Không phải chỉ có vài chiếc xe như vậy thôi chứ? Khi chiếc xe thứ tám chậm rãi dừng lại, Khương Long Cương chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó hắn lại mắng mình mở miệng quá xui xẻo.
- Tuýt tuýt tuýt...
Tiếng còi xe hơi vẫn vang lên rất vang dội, giống như biết rõ tâm tư của Khương Long Cương, thế là vài chiếc xe nữa xuất hiện, đang bò lên đường núi. Sau khi xe dừng lại thì vài chục vị khách chợt ào xuống xe như chăn dê.
- Anh gì ơi, xin hỏi anh đến từ nơi nào vậy?
Khương Long Cương thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi dẫn vợ và con đi đến bên cạnh mình thì mỉm cười hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Khương Long Cương, sau đó mới cười nói:
- Tôi đến từ tỉnh bên, ngồi xe một đêm, đến bây giờ mới đến nơi.
Người đàn ông trung niên mở miệng nói xong thì đi ngay vào khu du lịch Cô Yên Sơn.
Khương Long Cương tiến lên hỏi thêm vài vị du khách khác, câu hỏi vẫn tương tự vừa rồi. Du khách đến từ khắp vùng nam bắc, thế nhưng câu trả lời lại khá giống nhau.
Đại đa số bọn họ đều là những người ngồi xe cả đêm, chạy đến từ phương xa, bọn họ đến khu du lịch Cô Yên Sơn cũng là vì muốn xem địa điểm quay phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên đẹp như thế nào.
Bãi đậu xe rộng hơn năm sân bóng đã nhanh chóng đậu chật xe chỉ trong thời gian một giờ, lúc này vẫn còn rất nhiều xe du lịch chạy lên Cô Yên Sơn. Cũng may khu du lịch Cô Yên Sơn đã chuẩn bị rất kỹ, nhân viên công tác nhanh chóng điều động những chiếc xe vừa mới lên sang một bãi đậu xe khác.
- Bí thư Vương.
Bí thư Nhan Sĩ Tắc của huyện Dương Phong bước xuống xe, sau đó nhanh chóng tiến lên đón chào Vương Tử Quân. Sau khi biết tin Vương Tử Quân đến Cô Yên Sơn, hắn nhanh chóng chạy đến đây, theo phía sau chính là đám người huyện ủy.
Nhan Sĩ Tắc đến khá đúng lúc, hắn không thấy được vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân vào thời điểm trước đó, bây giờ Cô Yên Sơn đầy du khách, vẻ mặt Vương Tử Quân đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
- Sĩ Tắc đến đấy à!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Nhan Sĩ Tắc, sau đó đưa mắt nhìn giám đốc Hà:
- Anh Hà, đã được hai trăm xe chưa?'
- Bí thư Vương thật sự có ánh mắt tinh anh, khi chúng tôi quy hoạch bãi đậu xe, đã dự tính sẽ đậu được hai trăm mười lăm chiếc xe, lúc này bãi đậu xe đã chật ních rồi.
Giám đốc Hà là người phụ trách khu du lịch Cô Yên Sơn, hắn tỏ ra rất hưng phấn. Lúc này có hơi hai trăm xe du lịch, hơn nữa xe còn liên tục kéo đến, đây rõ ràng là một khởi đầu tốt đẹp cho Cô Yên Sơn, hầu như kết cục xem như đã định.
Lúc này đã có hơn mười ngàn người đến đây, chưa tính đến những thứ khác, vé vào cửa đã là bốn năm trăm ngàn, nhìn xu thế hôm nay, chỉ sợ vượt qua con số một triệu cũng không là vấn đề.
Giám đốc Hà là một người có kinh nghiệm công tác du lịch, tuy lúc đầu hắn cực kỳ tin tưởng vào hạng mục khu du lịch Cô Yên Sơn, thế nhưng hắn cũng không ngờ đến tình huống nóng nảy vào lúc này.
Xe du lịch tuy không còn chạy đến không dứt như vừa rồi, nhưng chỉ sau một lát đã có thêm mười chiếc xe. Lúc này nhìn dòng người đi vào khu du lịch Cô Yên Sơn, vẻ mặt giám đốc Triệu chợt biến đổi.
Hơn mười ngàn người, là mười ngàn lữ khách, tuy bây giờ là thời điểm hoàng kim cho du lịch, nhưng đây cũng là một con số quá lớn. Số ượng lữ khách như vậy đã làm cho nơi này biến thành mỏ vàng cho đám người kinh doanh khách sạn.
Việc đầu tư ở thành phố La Nam không phải là một người phó giám đốc như hắn có thể ra tay xử lý được, vừa rồi hắn còn cảm thấy không quá quan tâm, thế nhưng bây giờ chút cảm giác kia đã căn bản không còn.
Giám đốc Triệu biết rõ một khi tin tức về du khách đến Cô Yên Sơn truyền ra ngoài, các xí nghiệp kinh doanh khách sạn sẽ nhanh chóng chạy đến giành phần bánh ngọt. Bây giờ điều hắn cần làm chính là phải nhanh chóng ra tay chiếm lấy tiên cơ trước đám người kia.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, giám đốc Triệu nở nụ cười sáng lạn với Kim Điền Lạc, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói:
- Lãnh đạo Kim, tôi đi gọi điện thoại một chút, lát nữa sẽ quay lại.
Kim Điền Lạc là một người có kinh nghiệm cao vời, làm sao không nhìn rõ ý nghĩ của giám đốc Triệu? Nhưng hắn cũng không chấp nhất loại người tiểu nhân như thế này, hắn gật đầu rất phong độ, cho giám đốc Triệu kia đi ra gọi điện thoại. Đám người lãnh đạo của khách sạn trong thành phố La Nam đi theo Kim Điền Lạc đều tỏ ra vui mừng, lữ khách quá đông, đó chính là thần tài của bọn họ.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, một ông chủ khách sạn đang trò chuyện cùng Kim Điền Lạc, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên nghe, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói phụ nữ:
- Ngưu Đại Long, không đủ phòng, làm sao bây giờ?
Trơ mắt nhìn tiền chảy ra khỏi túi, điều này thật sự giống như cắt bớt da thịt của Ngưu Đại Long. Rơi vào đường cùng, hắn phải nói với vợ:
- Mau chuẩn bị đặc sản vùng núi, bọn họ không ở nhưng có thể mua hàng.
Khi Ngưu Đại Long nhận điện thoại, điện thoại của những người khác cũng liên tục vang lên, có người nói không đủ phòng, không đủ đặc sản địa phương. Những lời báo cáo vang lên bên tai đám ông chủ khách sạn, thế là kẻ nào cũng há miệng nở nụ cười vui sướng.
Vương Tử Quân nhìn du khách đang liên tục đi vào trong núi, hắn có hơi nhíu mày, sua đó nói với giám đốc Hà ở bên cạnh:
- Anh Hà, năng lực tiếp đãi của khu du lịch Cô Yên Sơn là bao nhiêu?
Vương Tử Quân nói đến đây thì tiếp tục nhìn thoáng qua giám đốc Hà rồi nói tiếp:
- Tôi muốn nghe lời nói thật.
Giám đốc Hà vừa rồi còn tươi cười nói chuyện với Vương Tử Quân, lúc này trong lòng cũng rất rung động. Hắn vốn còn định mở miệng nói cho qua, thế nhưng lại lên tiếng:
- Bí thư Vương, khu du lịch có năng lực tiếp đón hai chục ngàn người.
- Tốt, anh nhất định phải xử lý công tác cho thật tốt, sau khi đủ hai chục ngàn người thì tuyệt đối không nên tiếp tục cho người tiến vào, nếu không có bất cứ chuyện gì xảy ra, công ty các anh phải chịu trách nhiệm.
Vương Tử Quân nhìn đám người đi vào trong núi mà thầm đổ mồ hôi lạnh, tình cảnh đã quá mức, nếu lỡ phát sinh sự kiện giẫm đạp, như vậy sẽ là vui quá hóa buồn.
Nhan Sĩ Tắc là người có ánh mắt tinh anh, thấy Vương Tử Quân coi trọng công tác an toàn như vậy thì nhanh chóng gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an huyện. Khi Nhan Sĩ Tắc đang hạ lệnh cho cục công an huyện, Vương Tử Quân lại nói:
- Đừng điều tất cả cảnh sát đến đây, bọn họ còn có nhiều chuyện cần phải làm, lát nữa tôi sẽ để cho bí thư Kim liên hệ với cục công an thành phố, để bọn họ phái lực lượng đến hỗ trợ.
Sau khi sắp xếp tất cả thì Vương Tử Quân mới thở ra một hơi, tuy ngay từ đầu hắn đã có lòng tin lớn với khu du lịch Cô Yên Sơn, thế nhưng tình huống lúc này lại làm cho hắn cảm thấy có hơi khó khăn.
- Chào mọi người, tôi là phóng viên Tiểu Vi, hôm nay chúng tôi làm một chương trình về Cô Yên Sơn, để cho mọi người được thấy phong cảnh tuyệt đẹp ở Cô Yên Sơn.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đi về phía cổng khu du lịch, một cô gái ăn mặc xinh đẹp cầm micro lớn tiếng nói, bên cạnh nàng còn có vài người đang ghi lại hình ảnh.
- Anh Hà, anh chuẩn bị rất đầy đủ, còn mời cả người của đài truyền hình đến đây.
Vương Tử Quân chỉ vào nữ phóng viên đang đưa tìn rồi cười nói với anh Hà.