- Tiểu Lý, người có bản lĩnh có phải thường rất kiêu ngạo không?
Khi Tiểu Lý còn đang nghĩ về tình huống Vương Tử Quân gặp mặt Đường Cảnh Ung, đúng lúc Đường Cảnh Ung mở miệng hỏi.
Tiểu Lý chợt có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã nói:
- Bí thư Đường, phần lớn là như vậy, tôi nghĩ câu nói “ cậy tài khinh người “ vì thế mà sinh.
Đường Cảnh Ung khẽ gật đầu, cũng không cho ra lời đánh giá nào với thư ký của mình.
- Bí thư Đường, bí thư Sở của thành phố Triệu Lô đã đến, anh ấy muốn gặp mặt ngài.
Tiểu Lý thấy tâm tình của Đường Cảnh Ung đã khôi phục lại, thế là hắn khẽ mở miệng báo cáo.
- Sở Cẩm Thu...
Đường Cảnh Ung khẽ gõ tay lên bàn rồi thản nhiên nói:
- Anh ta đến làm gì?
- Hình như là vì chuyện thành phố trọng tâm...
Tiểu Lý thu dọn trà nước, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Đường, tôi nghe nói trước kia Sở Cẩm Thu đi theo bí thư Lưu Truyền Thụy, bây giờ bí thư Lý rời khỏi tỉnh Sơn Nam, anh ấy cũng không còn người nâng đỡ.
“ Là cán bộ được Lưu Truyền Thụy đề bạt lên? “
Trên mặt Đường Cảnh Ung chợt xuất hiện nụ cười, hắn cười cười nói với Tiểu Lý:
- Để anh ấy đi vào, lần trước tôi nói chuyện với anh ấy rất vui vẻ, hy vọng lần này cũng không ngoại lệ.
Tiểu Lý có thể nghĩ ra vài kết quả trong quá trình đàm phán của lãnh đạo với bí thư Sở Cẩm Thu của thành phố Triệu Lô. Từ khi Đường Cảnh Ung đi đến nghiên cứu khảo sát thành phố Triệu Lô, Sở Cẩm Thu đã có dấu hiệu muốn dựa vào Đường Cảnh Ung. Lãnh đạo của mình muốn thiết lập thành viên tổ chức của mình ở tỉnh Sơn Nam, như vậy tất nhiên sẽ không chủ động bỏ qua tình huống quan lớn ở địa phương chủ động dựa vào mình.
Khi Tiểu Lý định ra khỏi phòng, Đường Cảnh Ung chợt hỏi:
- Tiểu Lý, bài viết tôi nói cậu ghi thế nào rồi?
Tiểu Lý chợt sững sốt, sua đó cẩn thận nói:
- Đã viết xong, tối nay có thể hoàn công, ngày mai sẽ đưa đến tay ngài.
- À, ngày mai cậu đưa đến cho tôi, chuyện này rất quan trọng, cậu cần chú ý.
Tiểu Lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đường Cảnh Ung. Lần này hắn thật sự bỏ ra rất nhiều công sức ở công tác viết lách, bây giờ sở dĩ còn chưa nói đã viết xong vì còn muốn xem xét lại vài lượt.
Bí thư Đường Cảnh Ung muốn phát ra âm thanh của mình ở trong tỉnh Sơn Nam, chính mình nếu làm hư hại lời nói của bí thư, rõ ràng chính mình sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đường Cảnh Ung, hắn quay về văn phòng của khu thường trú thành phố La Nam ở thành phố Sơn Viên. Trong số các thường ủy tỉnh ủy, hắn chỉ có thể kiếm được vài món ăn trong giỏ của Trương Đông Viễn và Thạch Kiên Quân, những người còn lại đều tỏ vẻ lập lờ nước đôi. Hào Nhất Phong dù bày tỏ sẽ cố gắng giúp đỡ thành phố La Nam, thế nhưng căn bản không thể nào biết rõ bí thư Hào Nhất Phong sẽ mở miệng thế nào ở hội nghị thường ủy.
- Cốc cốc cốc.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì có người gõ cửa, hắn lên tiếng, Kim Điền Lạc đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Vương, thành phố Tam Hồ đưa thiệp mời, mời thành phố La Nam chúng ta phái người đến tham gia nghi lễ khởi động hạng mục nhà máy của công ty Thần Huy.
Kim Điền Lạc đặt thiệp mời xuống trước mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Thành phố Tam Hồ lúc này khởi động hạng mục của công ty Thần Huy, tâm tư là thế nào thì ai ai cũng xem như hiểu rõ. Vương Tử Quân tiếp nhận thiếp mời nhìn thoáng qua, sau đó hắn cười nói với Kim Điền Lạc:
- Xem ra người ta muốn đi trước mình.
Kim Điền Lạc tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân có ý gì, hắn cũng sinh ra vài ý nghĩ với chiêu thức mạnh mẽ của thành phố Tam Hồ. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, hay là chúng ta nói với người của tập đoàn Huyền Lục, nói bọn họ nhanh chóng triển khai giai đoạn hai? Với thực lực của bọn họ, tuyệt đối có thể đẩy mạnh khởi công hơn cả công ty Thần Huy.
Tập đoàn Huyền Lục dù lúc này đang xây dựng công viên kỹ thuật thế nhưng tuyệt đối không thể nào đẩy nhanh tiến độ, cũng không thể nào nhanh chóng tiến vào giai đoạn hai được. Nhưng nếu cố ép tập đoàn Huyền Lục phải tiến vào giai đoạn hai, như vậy sau này La Nam sẽ mất đi nhiều giá trị trong đàm phán với tập đoàn Huyền Lục.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, lúc này thái độ của đa số thường ủy tỉnh ủy đều rất mơ hồ, điều này nói rõ một phiếu của từng người sẽ phải xem xét vào lực ảnh hưởng của các thành phố tương quan. Dù sao thì thành phố trọng tâm cũng là nơi thúc đẩy kinh tế trong vùng phát triển, nếu như một thành phố có lực ảnh hưởng quá nhỏ, cho dù bọn họ có quan hệ gần với lãnh đạo thành phố này, bọn họ cũng không ném lá phiếu ủng hộ.
Quý một năm nay kinh tế thành phố La Nam phát triển rất nhanh, Vương Tử Quân ngoài coi trọng công tác kêu gọi đầu tư, càng coi trọng giúp đỡ phát triển và đẩy mạnh xây dựng xí nghiệp địa phương. Lúc này các xí nghiệp vừa và nhỏ mọc lên như nấm sau mưa ở thành phố La Nam, đã chiếm một phần ba sản lượng kinh tế thành phố La Nam.
Nhưng những xí nghiệp kia dù sao cũng chỉ có quy mô nhỏ, nếu như nói về lực ảnh hưởng, chỉ sợ sẽ không có gì đáng giá.
Nếu như ép tập đoàn Huyền Lục tiến vào giai đoạn hai, đây không phải chỉ là ý nghĩ của Kim Điền Lạc, những người khác cũng hầu như có ý nghĩ như vậy. Chỉ cần tiến hành giai đoạn hai, như vậy bọn họ sẽ nhanh chóng áp chế thành phố Tam Hồ.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì điện thoại chợt đổ chuông, người gọi điện thoại đến chính là quyền chủ tịch thành phố La Nam, chủ tịch Hà Khởi Duệ. Lúc này hắn đã thật sự ngồi không yên, hắn cực kỳ quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm, còn quan tâm lo lắng hơn cả Vương Tử Quân.
Dù sao đây là hạng mục công tác đầu tiên của Hà Khởi Duệ ở vị trí chủ tịch thành phố La Nam, nếu như hạng mục không thành công, rất nhiều người sẽ cho rằng hắn là một vị chủ tịch vô năng.
- Bí thư Vương, lú này thành phố Tam Hồ thật sự biến thành kẻ gây sự. TÔi nghe nói bây giờ bọn họ còn bắt đầu khởi công một nhà máy sắt thép, nếu hạng muc này được khởi công thì chỉ sợ thái độ của lãnh đạo tỉnh ủy sẽ càng làm cho người ta khó thể nào nắm chắc.
Hà Khởi Duệ nói năng rất uyển chuyển, thế nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, đó chính là thành phố La Nam cần phải tiến hành phản kích.
Vương Tử Quân ừ một tiếng mà không mở miệng, hắn biết rõ Hà Khởi Duệ nhất định có kế hoạch, hắn muốn nghe kế hoạch của đối phương.
- Bí thư Vương, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, trước mắt là thời điểm mấu chốt, tôi cảm thấy không bỏ mồi sao bắt được sói? Lúc này chúng ta nên đốc xúc tập đoàn Huyền Lục đẩy mạnh giai đoạn hai, thành phố chúng ta hoàn toàn có thể cho ra chút ưu đãi đối với hạng mục của bọn họ.