Đường Cảnh Ung cười ha hả, sau đó vỗ vỗ tay Lâm Trường Công:
- Bí thư Lâm, tôi hôm nay cũng không phải đến kiểm tra chỉ đạo, tôi đến là để học tập. Thành phố Tam Hồ sắp xây dựng trung tâm sản xuất tivi lớn nhất tỉnh Sơn Nam, điều này thật sự rất tốt, tôi cảm thấy cần phải học tập kinh nghiệm tiên tiến của các anh, sau đó mở rộng ra toàn tỉnh. Như vậy cũng dễ dàng cho người khác học tập theo phương pháp tiên tiến của thành phố Tam Hồ.
Hai người nói vài câu với nhau, sau đó Đường Cảnh Ung lại biểu hiện cực kỳ bình dị gần gũi bắt tay với nhóm người Triệu Bảo Lâm và Mã Hồ Bình đến nghênh đón, cuối cùng kéo tay Lâm Trường Công leo lên xe.
Trên chiếc xe ba mươi chỗ không phải chỉ có một mình Đường Cảnh Ung, còn có Quan Vĩnh Hạ và hai vị phó chủ tịch tỉnh. Hơn nữa lần này cũng có không ít cán bộ lãnh đạo đi theo các vị lãnh đạo tỉnh đến thành phố Tam Hồ.
- Bí thư Đường, trước tiên chúng ta đến thị ủy nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ đi đến dự lễ khởi công.
Lâm Trường Công dù thật sự rất bận rộn, thế nhưng Đường Cảnh Ung đến Tam Hồ, hắn cũng chỉ có thể theo sát lãnh đạo mà thôi.
Đường Cảnh Ung khoát tay áo nói;
- Tôi thấy nghi thức khởi công của các anh được cử hành vào lúc mười một giờ, như vậy cũng không nên phiền toái, chúng ta cứ trực tiếp đến địa điểm làm lễ khởi công.
Mặt trời lên cao, cờ màu phấp phới, những chiếc kinh khí cầu có nhiều biểu ngữ tung bay bên dưới càng làm cho người ta cảm thấy khu đất rộng rãi vừa mới được định hình cách đây không lâu bừng bừng nghi thức của một ngày lễ. Những đội ngũ công nhân và nhân dân đến tham gia buổi lễ đứng thành bốn đội ngũ lớn hình vuông, bọn họ chỉnh tề đứng dưới đài chủ tịch, nhìn qua thật sự rất sống động và có khí thế.
- Bí thư Lâm, các anh chuẩn bị rất tốt.
Quan Vĩnh Hạ đi trên chiếc thảm đỏ chuyên dùng cho khách quý, hắn cười ha hả nói với Lâm Trường Công.
Tuy lần này người đứng đầu là Đường Cảnh Ung, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, Lâm Trường Công cũng không dám chậm trễ với thư ký trưởng Quan. Lúc này Quan Vĩnh Hạ đến thậm chí còn làm cho buổi lễ khởi công có nhiều lực ảnh hưởng hơn cả tình huống Đường Cảnh Ung đến, cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là thân phận của Quan Vĩnh Hạ quá đặc biệt, nói trắng ra thì thư ký trưởng Quan đại biểu cho bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong.
- Có chút vội vàng, khó tránh khỏi có vài phương diện làm không tốt, thư ký trưởng, kính mong ngài cứ phê bình.
Lâm Trường Công và Quan Vĩnh Hạ có lý lịch hầu như tương đồng, nhưng bây giờ một người đã là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, một người là bí thư thị ủy, khoảng cách hai bên khá xa, thế nên nói chuyện cũng không được sảng khoái.
- Bí thư Lâm, ngài cứ khiêm nhường.
Quan Vĩnh Hạ khoát tay áo, sau đó hắn nhìn thoáng qua Đường Cảnh Ung cách đó không xa, lại cười nói:
- Đầu tư cả bảy trăm triệu để làm ra một trung tâm sản xuất tivi, thật sự muốn làm trung tâm sản xuất tivi trong nước.
Quan Vĩnh Hạ nói xong thì đi về phía Đường Cảnh Ung, Lâm Trường Công cũng chỉ có thể theo sát tiến độ của lãnh đạo, trong đầu lại liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.
...
Ngày mùng một tháng năm Khương Long Cương thức dậy rất sớm, tuy đêm qua hắn uống rượu với vài người bạn và ngủ hơi trễ, thế nhưng năm giờ rưỡi đã nhanh chóng thức dậy.
Một ngày mới sắp bắt đầu, tuy dự báo thời tiết nói hôm nay thành phố La Nam nắng đẹp, thế nhưng mãi đến khi mặt trời mọc lên rực rỡ từ phương đông, Khương Long Cương mới thở dài một hơi.
