Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1113: Lòng dạ biết rõ, nên vỗ tay thì vỗ tay




Khi Trương Đông Viễn mở miệng báo cáo thì rất nhiều thường ủy tỉnh ủy cảm thấy tỉnh táo trở lại, dù sao đây là con số không nhỏ với tỉnh Sơn Nam. Hơn nữa tiêu phí ở phương diện du lịch tuyệt đối là sản nghiệp đẩy mạnh GDP.

- Chủ tịch Đông Viễn, tôi nhớ vào kỳ nghỉ này vào năm ngoái thì toàn tỉnh chỉ có hai triệu du khách, năm nay tăng mạnh như vậy, thật sự là một phát triển lớn cho sự nghiệp du lịch của tỉnh Sơn Nam chúng ta.

Thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Lật Tử Đạo là người đầu tiên mở miệng.

Các vị thường ủy tỉnh ủy khác được Lật Tử Đạo nhắc nhở thì chợt nhớ đến tình huông năm ngoái, nhưng đám người Hào Nhất Phong lại sinh ra cảm giác xấu. Bọn họ biết rõ Trương Đông Viễn nói ra như vậy tuyệt đối không phải là thỉnh công cho ban ngành du lịch trong tỉnh.

Nhưng bọn họ biết rõ thì cũng không thể nào mở miệng cản lời của Trương Đông Viễn, chỉ có thể thầm nghĩ đối sách, chờ Trương Đông Viễn tiếp tục lên tiếng.

Trương Đông Viễn cười cười nói:

- Khi chất lượng cuộc sống của nhân dân dần được đẩy mạnh, số lượng người đi du lịch càng ngày càng lớn, nhưng đây chỉ là một nguyên nhân mà thôi. Năm nay số lượng du khách vào kỳ nghỉ vừa qua tăng mạnh như vậy, còn có một nguyên nhân chính là khu du lịch Cô Yên Sơn ở thành phố La Nam vừa mở cửa. Nhìn từ con số của sở văn hóa thể thao du lịch, trong những ngày nghỉ vừa qua khu du lịch Cô Yên Sơn đã tiếp đón hơn sáu trăm ngàn lượt khách, thu được hơn bốn chục triệu từ tiền vé vào cổng.

Đám thường ủy ngồi đây đều có vài hiểu biết về công tác kinh tế, bọn họ biết rõ nguồn thu của du lịch cũng không phải chỉ là bán vé. Nếu so sánh với vé vào cửa, tiêu phí ở các phương diện nhà ở, nghỉ ngơi, ăn uống, mua sắm...Của du khách càng là một con số lớn.

Nhiều người lưu động có thể thúc đẩy GDP.

Hơn nữa đây chỉ là một khu du lịch Cô Yên Sơn, tuy lúc này thành phố La Nam vừa mới phát triển nhưng gieo xuống một cây ngô đồng không phải kéo phượng hoàng kéo đến rồi sao? Đặc biệt là thành phố La Nam còn có nhà máy Bất Lão Khang, có công viên kỹ thuật của tập đoàn Huyền Lục, nếu so sánh với những hạng mục này thì trung tâm sản xuất tivi với số vốn hai tỷ của thành phố Tam Hồ căn bản không đáng nhắc đến.

Vẻ mặt Hào Nhất Phong có chút run rẩy, thế nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường. Lão đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó trầm giọng nói:

- Khu du lịch Cô Yên Sơn mở cửa hấp dẫn nhiều du khách như vậy, điều này là rất tốt. Tôi cảm thấy tỉnh ủy nên có lời khen ngợi với công tác và thành tích của thành phố La Nam.

Thạch Kiên Quân nghe được lời nói của Hào Nhất Phong thì nụ cười trên mặt chợt biến mất, với những gì hắn hiểu về bí thư Hào Nhất Phong, lúc này bí thư Nhất Phong sẽ căn bản không vì thành phố La Nam xuất hiện một khu du lịch Cô Yên Sơn mà thay đổi lập trường của mình.

- Nhưng kinh tế muốn phát triển mà chỉ dựa vào khách du lịch thì không đủ, trước khi thảo luận về phương diện thành phố trọng tâm ở phía nam, tôi thật sự có mâu thuẫn rất lớn với công tác định vị xem đó là thành phố nào. Tuy thành phố Tam Hồ có thực lực kinh tế không tệ, thế nhưng có nhiều chỗ vẫn chưa đủ. Bây giờ nhìn thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ du lịch, tôi xem như đã yên tâm.

- Đối với khu vực phía nam, tôi có thể xây dựng một phương án lấy thành phố Tam Hồ làm trung tâm và thành phố La Nam làm phó trung tâm, hai bên cùng đẩy mạnh sự phát triển của khu vực phía nam.

Hào Nhất Phong quả nhiên là Hào Nhất Phong, lúc này Trương Đông Viễn có số liệu rõ ràng, lão căn bản không chối bỏ thành tích của khu du lịch Cô Yên Sơn, cho ra lời khẳng định rất lớn, do đó đưa ra ý kiến của mình, muốn đạt được mục đích của mình.

