Cây liễu trước nhà Trương lão gia tử đã đâm chối, Vương Tử Quân dùng tay khẽ gõ cửa, đầu óc lại không ngừng xoay chuyển. Lúc này tỉnh Sơn Nam biến thành một vũng nước đục, hầu như mọi người đều muốn câu được cá trong vũng nước này.
- Ai vậy?
Một giọng nói từ trong nhà truyền ra, sau đó cửa mở, Trương Lộ Giai mặc áo đỏ quần xanh giống như một cô vợ dịu dàng chợt xuất hiện.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt như cười như không của Trương Lộ Giai, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó chợt đẩy cửa ôm người phụ nữ trước mặt vào lòng.
Chỉ một cái ôm nhưng lại làm cho hai trái tim nóng và hai con người nóng thu hẹp khoảng cách, Vương Tử Quân thậm chí còn cảm nhận được cơ thể nóng rực của Trương Lộ Giai.
Nhưng những hành động này phải thực hiện một cách nhanh chóng, hai người biết rõ đây là nơi nào, thế cho nên nhanh chóng buông nhau ra.
- Sao đến bây giờ cậu mới dùng cơm? Đúng là công tác quá liều mạng.
Trương Lộ Giai dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng đau lòng nói.
Vương Tử Quân cười cười đi theo Trương Lộ Giai vào phòng.
- Tử Quân, lá gan của cậu thật sự không nhỏ.
Vương Tử Quân vừa vào cửa còn chưa kịp chào hỏi thì đã nghe thấy tiếng quát của Trương lão gia tử.
Vương Tử Quân chợt có chút hoảng sợ vì tiếng quá khá đột nhiên, chợt sinh ra cảm giác hồn bay phách lạc giông như vừa trộm cháu gái của người ta, sao không sợ hãi cho được? Hắn thầm mắng mình thật sự quá to gan, không ngờ một hành vi như vậy lại để cho Trương lão gia tử phát hiện ra được.
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy vã mồ hôi lạnh, chợt nghe thấy Trương lão gia tử nói tiếp:
- Tiểu tử cậu thật sự là quá to gan, Hào Nhất Phong dù có đáng giận thì cũng không nên đào hố cho người ta nhảy xuống như vậy chứ?
Vương Tử Quân vừa cảm thấy trái tim co bóp mạnh mẽ vừa thở dài một hơi, thầm nghĩ không phải ông cụ nhìn thấy hành động vừa rồi của mình với Trương Lộ Giai, như vậy thì nói gì cũng được. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Lúc này hắn kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Trương lão gia tử, sau đó mới cười ha hả nói:
- Ông à, dù cháu là người đào hố, thế nhưng cháu cũng không ép ai nhảy xuống, chính người ta chủ động nhảy xuống, cũng không liên quan gì đến cháu cả.
- Được rồi, tiểu tử cậu cũng đừng giả vờ nữa, rõ ràng đâm người ta một đao mà còn tỏ ra vô tội, còn cười điềm nhiên như không. Hì hì, nếu không phải cậu là người châm ngòi nổi gió, Hào Nhất Phong có lẽ sẽ suy nghĩ lại chuyện của Lục Ngọc Hùng, bây giờ thì tốt, cậu phản ánh với ý kiến với tất cả các vị thường ủy tỉnh ủy, mà Hào Nhất Phong lại kiên trì ý kiến đề bạt vị đồng chí kia là chủ tịch thành phố La Nam. Lúc này Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, cậu nói xem Hào Nhất Phong phải làm sao để nói với người ngoài bây giờ?
Trương lão gia tử khẽ gõ ngón tay lên chiếc ghế bên cạnh rồi dùng giọng vui vẻ nói.
- Nếu ông ta không nghĩ cho kỹ, như vậy ném vị trí bí thư tỉnh ủy cho cháu, cháu sẽ nghĩ thay cho ông ấy.
Vương Tử Quân biết rõ Trương lão gia tử vốn cũng không có ý phê bình mình, thế là dùng giọng bình tĩnh trêu chọc.
Trương lão gia tử khẽ chỉ ngón tay về phía Vương Tử Quân, trong miệng nói lời quở trách:
- Tiểu tử, dã tâm của cậu cũng không nhỏ, nhưng bây giờ cậu cũng đừng hòng làm bí thư tỉnh ủy, cậu còn chưa đủ kinh nghiệm.
- Ông, cháu biết rõ điều này, chẳng qua chỉ nói đùa một chút thôi, nhưng cháu không muốn làm, không có nghĩa là không có người không muốn làm.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng chăm chú nói.
