Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1083: Chính trị cần gãi ngứa




Hà Khởi Duệ có thể tiến lên vị trí hiện tại thì tất nhiên cũng không phải là một kẻ ngốc, Vương Tử Quân vừa nhắc đến thành phố trọng tâm, hắn hiểu bí thư Vương sẽ có một hành động lớn ở sự kiện này.

Nói thật thì Hà Khởi Duệ tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam thật sự rất bất ngờ, trước đó khi vị trí chủ tịch thành phố còn chưa được quyết định thi chình hắn luôn nhìn qua bằng ánh mắt khát vọng, nhưng hắn không ôm hy vọng quá lớn. Rốt cuộc Vương Tử Quân sẽ ném vị trí chủ tịch này cho ai?

Dùng người không khách quan? Điều này hầu như là không thể, vì bối cảnh của bí thư Vương đã không còn gì là công khai ở thành phố La Nam, đó là bí thư Vương không có thân nhân gì ở La Nam. Chọn người hiền sao? Như vậy rõ ràng chỉ là một câu nói chọc cười, vì ai hiền hay không cũng chẳng biểu hiện lên mặt, anh sao đoán được người ta là hiền hay ngốc? Như vậy chỉ có thể đề bạt người tài, điều này càng không thực tế, trong quan trường không thiếu tinh anh, tiện tay nắm lấy một người cũng là nhân tài trong nhân tài, tinh anh trong tinh anh.

Sau một thời gian giằng co, cuối cùng văn kiện bổ nhiệm cũng đã được đưa xuống, Hà Khởi Duệ thật sự có chút kích động, hắn thầm nghĩ sau này nhất định phải đi theo Vương Tử Quân, sẽ không thể cho bí thư Vương cảm thấy hối hận vì đề bạt mình lên làm chủ tịch thành phố. Dù làm như vậy rất dễ đánh mất lập trường của mình, thế nhưng bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo đứng đầu cũng không thiếu lợi ích.

Vì vấn đề thành phố trọng tâm mà Hà Khởi Duệ và Vương Tử Quân thương lượng với nhau một giờ. Thật ra Hà Khởi Duệ còn muốn nói thêm, thế nhưng Vương Tử Quân có thói quen ngủ sớm, hắn ngồi lâu cảm thấy mí mắt trĩu xuống, thế là chủ tịch Hà phải nhanh chóng cáo từ.

Trước khi đi Hà Khởi Duệ dùng giọng còn chưat thỏa mãn nói:

- Bí thư Vương, sự kiện thành phố trọng tâm này chắc chắn sẽ phải tổ chức hội nghị thường ủy, tất cả các thành phố trong tỉnh sẽ cực kỳ chú tâm vào trận chiến lần này.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ mong củae Hà Khởi Duệ, trong lòng hắn thầm cảm khái. Hà Khởi Duệ là một chủ tịch thật sự rất tuyệt, thế nhưng lại thiếu tính quyết đoán.

Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra ngoài miệng, đối phương là lãnh đạo đứng hàng thứ hai, anh còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ không cần xin chỉ thị của lãnh đạo mà tự mình cho ra quyết sách? Chỉ sợ đến lúc đó thì chính mình càng không thoải mái. Hơn nữa Hà Khởi Duệ bây giờ mới bắt đầu chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, chính mình càng phải ra tay giúp đỡ.

- Chúng ta sẽ phải mở hội nghị thường ủy, thế này đi, đợi đến khi sắp xếp xong, tôi sẽ cho bí thư Kim thông báo.

Hà Khởi Duệ nhận được đáp án mình chờ đợi từ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Sau khi ra khỏi nhà Vương Tử Quân, hắn mỉm cười đi về nhà mình.

Lần này Hà Khởi Duệ nhất định phải biểu hiện cho tốt, phải áp chế những âm thanh phản đối vang lên xung quanh. Dù hắn có sự giúp đỡ của bí thư Vương, rất nhiều người không dám nói gì, cũng không làm ra sóng gió gì, nhưng những lời nghị luận vang lên vẫn làm cho hắn cảm thấy danh không chính ngôn không thuận. Chỉ cần hắn làm ra thành tích, có thể biến thành phố La Nam thành thành phố trọng tâm, như vậy mới xem như ngồi vững vàng ở vị trí chủ tịch thành phố La Nam.

- A a...

Khi Hà Khởi Duệ đi qua một căn nhà, chợt thấy bên trong vang lên tiếng trẻ con chơi đùa.

Tiểu Na dùng ánh mắt có chút căm tức nhìn tiểu thiếu gia đang mím miệng giống như sắp khóc, bây giờ đã gần chín giờ, tuy Tiểu Yến Tử còn đang rất tỉnh táo nhưng bố mẹ lại ngáp vài lần, đã có ý muốn đi ngủ. Hơn nữa bây giờ Tiểu Bảo Nhi cũng cần phải về nhà ngủ.

- Tiểu Bảo Nhi, về nhà ngủ thôi, chị cũng buồn ngủ rồi, ngày mai lại đến tìm chị chơi nữa, được không?

