Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1114: Dệt hoa trên gấm không bằng giúp nhau lúc khốn khó




Chính mình nên giúp đỡ ai? Đường Cảnh Ung đã có tính toán của mình, thế nhưng hắn căn bản không ném ra lá phiếu của mình quá nhanh. Hăn biết rõ hội nghị thường ủy căn bản không bao giờ giữ được bí mật, chỉ đển giai đoạn mấu chốt ném lá phiếu của mình ra, như vậy mới làm cho người ta hiểu tầm quan trọng của mình.

Vì vậy Đường Cảnh Ung đang chờ.

Khi Đường Cảnh Ung đang chờ đợi, phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn đã đưa tay lên theo chủ tịch Thạch Kiên Quân.

Chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ tỉnh cùng tỏ thái độ, đã đại biểu cho thái độ của ủy ban tỉnh, thái độ này làm cho Hào Nhất Phong rất khó chịu. Trước kia khi lão làm chủ tịch tỉnh, ủy ban tỉnh luôn nằm trong tay lão, thế nhưng khi lão tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, ủy ban tỉnh đã chuyển sang tay của Thạch Kiên Quân.

- Tôi đồng ý cho thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm.

Lý Dật Phong khẽ cười, hắn nâng bàn tay của mình lên.

Đã có ba phiếu tán thành, Đường Cảnh Ung nhìn về phía Hào Nhất Phong, hắn muốn xem Hào Nhất Phong có phản ứng gì.

Nhưng Đường Cảnh Ung lại phải thất vọng, Hào Nhất Phong rất bình tĩnh, căn bản không có vấn đề gì, giống như không thèm quan tâm.

Chẳng lẽ tình huống sớm nằm trong dự đoán của Hào Nhất Phong? Khi Đường Cảnh Ung đang có ý nghĩ như vậy, hắn phát hiện Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn đều nhìn về phía mình.

Tuy Đường Cảnh Ung vừa mới đến tỉnh Sơn Nam, thế nhưng đám người ngồi đây lại hiểu rõ về lai lịch của hắn, đặc biệt là Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn càng hiểu vì sao hắn đi vào thành phố La Nam. Tất nhiên nó có liên quan đến Vương Tử Quân, bây giờ sự việc có liên quan đến thành phố La Nam, bọn họ cần Đường Cảnh Ung tỏ thái độ.

Nhưng ánh mắt của Đường Cảnh Ung căn bản là giống như không thấy, trên mặt vẫn treo nụ cười nhạt.

Đường Cảnh Ung muốn bỏ lá phiếu cuối cùng, thông qua lá phiếu này để làm cho đám thường ủy tỉnh ủy hiểu độ nặng của hắn.

Khi Thạch Kiên Quân thu hồi ánh mắt, thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức vừa mới đến nhận chức là Lữ Tiến Binh chậm rãi giơ tay lên.

- Tôi đồng ý cho thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, tôi cảm thấy thành phố La Nam càng có tác dụng mạnh mẽ trên phương diện thúc đẩy kinh tế khu vực phát triển.

Lữ Tiến Binh nhấc tay cũng không nằm ngoài dự đoán của Hào Nhất Phong, nhưng trước khi hội nghị thường ủy này được mở, lão, đã tính toán số phiếu giúp đỡ cho thành phố La Nam, thậm chí còn tính cả Đường Cảnh Ung vào bên trong.

Mặc kệ Đường Cảnh Ung có nhấc tay hay không, kết quả năm phiếu đã xem như được quyết định. Hào Nhất Phong nhìn cánh tay của Lữ Tiến Binh, sau đó đưa mắt nhìn Đường Cảnh Ung.

Đường Cảnh Ung hiểu vì sao Hào Nhất Phong lại nhìn mình, nhưng hắn đã có tính toán riêng, thế nên lại cúi đầu. Hắn không muốn thay đổi lập trường của mình, vì thế không muốn chống lại ánh mắt của Hào Nhất Phong, nhưng hắn còn chưa giơ tay, hắn đang chờ vào giây phút quyết định cuối cùng.

- Tôi giúp đỡ thành phố La Nam.

Khi Đường Cảnh Ung đang bối rối sẽ là ai tiếp theo giúp đỡ thành phố La Nam, chợt có người lên tiếng. Khi âm thanh vang lên, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lật Tử Đạo đã giơ tay lên.

Lật Tử Đạo nhấc tay làm cho Đường Cảnh Ung chấn động tâm thần, hắn cảm thấy cơ hộ của mình đã đến. Chỉ cần hắn có thể dứt khoát đưa tay, như vậy sẽ có thể hoàn toàn nổi bật chính mình trong tỉnh Sơn Nam.

- Tôi giúp đỡ thành phố La Nam.

Khi Đường Cảnh Ung nâng ly trà lên uống nước, chợt nghe thấy có người lên tiếng. Khi âm thanh vang lên, một vị thường ủy mặc quân phục đã giơ tay lên.