Trương lão gia tử khẽ gật đầu, lão tất nhiên biết rõ điều này. Lúc này trong tỉnh Sơn Nam có nhiều người muốn tiến lên làm bí thư tỉnh ủy, hơn nữa sẽ có rất nhiều người thúc đẩy sự kiện lần này phát triển mạnh mẽ, dùng sự kiện này để tìm ra lợi ích lớn nhất cho mình.
- Cậu chuẩn bị làm thế nào?
Trương lão gia tử trầm ngâm giây lát rồi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng chăm chú nói.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ nói năng hàm hồ với người khác, nhưng đối với Trương lão gia tử thì hắn cũng không có ý nghĩ che giấu:
- Ông, ngài cảm thấy chỉ dựa vào sự kiện này có thể ép Hào Nhất Phong xuống đài được sao?
Trương lão gia tử chỉ cười cười mà không mở miệng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trương lão gia tử, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như Hào Nhất Phong có thể xuống đài, như vậy ngài cảm thấy cháu làm phó chủ tịch tỉnh thì tốt hay làm bí thư thị ủy La Nam thì tốt?
- Tốt tốt tốt, tiểu tử cậu không hồ đồ.
Trương lão gia tử chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Chỉ một câu “ không hồ đồ “ của Trương lão gia tử, Vương Tử Quân biết Trương lão gia tử thật sự ủng hộ ý nghĩ của mình. Hắn có được sự ủng hộ của Trương lão gia tử mà thở phào một hơi, lần này hắn đến và sợ nhất chính là Thạch Kiên Quân tác động vào Trương Đông Viễn, hai người liên thủ cùng nhau thúc đẩy sự việc để cùng nhau chia xẻ lợi ích.
Nếu như Trương lão gia tử đề xuất ý kiến kia với Vương Tử Quân, dù Vương Tử Quân biết mình nhất định sẽ từ chối, thế nhưng hắn cũng không muốn tình huống mở miệng từ chối đó xảy ra. May mà lúc này Trương lão gia tử căn bản không có yêu cầu như vậy.
Khi Vương Tử Quân đang bôn ba trong dòng nước xoáy do Lục Ngọc Hùng để lại, trong tỉnh Sơn Nam bắt đầu xuất hiện vài dòng nước ngầm, trong những dòng nước ngầm đó thì Hào Nhất Phong là người cảm thấy khốn khổ nhất.
Dù không nghe được bất kỳ lời nói nào, thế nhưng khi những dòng nước ngầm kia bắt đầu tuôn chảy, lão biết rõ tình huống nguy hiểm của mình là như thế nào. Chỉ cần lão không cẩn thận, ngay sau đó sẽ rơi vào tình huống khốn khổ.
Hào Nhất Phong ngồi trước bàn làm việc, lão nghĩ đến tình cảnh Vương Tử Quân đến tìm mình. Khi đó lão nghĩ rằng Vương Tử Quân vì muốn duy trì quyền uy tuyệt đối ở thành phố La Nam mà chạy đến chỗ mình nói hươu nói vượn, tuyệt đối không ngờ người kia mở miệng nói một câu sấm truyền, những lời nói ra khỏi miệng đều là sự thật. Cũng vì lão ngoan cố không chịu nghe lời khuyên của đối phương, thế cho nên mới rơi vào tình huống ngã sứt môi như lúc này.
Hào Nhất Phong cảm thấy mình ngã lần này rất đau, cảm giác đau nhức này đã nhiều năm rồi chưa từng có, thế nhưng hôm nay vị cán bộ trẻ tuổi ở thành phố La Nam lại cho lão cảm nhận được điều này.
Giấy không bọc được lửa, Hào Nhất Phong càng là người biết rõ điều này hơn bất kỳ người nào khác. Lão tin tưởng bây giờ dù là ở tỉnh Sơn Nam hay thủ đô, thông tin lão đề bạt một cán bộ hủ bại lên làm chủ tịch một thành phố đã được truyền đi rất nhanh và rộng. Một số người sẽ mở miệng nói lão ngu ngốc, thậm chí còn có một số người có suy nghĩ sâu xa hơn, không biết lão có liên quan đến Lục Ngọc Hùng hay không.
Tuy Hào Nhất Phong cảm thấy không thoải mái, thế nhưng lão vẫn phải kiên trì. Lúc này điều lão cần làm chính là một chữ cố gắng, lão tuyệt đối không thể rơi ra phía sau, không được biểu hiện suy sụp tinh thần.