Lúc này Vương Tử Quân mở miệng muốn thay người nắm công tác tổ chức, điều này không khỏi làm cho Hào Nhất Phong sinh ra phẫn nộ. Dù sao thì điều kiện tối đa mà lão từng nghĩ đến chính là ném cho Vương Tử Quân một vị trí phó chủ tịch tỉnh mà thôi.
Nhưng Hào Nhất Phong vừa phẫn nộ thì trong lòng xuất hiện một ý nghĩ khác, Vương Tử Quân đã nhắc đến Thạch Kiên Quân, như vậy đã đạt thành hiệp nghị với Thạch Kiên Quân ở phương diện này. Lão nghĩ đến hậu quả sau khi Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân liên thủ với nhau, thế là cảm thấy nhức răng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Hào Nhất Phong nâng ly trà đã lạnh lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:
- Ai phạm vài sai lầm giác ngộ thì người đó phải gánh trách nhiệm, nhưng trách nhiệm đó là của ai và do ai gánh chịu, tôi cũng không thể quyết định được.
- Bí thư Tử Quân, công tác ở thành phố La Nam là rất tốt, đặc biệt là công tác của cậu, tỉnh ủy rất hài lòng. Lúc này kinh tế tỉnh Sơn Nam phát triển khá tốt, thế nhưng vẫn còn có không ít gông xiềng.
- Phải làm sao để đột phá được bình cảnh? Phải làm sao để tìm ra hướng phát triển mới cho kinh tế tỉnh Sơn Nam? Tôi cùng một số lãnh đạo cũ và một số đồng chí lão thành đã nghiên cứu qua. Có nhiều nhân tố làm cho tỉnh Sơn Nam không thể phát triển mạnh mẽ, nhưng quan trọng nhất là chúng ta thiếu một vị lãnh đạo giỏi về phương diện phát triển kinh tế.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì cố ý trầm ngâm một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Tôi cảm thấy trong toàn tỉnh Sơn Nam, nếu nói về phương diện phát triển kinh tế, chỉ có Vương Tử Quân cậu là thích hợp nhất.
Hào Nhất Phong ném ra miếng mồi nhằm vào Vương Tử Quân, đó là vị trí phó chủ tịch nắm công tác kinh tế, quyền lợi lớn hơn bí thư thị ủy La Nam, hơn nữa mới hơn ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp phó bộ, càng cực kỳ hấp dẫn.
Hơn nữa đó lại là một câu trả lời của Hào Nhất Phong cho Vương Tử Quân, đó chính là đẩy anh lên một bước thì được, nhưng không thể nào cho anh nắm bắt Hứa Tiền Giang.
Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, trong lòng thầm suy xét điều kiện mà bí thư Hào Nhất Phong đưa ra. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới nghiêm túc nói:
- Cám ơn bí thư Nhất Phong và các vị lãnh đạo đã tín nhiệm, nhưng tôi cũng xem như tự hiểu về mình, tôi biết rõ mình có bao nhiêu bản lĩnh. Dù tôi thật sự có bước đột phá trong phương diện phát triển kinh tế thành phố La Nam, thế nhưng nếu để tôi tiến lên nắm bắt kinh tế toàn tỉnh Sơn Nam, căn bản là không chịu nổi.
- Chủ tịch Thạch cũng muốn tôi đến giúp đỡ anh ấy, nhưng tôi thật sự không dám ôm đồm, tôi cảm thấy năng lực của mình là chưa đủ.
Hào Nhất Phong thật sự không ngờ chính mình và Thạch Kiên Quân lại có ý nghĩ tương đồng như vậy, đều muốn đẩy Vương Tử Quân lên làm phó chủ tịch tỉnh nắm công tác kinh tế. Nếu như nhìn vào sự kiện này, mình và Thạch Kiên Quân thật sự rất ăn ý.
Hào Nhất Phong không nói gì, Vương Tử Quân cũng không nói gì, cả gian phòng chợt yên ắng, đến mức làm cho người ta cảm thấy khó thể hít thở. Trong bầu không khí này, Hào Nhất Phong cảm thấy mình hít thở có chút dồn dập.
Nhưng Hào Nhất Phong vẫn không nói lời nào, lúc này lão và Vương Tử Quân đang so sánh sức chịu đựng. Bây giờ lão và Vương Tử Quân đang đàm phán ngang hàng, tuy mình và hắn có quan hệ thượng cấp và hạ cấp, thế nhưng lại có vị trí khác nhau trong sự kiện đàm phán lần này.
Cũng không biết qua bao lâu thì Vương Tử Quân chợt nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi nghe nói đồng chí Đường Cảnh Ung sắp đến tỉnh Sơn Nam chúng ta làm phó bí thư phải không?
Đường Cảnh Ung? Đầu óc Hào Nhất Phong vốn đang bình tĩnh chợt giống như sắp nổ tung, lão nhìn vào Vương Tử Quân, trong mắt mang theo vài phần khác thường.