Lật Tử Đạo giơ tay làm cho Hào Nhất Phong sinh ra cảm giác như mắc nghẹn nơi cuống họng, lão đưa mắt nhìn mà biểu hiện cực kỳ phức tạp. Lão biết rõ vì sao Lật Tử Đạo lại như vậy, vừa rồi mình không giúp đỡ Lật Tử Đạo ở phương diện thành phố trọng tâm ở khu vực phía tây, thế nên chính mình mất đi một đồng minh. La Nhân Uy đi theo mình, thế cho nên Lật Tử Đạo mới quyết định cho mình một đao.

Nhưng Hào Nhất Phong càng không ngờ vị thường ủy tỉnh ủy là chính ủy quân khu Sơn Nam lại giúp đỡ thành phố La Nam. Phải biết rằng từ khi lão tiến lên làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, vị thường ủy tỉnh ủy trong quân ngũ này luôn lấy ý kiến của lão làm tiêu chuẩn.

Hào Nhất Phong nhìn sáu cánh tay đưa lên, vẻ mặt lão chợt trở nên ảm đạm, ánh mắt chuyển lên vài người, thầm ước định tình hình. Cục diện như thế này căn bản không còn ý nghĩ với thành phố Tam Hồ, nếu muốn hợp lực tranh thủ thì khó khăn là rất lớn. Nếu biết rõ không thể làm gì, căn bản không bằng thuận theo đà phát triển, xem như lão lần này đã bại.

Ánh mắt Quan Vĩnh Hạ cũng nhìn về phía Hào Nhất Phong, kết quả như vậy thật sự rất bất ngờ với hắn. Trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì bí thư Nhất Phong đã từng tham khảo ý kiến của vài vị thường ủy tỉnh ủy về thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, điều này hắn hiểu rất rõ. Bây giờ hội nghị thường ủy được mở, kết quả biểu quyết lại là như vậy, chẳng lẽ mình thiếu suy đoán, thiếu khứu giác chính trị? Ngay cả vị thường ủy trong quân ngũ cũng bỏ phiếu cho Vương Tử Quân.

Khi Quan Vĩnh Hạ đang suy tư về tình huống kỳ quái đang diễn ra, lúc này Đường Cảnh Ung cũng chậm rãi giơ tay lên. Dù là giơ tay nhưng Đường Cảnh Ung lại cảm thấy gương mặt mình đang rất nóng.

Có sự khác biệt giữa dệt hoa trên gấm và giúp đỡ nhau lúc khốn khó, lúc này nếu như vị thường ủy trong quân ngũ không tỏ thái độ, chính Đường Cảnh Ung giơ tay giúp đỡ, như vậy sẽ là giúp đỡ lúc khốn khó. Nhưng bây giờ thế cục là thành phố La Nam đã thắng, mình có giơ tay cũng chỉ tính là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Nhưng cho dù là dệt hoa trên gấm thì Đường Cảnh Ung cũng phải có tư thái thật tốt, dù sao thì trong tỉnh Sơn Nam cũng có nhiều người biết hắn sở dĩ có thể trở thành phó bí thư tỉnh ủy cũng là vì tác dụng quan trọng của Vương Tử Quân. Nếu như lúc này mình không ủng hộ Vương Tử Quân, có lẽ người đi theo mình sẽ cảm thấy tâm tình nguội lạnh, hành vi như vậy là tối kỵ trong quan trường.

Khi Đường Cảnh Ung buồn bực đưa tay, hội nghị thường ủy lần này được thông qua với bảy phiếu giúp đỡ cho thành phố La Nam.

Có mười một vị thường ủy tỉnh ủy, bảy lá phiếu giúp đỡ thành phố La Nam, dù là Hào Nhất Phong cũng không thay đổi được kết quả này. Lão nhìn ánh mắt nhìn về phía mình của đám người La Nhân Uy, trên mặt lão chợt xuất hiện nụ cười.

- Nếu đã có bảy đồng chí định vị thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, như vậy chúng ta xác định La Nam là thành phố trọng tâm thúc đẩy kinh tế khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.

Hào Nhất Phong nói rồi quay sang Trương Đông Viễn:

- Chủ tịch Đông Viễn, dựa theo yêu cầu của thượng cấp, anh cần phải lập danh sách đưa lên trên, nhất định phải làm cho thật tốt.

Trương Đông Viễn lúc này mới thở dài một hơi, lúc bắt đầu lão cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của thành phố La Nam. Số liệu về khu du lịch Cô Yên Sơn mà Vương Tử Quân đưa cho lão đã giảm đi một phần áp lực từ hạng mục sản xuất tivi của thành phố Tam Hồ, thế nhưng lão vẫn không nắm chắc chiến thắng ở hội nghị thường ủy hôm nay.