phòng làm việc của Lâm Trường Công đã tụ tập nhiều vị thường ủy thị ủy, chủ tịch Triệu Bảo Lâm lại càng tươi cười ngồi trong phòng, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Lâm, người có phúc sẽ không cần bề bộn, người vô phúc sẽ phải chạy đứt ruột đứt gan. Thành phố Tam Hồ chúng ta thật sự là nhân tuyển qua tốt, dù có người muốn tranh giành cũng không làm gì được.

Triệu Bảo Lâm nói làm chung quanh vang lên tiếng cười, phó chủ tịch trình Hào Tử Động càng cười nói:

- Lúc này sự kiện vừa phát sinh thì tôi nghĩ vẻ mặt đám người thành phố La Nam sẽ đen nhẻm như Bao Công, đã nói là bọn họ không thể tranh chấp lại chúng ta, anh xem, hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã cho ra quyết định, thế nhưng cuối cùng lại bị thượng cấp đẩy ngã. Điều này nói rõ điều gì? Đó chính là vị trí địa lý của thành phố Tam Hồ chúng ta vốn là động cơ phát triển của cả khu vực phía nam.

- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Hào, trong tỉnh Sơn Nam chỉ có thành phố Tam Hồ chúng ta mới là trung tâm của khu vực phía nam. Dưới sự lãnh đạo của bí thư Lâm, tôi tin chắc ngày mai thành phố Tam Hồ sẽ không so ra kém các thành phố khác.

Trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình phát huy đầy đủ tác dụng của một trưởng phòng tuyên truyền, hắn vừa mở miệng đã nhanh chóng chụp công lao lên đầu của Lâm Trường Công.

Nếu so với đám thường ủy thị ủy đang vui vẻ và hưng phấn ở trong phòng, Lâm Trường Công lúc này ngoài hưng phấn còn có chút bội phục. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc nói là thắng bại chưa rõ ràng, thế nhưng hắn thật sự đã không còn chút ý nghĩ nào, tâm tư thật sự đã chết vùi. Thường thì tuyến trên sẽ căn bản không chối bỏ quyết định của thường ủy tỉnh ủy bên dưới.

Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt làm cho Lâm Trường Công biết thượng cấp cho ra chỉ thị thay đổi, La Nam vốn là thành phố trọng tâm, nhưng bây giờ vị trí đó lại được ghi là thành phố Tam Hồ.

Dù thắng lợi không tiếng súng nhưng Lâm Trường Công lại không cảm thấy áy náy, dù sao thì nó cũng cực kỳ có lợi cho thành phố Tam Hồ.

Sau khi Lâm Trường Công rời khỏi vị trí bí thư thị ủy Tam Hồ, quần chúng Tam Hồ sẽ không quên bí thư thị ủy đã lập nhiều công lao như hắn. Dù sao thì Lâm Trường Công cũng là người có công lao lớn đưa Tam Hồ là thành phố thủ tướng phía nam tỉnh Sơn Nam.

Trở thành thành phố trọng tâm tất nhiên là tin tức tốt, nhưng chúng ta cần phải biến vinh dự này thành áp lực. Nếu muốn thật sự thành thành phố trọng tâm, cũng không phải là tuyến trên cấp cho là được, nó cần chúng ta thông qua cố gắng, đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Tam Hồ.

Lâm Trường Công tuy không muốn làm mọi người mất hứng, thế nhưng vẫn trầm giọng nói.

Triệu Bảo Lâm cười nói:

- Bí thư Lâm nói đúng, chúng ta tuy đã là thành phố trọng tâm, thế nhưng chúng ta cũng không nên kiêu ngạo, người ta không được làm, còn không biết chúng ta như thế nào. Vì vậy chúng ta nhất định phải làm ra thành tích cho tỉnh ủy và ủy ban tỉnh nhìn vào, để cho cả tỉnh biết chúng ta có được vinh dự thành phố trọng tâm cũng không phải có danh vô thực, không phải chúng ta không hơn được người ta.

Hai vị lãnh đạo đứng đầu đã lên tiếng như vậy, tất nhiên những người khác sẽ không dám có lời dị nghị nào khác. Hào Tử Động thì cười nói:

- Thành phố Tam Hồ chúng ta vốn cũng đã khá tốt, bây giờ có hạng mục của công ty Thần Huy, hơn nữa có chính sách giúp đỡ, không muốn phát triển cũng không được.

Sau khi tiễn chân đám thường ủy thị ủy đang cực kỳ vui vẻ ra khỏi phòng, Lâm Trường Công nhấc điện thoại lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi cho Nguyễn Chấn Nhạc.

- Chào bí thư Lâm, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

Một âm thanh bình tĩnh vang lên, thế nhưng với kinh nghiệm lâu năm của Lâm Trường Công, hắn lại từ lời nói đó tìm ra được cảm giác hưng phấn.

Rõ ràng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đã nhận được tin tức, hơn nữa còn hưng phấn hơn cả Lâm Trường Công.

Lâm Trường Công biết rõ vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp mình, hắn thầm cảm thấy kinh sợ vì năng lực đấu tranh và sự nhạy cảm của cán bộ trẻ tuổi bây giờ, đồng thời trong lòng hắn cũng sinh ra xúc động chỉ có thể đứng nhìn từ xa với Nguyễn Chấn Nhạc.

Nhưng Lâm Trường Công là bí thư thị ủy Tam Hồ, hắn không thể nào vì chút chuyện đơn giản mà quyết liệt với Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn cười ha hả vài tiếng, sau đó cũng dùng giọng hưng phấn nói:

- Bí thư Nguyễn, anh đã nhận được tin tức chưa, lần này thượng cấp phê chỉ thị cho thành phố Tam Hồ chúng tôi làm thành phố trọng tâm.

Tất nhiên Nguyễn Chấn Nhạc đã được nghe tin tức này, hơn nữa thời gian được nhận tin tức còn sớm hơn nhiều so với Lâm Trường Công.

- Đây thật sự là một tin tức tốt, chúc mừng bí thư Lâm. Thành phố Tam Hồ các anh sau khi thành thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, nhất định sẽ triển khai kế hoạch lớn, sáng tạo ra kỳ tích.

Nguyễn Chấn Nhạc há miệng lại ném ra cho Lâm Trường Công một lời nói nịnh nọt.

- Ôi, đây không phải kết quả cậu hết lòng hỗ trợ sao? Bí thư Nguyễn, đại ân khó thể nói hết bằng lời, khó thể nào cảm tạ cho hết được. Sau này nếu có chuyện gì, anh chỉ cần mở miệng, chỉ cần Lâm Trường Công này có thể làm là được.

Lâm Trường Công vỗ ngực nhưng ý nghĩ lại có vài phần đề phòng Nguyễn Chấn Nhạc.