Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1115: Dệt hoa trên gấm không bằng giúp nhau lúc khốn khó




Lúc này thế cục đã kết thúc, hào nhất phong căn bản không vận dụng quyền phủ quyết của lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, như vậy sự việc trên cơ bản đã được xác định. Như vậy ban ngành thượng cấp sẽ căn bản không thể chối bỏ danh sách do địa phương đưa lên.

- Tôi sẽ nhanh chóng đăng báo lên trên.

Trương Đông Viễn cười cười với Hào Nhất Phong rồi trầm giọng nói.

Khi La Nam được xác định là thành phố trọng tâm, hội nghị thường ủy lần này cơ bản đã kết thúc. Sau khi Hào Nhất Phong tuyên bố tan họp, Đường Cảnh Ung theo sát Thạch Kiên Quân rời khỏi phòng họp.

- Chủ tịch Thạch, tôi đã đến tỉnh Sơn Nam được một thời gian, còn chưa có cơ hội trò chuyện với anh. Tôi muốn hỏi khi nào thì anh rảnh, chúng ta nói chuyện một chút?

Thạch Kiên Quân có biểu hiện rất sinh động với sự chủ động của Đường Cảnh Ung, hắn cười ha hả nói:

- Chỉ cần bí thư Đường có rảnh, tôi có thể phụng bồi ngài bất cứ khi nào.

Khi đám thường ủy tỉnh ủy nối đuôi nhau đi ra, bầu không khí căng thẳng vừa rồi của hội nghị thường ủy đã xem như hòa hoãn trở lại. Sau khi thu dọn xong vài thứ, Quan Vĩnh Hạ đi đến phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.

- Bí thư Nhất Phong.

Quan Vĩnh Hạ nhìn Hào Nhất Phong ngồi uy nghiêm trong phòng làm việc, hắn khẽ lên tiếng chào hỏi.

- Vĩnh Hạ đến đấy à, mời anh ngồi.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu nói chuyện với Quan Vĩnh Hạ, căn bản không có gì khác biệt.

Trước khi Quan Vĩnh Hạ đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong thì hắn đã suy nghĩ ra nhiều lời để nói, nhưng lúc này thấy Hào Nhất Phong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hắn lại cảm thấy mình đến không đúng lúc.

- Vĩnh Hạ, sự việc còn chưa kết thúc, anh vội vàng làm gì?

Hào Nhất Phong giống như biết rõ Quan Vĩnh Hạ muốn nói điều gì, thế là lão mỉm cười dùng giọng thản nhiên nói.

Trong phòng làm việc của mình ở thành phố Sơn Viên, Hà Khởi Duệ mặc tây trang màu tro, đeo cà vạt màu xanh, ăn mặc cực kỳ có tinh thần. Dù đang uống trà nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ bất an, thỉnh thoảng nhìn gương mặt của bí thư Vương Tử Quân ở bên cạnh mình, hy vọng có thể nhìn ra được chút vấn đề gì đó.

Vương Tử Quân mặc áo trắng, bộ dạng nhàn nhã. Hà Khởi Duệ thấy vẻ mặt bí thư Vương rất bình tĩnh, giống như một vùng nước lặng, hắn nhìn vài lượt nhưng căn bản lại không tìm ra được trên gương mặt đó có bất kỳ điều gì khiến mình cần lưu tâm. Lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác bức bối, muốn nới rộng cà vạt, một bộ tây phục mặc trên người thật sự không được tự nhiên.

Ngày bình thường khi gặp chuyện lớn thì Hà Khởi Duệ luôn mặc tây phục và đeo cà vạt, bây giờ hắn tuy ăn mặc chính thống, nhưng khi nhìn sang Vương Tử Quân lại cảm thấy bí thư rất bình thường mà lại có sức hút rất lớn.

- Bí thư Vương, anh nghĩ xem...

Hà Khởi Duệ cuối cùng cũng không thể tiếp tục căng cứng, hắn do dự một chút rồi hỏi một câu.

Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn biết Hà Khởi Duệ muốn nói điều gì. Hắn không chờ cho đối phương nói xong mà lên tiếng cản lại:

- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, lúc này đã tổ chức hội nghị thường ủy, cũng không phải là hai chúng ta có thể quyết định được có thành công hay không.

Hà Khởi Duệ thở dài một hơi, hắn lại ngồi xuống ghế. Sự việc thành phố trọng tâm rõ ràng là chuyện lớn sau khi hắn tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố La Nam, nếu như sự việc không thành, chỉ sợ sẽ có người đâm đao sau lưng hắn.

- Bí thư Vương, ngài cảm thấy chúng ta có bao nhiêu cơ hội để thắng đây?