Hào Nhất Phong mãi về sau mới biết Đường Cảnh Ung muốn đến tỉnh Sơn Nam, mà Đường Cảnh Ung chính là một nhân vật quan trọng trong phái Ma Đô, vốn là một phó bí thư đảng ủy công đoàn thành phố Ma Đô. Vì Hào Nhất Phong cố gắng đề cử Hứa Tiền Giang, vì vậy mà trưởng ban Dương tiếp nhận, bây giờ Vương Tử Quân lại nói ra một đề cử làm lão phải lo lắng.
Vương Tử Quân cũng là người thuộc phái Ma Đô, trong đầu Hào Nhất Phong chợt xuất hiện ý nghĩ này, thế là lão chợt nghĩ đến một văn kiện: “ Bổ nhiệm đồng chí Vương Quang Vinh làm ủy viên thị ủy, thường ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô. “
Khi đó một hàng chữ ngắn ngủi này căn bản không làm cho Hào Nhất Phong phải lưu tâm, thế nhưng bây giờ lão lại hoàn toàn hiểu ra. Vương Quang Vinh là bố của Vương Tử Quân, bây giờ là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, tất nhiên sẽ có hàng ngàn mối liên hệ với Đường Cảnh Ung.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là còn có những người ở bên trong thế lực này. Nếu một khi Ma Đô và đám người Thạch gia phối hợp với nhau, như vậy không phải quá nguy hiểm cho vị trí bí thư tỉnh ủy của Hào Nhất Phong sao?
...
Gió tháng năm ấm ấm làm cho khắp đồi núi đều là màu xanh mát, trên con đường nối liền thành phố La Nam và Sơn Viên, bốn chiếc xe con và một chiếc xe cảnh sát đậu ở ven đường. Vương Tử Quân đứng bên cạnh xe, hắn liên tục nhìn đồng hồ.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đã liên lạc với nhân viên đi theo bí thư Đường, năm phút sau bí thư Đường sẽ đến.
Khương Long Cương đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ báo cáo.
Dù mới nhận chức vài tháng nhưng Khương Long Cương có biểu hiện ngày càng trưởng thành, vì hắn có thân phận là thư ký của bí thư thị ủy, thế cho nên bây giờ đã là cấp bậc phó phòng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũn không nói gì. Lúc này trong lòng hắn nghĩ về tình huống mình gặp mặt Đường Cảnh Ung. Thật ra hắn và Đường Cảnh Ung cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, vài ngày trước Vương Tử Quân tham gia lễ nhận chức của Đường Cảnh Ung, khi đó ban tổ chức trung ương đã tuyên bố Đường Cảnh Ung là ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, sau đó bí thư Đường cũng chỉ cho ra những phát biểu rất an phận mà thôi.
Ngoài nó ra thì chỉ có một lần gọi điện thoại, căn bản chưa có tiếp xúc gì khác. Vương Tử Quân vốn muốn tiếp xúc với Đường Cảnh Ung trước khi nhận chức, nhưng hoàn cảnh quá vội vàng, hai bên căn bản không có cơ hội nào.
Thành phố La Nam cũng có nhiều chuyện cần được Vương Tử Quân làm cho tốt, hắn không có khả năng chờ mãi ở thành phố Sơn Viên. Lần này Đường Cảnh Ung xuống thành phố La Nam kiểm tra công tác chính là một cơ hội rất tốt cho hắn.
Đường Cảnh Ung là bạn tốt của Lâm Trạch Viễn, mối quan hệ này là nhất định. Đường Cảnh Ung mới đến tỉnh Sơn Nam, cũng cần có người chèo chống, như vậy mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung sẽ được xử lý rất tốt.
Vương Tử Quân nghĩ đến Đường Cảnh Ung, hắn không khỏi nhớ đến tình huóng biến hóa nhân sự ở tỉnh Sơn Nam trước đó vài ngày. Quyền lực là một ngọn tháp vàng, càng lên cao càng chật hẹp, thế nhưng người chung quanh càng nhìn lên càng thấy hy vọng. Trong khoảng thời gian qua tỉnh Sơn Nam xuất hiện không ít thay đổi, Lưu Truyền Thụy được điều động làm chủ tịch một tỉnh ven biển, Hứa Tiền Giang được điều động làm cấp phó ở hợp tác xã cung cấp và tiếp thị trung ương. Đường Cảnh Ung tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy, Lữ Bân Tương từ ủy ban cải cách quốc gia xuống làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Sơn Nam.
Hai cấp bậc thường ủy tỉnh ủy quan trọng được thay người làm cho thế cục ở tỉnh Sơn Nam càng thêm không ổn, nhưng nó cũng xem như cải biến tình huống độc tài của Hào Nhất Phong ở Sơn Nam. Có Lữ Tiến Binh giúp đỡ Thạch Kiên Quân, lúc này chủ tịch Thạch càng có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự.