Anh Địch là một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, thân hình cao lớn với bộ quần áo thể thao, bộ dạng cực kỳ hoạt bát quắc thước. Anh Địch cười nói:
- Vẫn là kiểu cũ, đánh cờ thôi, thế nào, anh còn thứ gì mới lạ sao?
- Hì hì, nói cho anh biết, hôm nay tôi không đánh cờ với anh, con trai và con dâu của tôi đã thương lượng với nhau, hôm nay sẽ dẫn cả nhà đi du lịch Cô Yên Sơn.
Ông lão đang ăn bánh quẩy rõ ràng rất hài lòng với sắp xếp này, vì vậy sau khi ăn xong thì gương mặt nở nụ cười như hoa.
Lời nói của lão làm cho những người cùng đến ăn cơm sinh ra hứng thú, có một người chợt cười nói:
- Hay đấy anh Lưu, anh là người ăn no rồi đi du lịch đây đó, con trai anh thật hiếu thuận, đúng là số tốt.
- Tôi mà có số tốt sao? Hừ, các anh nếu muốn đi, không phải nói cho bọn nhỏ một tiếng là được à? Đám chúng nó bình thường thì bận rộn, thế nhưng thừa dịp được nghỉ ngơi mà đi đây đó một chút không được sao?
Anh Lưu thích hiệu quả như vậy, bình thường đám bạn già thường tranh nhau khoe khoang sự hiếu thuận của con cháu nhà mình, hừ, nếu nói về điều nà thì thật sự không ai đắc ý bằng mình.
- Chúng tôi cũng muốn đi, thế nhưng đến tuổi này mà còn phải leo núi, có chịu nổi không?
Anh Địch nói đến đây thì nhìn anh Lưu nói:
- Con dâu của anh không phải rất ít đi lại sao? Thế nào lại cho ông đi du lịch rồi?
Rất ít đi lại là một câu nói dễ nghe, thực tế thì lại nói rằng con dâu có chút keo kiệt, anh Lưu cũng cảm thấy có chút khó khăn vì ông bạn già biết rõ tình huống nhà mình, thế nhưng lúc này lão lại muốn giữ gìn hình tượng con dâu nhà mình.
- Năm ngoái cuộc sống căng thẳng, tất nhiên sẽ phải tính toán một chút. Nhưng bây giờ con tôi cung ứng nguyên liệu cho nhà máy Bất Lão Khang, cũng kiếm được tiền.
Tuy ông lão Lưu Khiêm Hư nói chỉ kiếm được chút tiền, thế nhưng nụ cười cực kỳ thỏa mãn trên môi lại biểu hiện đầy đủ vấn đề.
- Cũng là anh Lưu số tốt, đám con trai của tôi cũng kiếm được tiền, thế nhưng cũng không so sánh được với cậu con trai của anh.
Một ông lão với gương mặt hồng hào chợt dùng giọng cảm khái nói:
- Nhưng như vậy thì tôi cũng muốn cảm tạ bí thư Vương, nếu không phải người ta tiến cử công viên kỹ thuật, chỉ sợ hai đứa con gái nhà tôi còn không có việc làm.
- Tất nhiên rồi, nghĩ lại thấy tên Trình Tự Học kia ở thành phố La Nam chúng ta nhiều năm, thế nhưng dù là đánh rắm một cái cũng không xong. Bí thư Vương người ta mới đến thành phố La Nam vài ngày đã thay đổi đến mức này, thật sự không dễ dàng gì.
- Đường sắt sắp được khơi thông, đường cao tốc thì sang năm sẽ làm xong, nếu nói về phương diện thu hút đầu tư thì thành phố La Nam đứng đầu toàn tỉnh. Con trai tôi ra tay có hơi chậm, chỉ là nắm được một công trình nhỏ trong công viên kỹ thuật, thế nhưng chỉ là như vậy cũng đủ để cho nhà chúng tôi xây được một căn nhà.
Ông lão này nói về việc xây nhà mới mà rung đùi đắc ý, giống như một đứa bé vừa nhận được quần áo mới.
- Anh Trần, anh chuẩn bị xây nhà mới sao? Anh à, nếu anh thật sự có quyết định như vậy, tôi khuyên anh nên đợi xem cái đã. Tôi nghe nói thành phố sắp có phương án cải tạo nội thành, nếu anh có tiền, không bằng chờ thành phố xây dựng xong nhà cửa rồi mua hai phòng mà ở.
Khương Long Cương cũng muốn ở lại nghe tiếp, thế nhưng đã là bảy giờ, sau khi dùng cơm xong thì hắn nhanh chóng đi đến nhà Vương Tử Quân.
Khương Long Cương vừa đứng bên đường thì Lý Đức Trụ lái xe chạy đến, hai người phục vụ cho bí thư Vương Tử Quân lâu ngày, tất nhiên đã sớm có ăn ý.
- Anh Khương, anh ăn cơm chưa?
Lý Đức Trụ chờ Khương Long Cương lên xe rồi cười hỏi.
- Đã ăn rồi, anh ăn chưa? Nếu chưa thì anh tranh thủ đi, hôm nay có lẽ bí thư Vương sẽ dùng xe rất vội.
Khương Long Cương vừa thu dọn những thứ trên xe vừa dùng giọng đề nghị nói với Lý Đức Trụ.
Lý Đức Trụ gãi gãi đầu nói:
- Ngày hôm qua tôi ngủ có hơi muộn, sáng thức dậy đã ăn hai cái bánh bao.
- Anh không sao đấy chứ? Nếu ngủ không đủ giấc, có thể tìm người trong ban lái xe thay thế cho một lát.
Khương Long Cương sợ Lý Đức Trụ lái xe trong lúc buồn ngủ, thế là tranh thủ mở miệng khuyên bảo.
- Anh Khương yên tâm, không có gì đâu.
Lý Đức Trụ nói rồi nhanh chóng lái xe đến khu nhà thị ủy.
Dù đang là ngày nghỉ thế nhưng bảo vệ vẫn canh gác khu nhà thị ủy rất nghiêm, đám người nơi đây rất quen thuộc với chiếc xe số một thị ủy, khi thấy xe chạy đến thì nhanh chóng đi xuống mở cửa.
Chiếc xe đi đến nhà Vương Tử Quân, Khương Long Cương nhìn đồng hồ theo thói quen, sau đó lẳng lặng chờ Vương Tử Quân.
Giống như một thói quen, chưa đến mười phút sau Vương Tử Quân đã đi ra khỏi nhà. Khương Long Cương nhanh chóng đi đến giúp bí thư Vương mở cửa xe, sau khi Vương Tử Quân ngồi vào bên trong thì xe khởi động.
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
Khương Long Cương dù biết con đường xuất hành của Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi lên xe vẫn dùng giọng thành thật hỏi.
Vương Tử Quân lúc này cũng không mặc tây phục giày đen như ngày thường, lại mặc một bộ quần áo nghỉ ngơi, nhìn qua trẻ hơn bảy tám tuổi. Hắn nở nụ cười thoải mái với Khương Long Cương:
- Hôm nay thị ủy nghỉ làm, cũng không cần chúng ta phải trực ban, cũng không đến thị ủy làm gì cả. Hôm nay không phải là ngày Cô Yên Sơn mở cửa đón khách sao? Chúng ta qua bên kia tham gia náo nhiệt.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lý Đức Trụ:
- Cũng đừng chạy chiếc xe này, tôi đã nói với phòng giao thông, bọn họ sẽ đưa đến cho chúng ta một chiếc xe việt dã.
Lý Đức Trụ đồng ý một tiếng, sau đó chạy xe về phía phòng giao thông công chánh thành phố La Nam.
Xe việt dã chạy trên đường cái có vẻ cực kỳ thoải mái, gió xuân như làm cho người ta bừng bừng cảm giác xuân phong đắc ý.
Thế nhưng Khương Long Cương ngồi trên xe lại cảm thấy có chút không thoải mái, dù bọn họ đi đường và nhìn thấy không ít xe cộ qua lại, thế nhưng phần lớn là xe nông nghiệp, dù nhìn thế nào cũng không thấy giống như đang đi du lịch.
Bí thư Vương sao lại đến Cô Yên Sơn vào ngày nghỉ thế này? Khương Long Cương là thư ký của bí thư, hắn hiểu rõ vấn đề, nếu tình huống trên đường là như thế này, chỉ sợ tình huống bên núi Cô Yên Sơn cũng không khá hơn gì.
Không phải lần này Cô Yên Sơn mở cửa lại là pháo lép? Khương Long Cương có ý nghĩ như vậy, thế là đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn thấy tất cả những gì đang diễn ra, thế nhưng từ sâu trong lòng hắn cũng cảm thấy không có quá nhiều vấn đề.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại trên tay Khương Long Cương chợt vang lên, hắn nghe máy, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Hà.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, hắn cười nói với Hà Khởi Duệ:
- Chủ tịch Hà, anh gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy, có phải có gì đặn dò không?