Hà Khởi Duệ nói vài cầu không liên quan đến Vương Tử Quân, sau đó lại tiếp tục mở miệng trầm giọng nói.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt chờ mong của Hà Khởi Duệ, thầm nghĩ con người dù lòng dạ sâu sắc thế nào, chỉ cần có liên quan đến lợi ích của bản thân mình, chỉ sợ sẽ khó giữ được sự bình tĩnh.

Vì thế dù là một người có kinh nghiệm quan trường mạnh mẽ, thế nhưng rất đễ phạm vào sai lầm này. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi nói:

- Tôi cũng không biết.

Hà Khởi Duệ nở nụ cười ngượng ngùng, hắn biết rõ Vương Tử Quân căn bản không muốn trả lời, nếu chính mình tiếp tục truy vấn thì rõ ràng là có chút thất lễ.

- Tút tút tút.

Khi Hà Khởi Duệ ngồi xuống, chuông điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên. Hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là một tin nhắn, số điện thoại không có trong danh bạ, rõ ràng là một người không thường xuyên liên lạc.

Vương Tử Quân mở tin nhắn ra xem, hắn thấy bên trong có sáu chữ: “ Thành phố La Nam được chọn! “

Tuy chỉ là sáu chữ nhưng lại làm cho tâm tình của Vương Tử Quân chợt sôi trào, tuy đến nay hắn vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng thật rất quan tâm và không yên về sự kiện này.

Dù sao thì việc xác định thành phố trọng tâm cũng có ảnh hương trực tiếp đến sự phát triển của La Nam, lần này lại càng có một tranh chấp lớn giưa La Nam và Tam Hồ. Hơn nữa Vương Tử Quân cũng căn bản không thể nắm chắc phần thắng

Tuy trước đó Vương Tử Quân đã làm nhiều công tác, nhưng sự việc có thành hay không lại là hai chuyện khác nhau.

Hà Khởi Duệ nhìn Vương Tử Quân đang ngây cả người, hắn không nhịn được phải hỏi:

- Bí thư Vương, làm sao vậy?

Hà Khởi Duệ đã ý thức được có việc gì xảy ra, hắn vội vàng hỏi, chợt cảm thấy hai chân của mình có chút co rút.

Câu hỏi của Hà Khởi Duệ làm cho Vương Tử Quân thức tỉnh khỏi trạng thái trầm ngâm, hắn nhìn vào ánh mắt chờ mong của Hà Khởi Duệ, sau đó trầm ngâm giây lát rồi cười nói:

- Đã chiến thắng.

Hà Khởi Duệ có chút ngây ngốc, nụ cười trên mặt như nở rộ. Lúc này Hà Khởi Duệ giống như không còn là một chủ tịch thành phố, hắn xiết chặt tay Vương Tử Quân dùng giọng vui sướng nói:

- Chúng ta thắng rồi sao?

- Đúng vậy, chúng ta thắng!

Vương Tử Quân gật đầu nói, vẻ mặt vui sướng.

Tin tức truyền bá rất nhanh, chỉ mười phút sau thì đám người đi cùng với Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên đều tỏ ra cực kỳ vui sướng.

- Bí thư Vương, chủ tịch Hà, đây là chuyện vui lớn, chúng ta nên chúc mừng mới được.

Chủ nhiệm Lưu Xã Quân của khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn Viên thấy hai vị lãnh đạo vui vẻ thì cũng mở miệng góp lời.

Quan trường La Nam đã biết rõ phong cách của Vương Tử Quân, tin tức vừa được truyền ra thì có người nói đã lĩnh giáo được bản lĩnh cứng ngắc của bí thư Vương. Theo sau đó còn có rất nhiều câu nói, tất nhiên có cả những lời đồn thổi dân gian. Gần đây dân chúng cực kỳ thẳng tính, thà tin lời đồn cũng không tin những lời tuyên truyền của chính quyền. Điều này cũng không thể trách nhân dân, vì làm quan thường bác bỏ tin đồn, thế nhưng cuối cùng đó lại là sự thật, thậm chí chuyện xấu còn nhiều hơn, dĩ nhiên là không có ai thèm tin.

Hơn nữa Vương Tử Quân đến thành phố La Nam chỉ có vài động tác đã thay đổi diện mạo của cả thành phố, khuynh hướng dư luận tất nhiên sẽ dồn về phía vị bí thư trẻ tuổi của mình.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó hắn dùng giọng cung kính nói:

- Chào chủ tịch Thạch.

- Tử Quân, lần này thành phố La Nam được chỉ định làm thành phố trọng tâm, thật sự cũng không phải dễ dàng gì.

Thạch Kiên Quân nói mang theo nụ cười, âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia khá vang dội, rõ ràng là tâm tình của chủ tịch Thạch là rất tốt.