Nữ chủ nhà nhìn Tiểu Bảo Nhi, dùng giọng không đành lòng nói.

- Không, không chịu...

Tiểu Bảo Nhi đã có thể nói được vài câu đơn giản, hắn không tỏ ra hảo hữu với nữ chủ nhà, tiếp tục chơi đùa với cô bé bên kia. Nhưng nó dù có tranh thủ tiếp tục chơi cũng vô dụng, vì trẻ nhỏ thật sự còn chưa có đủ nhân quyền.

- Tiểu Na, ngày mai hãy đưa bé đến chơi, bâ giờ nên nghỉ ngơi thôi.

So với nữ chủ nhà thì người đàn ông trong nhà lại có bộ dạng khác, hắn là một vị cán bộ cấp bậc phó phòng, nếu như không phải Tiểu Bảo Nhi thật sự dễ thương, hắn cũng không cho đến nhà mình chơi với con gái.

- Oa oa...

Tiểu Bảo Nhi lúc này đang rất giận, khi thấy Tiểu Na định bế mình đi, nó nhanh chóng khóc rống lên. Hà Khởi Duệ nhìn Tiểu Bảo Nhi khóc lớn, hắn không khỏi lắc đầu, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Na rồi cười nói:

- Tiểu Bảo Nhi, cháu khóc gì đấy? Bố mẹ đang chờ ở nhà kìa.

- Oa oa...

Tiểu Bảo Nhi rõ ràng có chút quen biết với người trước mặt, sau khi nghe âm thanh của Hà Khởi Duệ, nó duỗi bàn tay nhỏ ra, bộ dạng cầu cứu.

Hà Khởi Duệ đi đến đây còn có ý khác, thế nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tiểu Bảo Nhi, trong lòng chợt bùng cảm giác xúc động, thế là nói với chủ nhà:

- Nếu cháu nó muốn chơi, cứ cho chơi một lát nữa, cùng lắm thì ngày mai ngủ nhiều hơn một chút.

Người đàn ông chủ nhà lúc đầu còn có chút mất vui, nhưng bây giờ thấy người đi vào nói chuyện là chủ tịch Hà, thế là toàn thân mất tự nhiên, hắn dùng giọng vui vẻ và cung kính nói:

- Chào chủ tịch Hà.

Hà Khởi Duệ bị nhận ra cũng cảm thấy không bất ngờ, hắn cười cười với tên đàn ông kia, sau đó nói với Tiểu Bảo Nhi:

- Tiểu Bảo Nhi, cho bác ôm một cái nào.

Tiểu Bảo Nhi cũng vươn hai tay nhào vào lòng Hà Khởi Duệ. Không bao lâu sau thì Hà Khởi Duệ chợt cảm thấy cánh tay có hơi ướt, hắn buông Tiểu Bảo Nhi ra xem, thì ra là cậu bé đã tè lên người mình. Hắn chợt cười lớn, sau đó chọc Tiểu Bảo Nhi:

- Ơ kìa, Tiểu Bảo Nhi tè lên người bác rồi, có ý kiến với bác sao?

Người đàn ông chủ nhà thấy chủ tịch Hà chân thành chơi đùa trêu chọc với đứa bé kia, nếu nói về độ tuổi thì Hà Khởi Duệ có thể làm ông nhưng lại xưng là bác rất khiêm tốn, rốt cuộc đứa bé kia là con nhà ai?

Bố mẹ của Tiểu Yến Tử rất bận rộn, trước nay để bà nội trông cháu, chỉ biết trong khu nhà này có một đứa bé rất thích chơi với con mình, nhưng bọn họ căn bản không biết gia đình của đứa bé kia là ai. Lúc này bố của Tiểu Yến Tử cảm thấy rất rung động.

- Ở lại chơi một lát nữa, chủ tịch Hà, mời ngài vào nhà ngồi chơi.

Người đàn ông là một người hiểu nhiều về quan trường, dưới tình huống bình thường thì hắn căn bản cũng không có cơ hội để nịnh bợ một vị chủ tịch thành phố như Hà Khởi Duệ. Dù hắn công tác ở khối chính quyền thành phố, thế nhưng chỉ được gặp mặt chủ tịch Hà vài lần mà thôi.

Nếu Hà Khởi Duệ có thể ở lại làm khách, như vậy rõ ràng là rất vinh quang, nếu như lãnh đạo thượng cấp biết được, sẽ có nhiều lợi ích với mình.

Hà Khởi Duệ là một người xảo quyệt, hắn sao không nhìn ra nhân tâm của chủ nhà, thế nên nở nụ cười xin miễn.

Người đàn ông chủ nhà nhìn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ với nhau, lại nhìn gương mặt vui tươi của Hà Khởi Duệ. Nếu so sánh với Hà Khởi Duệ, người đàn ông kia càng nhìn về phía chủ tịch Hà vừa cố gắng phỏng đoán lai lịch của cậu bé kia.