Khương Long Cương biết rất rõ sự việc bí thư Vương sắp lật bài tẩy ở phương diện du lịch Cô Yên Sơn. Nếu như nói sau khi bí thư Vương Tử Quân đến thành phố La Nam nắm quyền, mỗi việc mà bí thư Vương làm ra đều là một trận chiến, như vậy lúc này cũng là một trận chiến quan trọng. Nếu có thể thắng lợi trong cuộc chiến lần này, sẽ khẳng định địa vị của Vương Tử Quân trong tỉnh Sơn Nam. Theo như những gì Khương Long Cương hiểu về bí thư Vương Tử Quân, biết đâu bí thư Vương đang nắm chắc chiến thắng trong tay, thế nhưng quá trình tranh đoạt lần này làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Tỉ lệ thắng của bí thư Vương là bao nhiêu? Khương Long Cương thật sự căn bản là không tìm được câu trả lời quá rõ ràng.
Lúc này Khương Long Cương cũng thật sự rất có áp lực, hắn sợ lần này mở hội nghị ở Cô Yên Sơn, hiệu quả sẽ không tốt như dự định.
Dù khu du lịch Cô Yên Sơn đã có được khá nhiều danh tiếng trong nước, thế nhưng ngành du lịch hiện tại còn chưa được coi là một sản nghiệp chủ yếu để phát triển kinh tế. Thành phố La Nam lại càng chưa từng có được nguồn thu từ du lịch.
Lúc này cầu đường đã thông thoáng, công ty du lịch bên kia cũng đầu tư lớn, thế nhưng Khương Long Cương là người ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Cùng chung vinh nhục, đó chính là mối quan hệ hiện tại giữa Khương Long Cương và bí thư Vương, hắn xác định điều này rất rõ ràng. Tuy hắn biết rõ sư kiện lần này không tạo nên ảnh hưởng quá lớn với bí thư Vương, thế nhưng hắn vô tình đã xem Vương Tử Quân là thần tượng của mình, cũng không muốn thần tượng của mình phải rơi vào tình huống thất bại.
- Này, sao con dậy sớm như vậy?
Mẹ Khương Long Cương đi từ trong phòng ra, thấy con trai ngồi hút thuốc bên ban công, thế là dùng giọng có chút oán trách nói.
Đối với bố mẹ thì con cái của mình vĩnh viễn chưa trưởng thành, sau khi nói một câu thì bà tiếp tục lên tiếng:
- Hôm nay là ngày nghỉ, sao con không nghỉ ngơi cho khỏe?
- Mẹ, lát nữa con còn có việc cần phải đi làm.
- Đi làm?
Mẹ Khương Long Cương chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, vì bà đã quen với tính chất công việc của con mình.
Khi con mình trở thành thư ký của bí thư thị ủy, trong nhà cũng có biến đổi cực kỳ lớn. Những thân thích nhiều năm không lui tới, bây giờ giống như đều đồng loạt xuất hiện. Đặc biệt là một người anh họ xa cũng dõi mắt chờ mong chạy đến nhà thăm bà.
Tuy ngoài miệng thì người ta nói là đến thăm chú, nhưng thực tế là chạy đến với con trai mình.
- Bí thư Vương, anh ấy...
Bác Khương có chút đau lòng vì ngày lễ mà con mình còn phải tăng ca, thế nhưng lại căn bản không dám có cấu oán hận.
- Thật ra bí thư Vương cho con ở nhà nghỉ ngơi, vấn đề là con không thể ngồi yên ở nhà.
Khương Long Cương nhìn đồng hồ, sau đó xách áo đi ra ngoài:
- Mẹ, con sẽ ăn ở bên ngoài.
Bác Khương vội vàng chăn lại:
- Đừng ăn bên ngoài, ngoài đó không vệ sinh, để mẹ làm cho con.
- Không cần đâu mẹ, không kịp nữa đâu.
Khương Long Cương nói rồi nhanh chóng đi ra khỏi nhà.
Bầu không khí sáng sớm ở thành phố La Nam rất tươi mát, người đi đường cũng không nhiều, rất nhiều người đang hưởng thụ ngày nghỉ, đang ngủ ngon trên giường. Lúc này dù là người thức dậy vào lúc sáng sớm, cũng chỉ là những người đi tập thể dục mà thôi.
Khương Long Cương chạy được một quảng đường thì cảm thấy toàn thân đã nóng lên, hắn đi đến một cửa hàng, gọi hai cái bánh bao và một tô súp.
Người đến ăn sáng cũng không nhiều, quán khá sạch sẽ, ông chủ mặc tạp dề màu trắng liên tục đi tới lui, bộ dạng bận rộn.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Khương Long Cương cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ngay sau đó lại bị thu hút vì câu chuyện của ông lão bên cạnh.
- Anh Địch, hôm nay có sắp xếp gì không?
Một ông lão đang ăn bánh quẩy hỏi một vị khách ngồi đối diện.