Tuy Hào Nhất Phong ném cho thành phố La Nam một vị trí phó trung tâm, thế nhưng thực tế lại giống như chẳng cho thứ gì. Đám người ngồi đây đều biết rõ thành phố trọng tâm là Tam Hồ, La Nam chỉ có thể dựa vào Tam Hồ mà thôi.

Hơn nữa bình thường trong tỉnh cũng không đầu tư nhiều tiền vào phương diện du lịch, dù là thành phố La Nam có vị trí phó trung tâm thì cũng là hữu danh vô thực, cũng chẳng có tổn thất gì với tỉnh Sơn Nam.

Thạch Kiên Quân nhìn đám thường ủy đang tỏ ra trầm mặc, hắn cảm thấy mình nên nhanh chóng mở miệng, thế là trầm giọng nói:

- Lời đề nghị của bí thư Nhất Phong thật sự làm cho tôi hiểu ra vấn đề, nói trắng ra thì dù là thành phố Tam Hồ hay là La Nam thì cũng không sợ nắm trọng trách thành phố trọng tâm của khu vực phía nam. Lúc này một thành phố làm phó trung tâm cũng là rất tốt, thế nhưng tôi cảm thấy nó nên thay đổi một chút, La Nam là thành phố trung tâm, thành phố Tam Hồ sẽ là phó trung tâm thì hay hơn.

Lãnh đạo đứng đầu và thứ hai trong tỉnh có ý kiến không đồng nhất, như vậy hội nghị thường ủy sẽ phải biểu quyết. Từng luồng ánh mắt nhìn về phía bí thư Hào Nhất Phong, chờ đợi vị bí thư tỉnh ủy này đưa ra quyết định của mình.

Hào Nhất Phong là một vị bí thư có lực khống chế tỉnh ủy rất mạnh, bình thường đều có thể quán triệt ý chỉ của mình, như vậy mới là tốt nhất. Bất cứ sự việc gì, chỉ cần đưa đến biểu quyết, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt cho vị trí của bí thư tỉnh ủy.

Nhưng Hào Nhất Phong thật sự cần một thắng lợi trong biểu quyết, vì sự kiện Lục Ngọc Hùng trước đó đã làm lão tổn thất nặng nề, không những ảnh hưởng đến uy tín của mình với thượng cấp, còn làm cho một thân tín của mình là trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang rời khỏi tỉnh Sơn Nam.

Tổn thất của Hào Nhất Phong là rất rõ ràng, lão bắt đầu phát hiện có người khiêu chiến quyền uy của mình. Biện pháp đắc lực nhất để dựng lên quyền uy chính là thông qua biểu quyết để cho mọi người thấy được có bao nhiêu kẻ giúp đỡ mình.

- Nếu các đồng chí đã có ý kiến khác nhau, như vậy chúng ta biểu quyết thông qua.

Trước đó Hào Nhất Phong đã thực hiện nhiều công tác bôi trơn, thế nên lúc này vừa cười vừa nói.

- Tôi đồng ý cho thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm của khu vực phía nam.

Thạch Kiên Quân chờ Hào Nhất Phong nói xong thì nhanh chóng đưa tay của mình lên.

Hào Nhất Phong nhìn Thạch Kiên Quân đưa tay lên mà không khỏi thầm nổi giận, dù lão thật sự khinh thường thủ đoạn nhỏ nhặt của Thạch Kiên Quân, thế nhưng lại khó tránh được. Trong hội nghị thường ủy, bình thường đều là những thường ủy tỉnh ủy có vị trí thấp nhấp lên tiếng đầu tiên, Thạch Kiên Quân là một thường ủy xếp hàng thứ hai chợt lên tiếng ủng hộ Vương Tử Quân, điều này nói rõ tình thế bắt buộc, kêu gọi sự giúp đỡ của các vị thường ủy tỉnh ủy trung lập.

Dù hành vi của chủ tịch Thạch Kiên Quân có vài phần vô lại nhưng lại rất hữu hiệu, bình thường chỉ cần không liên quan đến lợi ích của mình, đám thường ủy tỉnh ủy trung lập thường nể mặt những vị lãnh đạo tỏ thái đội đầu tiên.

Dù sao thì xã hội cũng cần nhân tình, cũng không ai có thể mở miệng nói mình căn bản không nhờ cậy người khác. Nếu mình đưa tay, như vậy lãnh đạo sẽ nợ mình một phần nhân tình, thiếu nợ thì sẽ phải trả, sau này mình có việc thì lãnh đạo sẽ giúp đỡ.

Đường Cảnh Ung nhìn Thạch Kiên Quân đưa tay lên, trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn muốn xem trong hội nghị thường ủy hôm nay có bao nhiêu người ủng hộ Vương Tử Quân.

Thạch Kiên Quân, Trương Đông Viễn và Lý Đức Trụ chính là những người sẽ giúp đỡ cho Vương Tử Quân, tất nhiên Hào Nhất Phong, Quan Vĩnh Hạ và La Nhân Uy sẽ là những người phản đối đầu tiên, còn bốn vị thường ủy còn lại sẽ ở vào vị trí trung lập.